Vạn Linh Tộc vang lên tiếng hét thảm thiết kinh động thiên không.
Trong nháy mắt, toàn bộ tộc nhân sắc mặt kịch biến, trong mắt hiện lên vẻ khó tin cùng biểu lộ không tưởng tượng nổi trên từng khuôn mặt.
Bởi thanh âm gào thét này không hề xa lạ, đó là đến từ tộc trưởng của bọn hắn.
“Không xong, tộc trưởng xảy ra chuyện gì?”
Ngay lập tức, toàn bộ cường giả hàng đầu trong tộc đều bị kinh động, cả đám điên cuồng lao đến nơi tộc trưởng đang bế quan tu luyện, trong lòng lo lắng đến cực điểm:
“Chẳng lẽ tu luyện xảy ra vấn đề?”
Còn chưa đến gần, ĐÙNG một tiếng…toàn bộ mật thất đã bị lực lượng cuồng nộ chấn đến nổ tung.
Vạn Ứng Thiên đạp không phóng lên tận trời, hai mắt đỏ ngầu như máu, sau lưng loáng thoáng hiện lên một tôn cự nhân với hàng vạn cánh tay được ngưng tụ từ Chí Tôn Hồn Lực kinh khủng, ngửa đầu gào rống phẫn nộ tột đỉnh:
“Là kẻ nào? Là kẻ nào!”
“Là kẻ nào cả gan tiêu diệt toàn bộ 1000 Linh Hồn của bổn tọa?”
“Hít!”
Nghe thấy tiếng gào này, toàn bộ Vạn Linh Tộc từ trên xuống dưới đồng loạt hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tất cả linh hồn của bản thân rơi vào hầm băng, tràn ngập lạnh lẽo.
Cả đám nhất thời hai mặt nhìn nhau, thật không dám nghĩ đến tộc trưởng vì sao tổn thất 1000 linh hồn.
Phải biết rằng lần này Vạn Ứng Thiên là tự thân hành động mà chưa tiết lộ kế hoạch với bất kỳ ai, hắn không muốn bản thân mình mang tiếng đường đường là Chí Tôn lại phải ngấm ngầm xuất thủ đối phó một tên hậu bối Thánh Tướng, trong lòng cũng có phần e ngại kết thù trực diện với Nam Thiên Môn và Đúc Kiếm Sơn, vì vậy chưa từng công khai.
Ngoại trừ bản thân mình, hắn không cho người nào biết được mình đã cử ra 1000 linh hồn bí mật đi tru diệt Lạc Nam.
Nhưng hiện tại sau khi cảm giác được 1000 linh hồn đã toàn bộ ngã xuống, Vạn Ứng Thiên thật sự là lửa giận tuôn trào, không sao ức chết nổi.
“Phụ thân, kẻ nào ăn gan hùm mật báo dám giết 1000 linh hồn của ngươi?” Vạn Ứng Khang quan tâm lo lắng, căm hận nói:
“Vạn Linh Tộc sẽ không bỏ qua cho hắn.”
“Đồ vô dụng!” Vạn Ứng Thiên đem một bàn tay phất ra nện bay Vạn Ứng Khang trong ánh mắt hoảng sợ của toàn trường.
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, đây là lần hiếm hoi bọn hắn thấy tộc trưởng của mình tức giận đến như vậy, trong lúc nhất thời cũng không dám hỏi thăm.
Vạn Ứng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lấp lóe liên tục.
Vạn Linh Tộc có thể phân tán Linh Hồn hành động khắp nơi, ở trong một phạm vi nhất định, toàn bộ Linh Hồn đều có liên kết chặt chẽ nhau và liên kết chặt chẽ với bản thể, thậm chí có thể đem toàn bộ trí nhớ và thông tin tiếp thu được truyền về.
Nhưng lần này thì khác…
Khoảng cách giữa hai đại châu lục là Tây Châu và Kiếm Châu thật sự quá mức xa xôi, dù là Chí Tôn đích thân xé rách không gian phi hành liên tục thì cũng mất đến vài năm mới có thể tiến đến.
Mà sự liên kết giữa những Linh Hồn của Vạn Linh Tộc cũng vì bị giới hạn về khoảng cách mà cắt đứt.
Chính vì thế mà lần này Vạn Ứng Thiên hoàn toàn không biết 1000 Linh Hồn của mình hành động như thế nào, một khi đã tách ra xa đến như vậy, Vạn Ứng Thiên đã xem như tin tưởng giao phó toàn bộ nhiệm vụ giết Lạc Nam cho bọn chúng mà không cần biết quá trình rồi.
Mãi đến khi 1000 Linh Hồn ngã xuống, hắn mới phát giác được mình đã tổn thất nghiêm trọng.
Mà điều khiến Vạn Ứng Thiên phẫn nộ chính là hắn hoàn toàn không biết thủ phạm đã hủy diệt 1000 Linh Hồn của mình là ai, liệu rằng đó sẽ là cường giả của Nam Thiên Môn hay một Chí Tôn Thế Lực nào đó ở Kiếm Châu…không thể tìm ra đầu mối để báo thù.
Vạn Ứng Thiên chưa từng liên tưởng đến thủ phạm sẽ là Lạc Nam, bởi lẽ chuyện một Thánh Tướng có thể giết Chí Tôn là hoang đường, không cần thiết phải nghĩ đến.
Nhưng bất kể thủ phạm là ai, nguyên nhân từ đầu đến cuối đều bắt nguồn từ Lạc Nam.
Nếu không phải hắn muốn giết Lạc Nam, hắn cũng không tổn hại 1000 Linh Hồn cấp độ Chí Tôn như thế.
Đây là tổn thất nghiêm trọng, để tạo ra 1000 Linh Hồn Chí Tôn, hắn đã tốn vô số thời gian, công sức và cả tài sản.
“Tiểu súc sinh, tất cả là tại ngươi…”
Càng nghĩ càng giận, Vạn Ứng Thiên nghiến răng nghiến lợi, thanh âm oán độc như đến từ địa ngục khiến tất cả phải rùng mình:
“Ngươi chết không yên lành!”
…
Lạc Nam không biết Vạn Ứng Thiên đang căm hận mình tột đỉnh.
Lúc này đây, hắn đang ở một trạng thái cực kỳ huyền diệu.
Đau, đau từ linh hồn cho đến thể xác, ngay cả thời điểm Bất Hủ Diễn Sinh Kinh khảo nghiệm hắn cũng chưa từng đau như thế.
Bởi lẽ Bất Hủ Diễn Sinh Kinh mang đến cơn đau đột ngột và dứt khoát, thông qua liền biến mất.
Còn hiện tại sau khi đã trải qua trận chiến khốc liệt này, Linh Hồn và cơ thể của hắn đều tổn hại nặng nề, cơn đau âm ĩ kéo dài, ý thức mê mang, chẳng khác nào tra tấn…
Nhưng không lâu sau đó, một cảm giác tuyệt vời đã từng chút, từng chút một đem cơn đau xoa dịu, đem cơn đau vuốt ve…
Hắn cảm giác được mình như được một thứ gì đó vừa lạnh lẽo, vừa ấm áp ôm ấp khắp toàn thân.
Chính loại ôm ấp này khiến từng giọt máu, từng khối thịt, từng tế bào, từng tia linh hồn của hắn đang được sống lại.
Hắn cảm giác được cơ thể của mình trở nên cường đại hơn, rắn chắc hơn, mạnh mẽ hơn, ngay cả Phật Cốt rạn nứt cũng đã khép lại từ bao giờ.
Cơn đau vơi đi…vơi đi…cho đến khi không còn cảm giác được đau đớn nữa, mọi thứ đã trở nên dễ chịu, kèm theo cảm giác sung sướng bên dưới hạ thân.
Ý thức vẫn còn mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê khiến hắn không biết mình đang ở trong mộng hay mọi thứ đều là chân thực.
Hắn muốn cử động cơ thể nhưng lại phát hiện toàn thân bị cố định một cách cứng đờ, ngay cả di động đầu ngón tay cũng không được.
“Ta đang làm sao đây?”
Cảm giác khắp toàn thân một vòng, dường như chỉ có một thứ duy nhất tuy rằng đang ở nơi rất chật chội nhưng lại có không gian để di chuyển.
Tiểu huynh đệ của hắn.
Giật giật…
“Ưm…”
Một tiếng rên rỉ yêu kiều như nước trong vang nhẹ bên tai, vô tình như một liều thuốc tinh thần cực mạnh.
Lông mi rung động, mí mắt Lạc Nam chậm rãi mở ra.
Một khung cảnh như mơ hiện ra trong tầm mắt…
Dưới bầu trời đen kịch, thân thể hoàn mỹ với làn da trắng mịn hơn tuyết ẩn trong lớp băng trong suốt kia thật sự tỏa sáng.
Nhìn từ gốc độ của hắn từ dưới lên, một đôi gò bồng đảo cao vút từ gốc đến ngọn ngạo nghễ vểnh cao, hai điểm anh đào hồng nhuận nhô ra tô điểm cho vẻ căng đầy tròn trịa.
Xương quai xanh xảo đoạt thiên công, chiếc cổ trắng ngần cao quý như thiên nga, giai nhân đưa mắt nhìn hắn, ngũ quan tinh tế tĩ mĩ tuy rằng lạnh lùng nhưng trong đáy mắt lại ẩn nét ôn nhu.
Mà Chí Tôn Lực còn sót lại xung quanh cơ thể hắn chẳng biết từ bao giờ đã thẩm thấu vào bên trong, bị Bá Đỉnh hoàn toàn phân giải.
“Lăng Ba…là nàng?”
Trong nháy mắt, Lạc Nam như hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn gồng mình, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, sức mạnh của Thể Thánh Vương bạo phát.
RĂNG RẮC…
Thanh âm rạn nứt và sụp đổ, lớp băng giá phủ kín xung quanh hai người như từng mảnh pha lê lộng lẫy tan biến.
Toàn bộ lực lượng tinh túy bên trong nó đã bị cơ thể Lạc Nam hấp thụ sạch sẽ từ bao giờ rồi.
Băng phong vừa tan, toàn bộ Bất Tử Dịch Thủy bên trong bồn đã bao trùm cơ thể.
Nhưng Lạc Nam không hề bận tâm, hắn chỉ biết vòng tay ôm lấy mỹ nhân ngồi bên trên mình kéo xuống, ôm nàng vào trong lòng, đẩy nàng vào sát thành bồn, nhìn nàng khẽ gọi:
“Lăng Ba...”
“Hôn thiếp!” Lăng Ba sóng mắt luân chuyển nhìn nam nhân tuấn lãng vô song đang bá đạo như muốn hòa tan mình vào cơ thể hắn ở trước mặt.
Lạc Nam tham lam cúi đầu, hôn thật sâu vào đôi môi đỏ thẳm có chút lành lạnh đó.
Vô thanh thắng hữu thanh, một nụ hôn như thay thế biết bao tình cảm, đầu lưỡi cả hai đã duỗi ra quấn quít lấy nhau, toàn bộ hương tân ngọc dịch thơm ngát như u lan nơi khuê cốc đều bị nam nhân tận tình hưởng thức.
Một tay hắn vuốt ve tóc nàng, một tay hắn tìm đến nhũ phong mê người đó mà công thành chiếm đất.
“Đừng…thiếp…” Lăng Ba toàn thân run rẩy, nam nhân tấn công dồn dập khiến nàng run lên.
“Chưa là gì đâu, ta muốn yêu nàng thật nhiều.” Lạc Nam trầm thấp nói.
Rời khỏi môi nàng, hắn hôn xuống cổ nàng, hôn xuống làn da tuyệt mỹ, để nàng hơi ngửa ra, ngậm lấy bầu sữa vào trong miệng, quấn lấy hạt anh đào săn cứng.
Ở phía bên dưới, một tay nâng đùi nàng cao lên, tiểu huynh đệ phấn chấn hùng phong, từng nhịp từng nhịp xâm nhập.
Bạch bạch bạch bạch bạch…
Bồn nước lắc lư, sóng nước trập trùng, Bất Tử Dịch Thủy quý giá thậm chí bắn lên tung tóe và văng ra bên ngoài.
Lạc Nam vẫn không để ý…
Hắn chỉ dồn hết lực chú ý vào người ngọc trong lòng, người đã nguyện ý âm thầm dâng hiến tất cả cho hắn trong trạng thái vô thức.
“Tiểu Nam…sâu quá…mạnh…muốn giết thiếp sao…”
Lăng Ba hiển nhiên bị sóng tình dồn dập của nam nhân làm cho mụ mị, một tay nàng gác lên thành bồn giữ vững, tay còn lại chỉ có thể ôm chặt lưng nam nhân, móng tay cắm vào da thịt hắn rên rỉ đứt quãng.
“Thế nàng thích không? Sướng không?” Lạc Nam cắn nhẹ, day nhẹ anh đào.
“Thiếp…” Lăng Ba thở gấp, tính cách của nàng khó nói ra những lời như vậy.
BẠCH BẠCH BẠCH…
Lạc Nam đẩy nhanh tốc độ bế cả nàng lên, hai tay bấu chặt bờ mông tròn bạo mãn, côn thịt từ bên dưới thúc mạnh, mỗi một lần đều đỉnh vào tận cùng, tận hưởng sự co bóp mềm mại, sự thắt chặt liên hồi bên trong thành vách.
“A…Ừ…sướng…thiếp sướng…thích…hức…” Lăng Ba rốt cuộc chịu không nổi, nàng thở hổn hển, búi tóc búi cao xỏa tung rối loạn.
Mọi thứ khác xa vừa rồi, khi nàng tự mình ngồi xuống để hắn xâm nhập so với lúc này bị hắn hung hăng hái lấy, nàng như dục tiên dục tử, linh hồn phiêu lãng trong mây.
“Thiếp…thiếp sắp…”
Nàng run rẩy, nàng thở dốc, nàng cảm thấy toàn bộ dây thần kinh của bản thân giãn ra, một dòng suối như sắp từ hạ nguồn phun trào.
Lạc Nam gầm lên một tiếng, lại hôn lấy bờ môi nàng, bên dưới ra sức chạy nước rút.
“Ưm…trời ơi…”
Hai mắt Lăng Ba lim dim, suối nóng phun trào, chính thức lên đỉnh vu sơn lần đầu tiên trong cuộc đời không hề ngắn ngũi.
Bên trong nàng siết lấy, hút chặt…Lạc Nam cũng không đè nén làm gì, thoải mái thả lỏng, bắn ra từng đợt dung nham sinh mệnh vào nơi tận cùng.
“Ưm…ưm…ừm…”
Lăng Ba nỉ non trong cổ họng, đầy ắp và nóng hổi, loại cảm giác này nàng chưa từng được thể nghiệm.
Lạc Nam ôm nàng âu yếm, giúp nàng tận hưởng dư vị đọng lại.
Hắn bế nàng rời khỏi bồn, đặt nàng lên giường, trườn xuống ngắm nhìn nụ hoa diễm lệ vừa chớm nở.
Còn đọng sương mai, hai mép hồng nhuận sưng lên đỏ ửng đang động đậy, thảm cỏ thơm mượt mà phủ bên trên, bên trong còn có cả dung dịch tình ái của hai người.
Lạc Nam nhu tình hôn lên cô bé, đầu lưỡi âu yếm.
“Đừng, Tiểu Nam!” Lăng Ba như bị điện giật, hai chân khép chặt, rùng mình liên tục.
Hắn ngoan cố tách đùi nàng ra, tiếp tục phục vụ.
Lăng Ba toàn thân yếu ớt phản kháng không nổi, chỉ có thể bất lực nằm rên rỉ yêu kiều.
Mãi đến khi nàng sắp đến giới hạn, hắn lại cùng nàng kết hợp, cùng nhau tu luyện Long Tiên Thánh Điển.
“Ngày này rốt cuộc cũng đến…chỉ là ta không nghĩ để nàng thiệt thòi như vậy.” Lạc Nam thương tiếc nói.
Lần đầu của các nàng hắn vẫn luôn muốn thật sự hoàn hảo, khi tình cảm thăng hoa, khi cả hai hoàn toàn thanh tỉnh và tự nguyện trao nhau từng nhút một.
Ấy vậy mà Lăng Ba lại trao mình cho hắn khi hắn hôn mê, cả người chẳng còn nguyên vẹn.
“Số phận đã an bài như thế, thiếp cảm thỏa mãn vô cùng.” Nằm trong lòng nam nhân, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, khóe môi nàng nhẹ cong:
“Nói không chừng thì đây là điều đặc biệt khiến chúng ta vĩnh viễn không quên.”
“Ta đương nhiên sẽ khắc cốt ghi tâm!” Lạc Nam nắm tay nàng hôn lấy, từng ngón tay như băng cơ ngọc cốt, tinh xảo tuyệt luân.
Trong cơn đau cả thể xác lẫn tinh thần, khi vừa lấy lại ý thức đã thấy thê tử của mình ôn nhu hầu hạ, giành hết tất cả cho mình…loại cảm giác như thế thật sự lay động trái tim của bất kỳ nam nhân nào.
“Trước đó có Thủy Triều Tịch và Tiểu Sư đã cùng chàng song tu, các tỷ muội đều muốn hỗ trợ nhưng bị thiếp giành mất.” Lăng Ba thì thầm.
“Vì sao nàng làm được?” Lạc Nam cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn thừa hiểu lần này trạng thái của mình tồi tệ đến cỡ nào.
Đừng nói Lăng Ba chỉ là Thánh Hoàng, cho dù nàng là Thánh Đế thì cũng không thể giúp hắn phục hồi đến trạng thái hoàn mỹ như vậy.
Thậm chí còn đột phá cả Thể Thánh Vương, đây là điều khiến Lạc Nam kinh hỉ và khó hiểu nhất.
Phải biết rằng Thể Tu càng lên cao càng khó đột phá, ngoại trừ cơ thể phải rèn luyện ở cường độ cao, kèm theo đó còn đòi hỏi phải có tài nguyên quý giá hỗ trợ.
Ví dụ như lần này, tuy rằng cơ thể hắn đã được rèn luyện qua trận chiến khốc liệt nhưng lại chẳng có loại tài nguyên Luyện Thể cao cấp nào phụ trợ, lẽ ra cường độ thân thể sẽ cứng cáp hơn nhưng chắc chắn không thể đột phá Thể Thánh Vương được.
“Đó là bởi vì Nguyên Băng Cốt Thể.” Lăng Ba mỉm cười: “Thiếp may mắn sở hữu thể chất này.”
“Ồ…” Lạc Nam thật sự giật mình: “Vì sao chưa từng nghe nàng nói đến?”
Lăng Ba là hồng nhan tri kỷ đi cùng hắn từ tiểu vũ trụ lên đến tận đây, vậy mà lúc này hắn mới biết nàng có được thể chất đặc biệt.
“Thật ra ngay cả thiếp ban đầu cũng chẳng biết.” Lăng Ba cười khổ:
“Từ khi cùng chàng đến Nguyên Giới, thiếp mới phát hiện cơ thể mình phản ứng bất thường.”
“Xương cốt của thiếp vậy mà có thể hấp thụ đại lượng Nguyên Khí vào bên trong, sau đó chuyển hóa Nguyên Khí thành một loại Băng Thuộc Tính cực kỳ cao cấp, loại Băng Thuộc Tính này có thể dùng để trị thương, luyện thể, gia tăng tốc độ tu luyện Băng Hệ.”
“Hồi ở tiểu vũ trụ, Tiên Khí hay Ma Khí cũng chưa từng bị xương cốt hấp thụ như thế, có lẽ chỉ Nguyên Khí mới đủ điều kiện.”
Lạc Nam gật gật đầu hỏi: “Vậy sao nàng biết thể chất của mình gọi là Nguyên Băng Cốt Thể?”
“Thiếp đem đặc điểm của mình kể cho mẫu thân khi còn ở Lạc Gia, mẫu thân đã lập tức đoán được thể chất của thiếp.” Lăng Ba hồi đáp, trong mắt ngọt ngào:
“Còn nói nhi tử của người có phúc.”
“Haha, ta thật sự có phúc đấy.” Lạc Nam vui vẻ cười lớn, hôn lên trán Lăng Ba một ngụm.
Chúng nữ Đình Manh Manh rốt cuộc cũng cảm giác được động tĩnh bên ngoài, hưng phấn vui sướng tiến ra, oanh oanh yến yến:
“Tiểu Nam, chàng không sao rồi?”
Lăng Ba lập tức hoảng hốt, vội vàng khoác cung trang lên người che đậy giấu vết.
Chỉ có Lạc Nam là mặt dày thành quen, phấn chấn bừng bừng trần trụi ôm lấy chúng nữ:
“Đến đây với ta, nhân lúc thành công tìm đường sống trong chỗ chết, thử vận khí một chút nào!”