“Lạc Nam, một Thánh Tướng như ngươi dù ỷ lại Ma Cương Đệ Lục cũng không phải là đối thủ của ta!”
Nhìn thấy Lạc Nam hung hăng lao đến mình, Càn Quân gầm lên giận dữ.
Trước đây tuy rằng nhiều lần cùng Lạc Nam đối đầu, nhưng từ đầu đến cuối đều là hắn lấy tư thái ở trên cao nhìn xuống, một vị Thánh Đế đối phó một kẻ hậu bối mà thôi…ở trong mắt Càn Quân thì Lạc Nam chưa từng là đối thủ.
Ngay cả khi triệt để trở mặt, Lạc Nam cũng phải nhờ đến Nhàn Văn Đạo Sĩ của Kiếm Đan Sơn Trang ngăn cản hắn mà không dám va chạm trực diện.
Vậy nên lúc này khi nhìn thấy Lạc Nam dám chủ động lao đến mình, Càn Quân trong lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ tột đỉnh, từ bao giờ con kiến hôi dám chính diện khiêu khích chân long?
Huống hồ khí tức tu vi mà Lạc Nam đang biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là Thánh Tướng Viên Mãn mà thôi, Càn Quân tuy rằng không ở trạng thái toàn thịnh nhưng dù sao cũng là Thánh Đế Trung Kỳ, làm sao để một tên Thánh Tướng dám ngỗ nghịch với mình như vậy?
Nghĩ đến đây hắn thả người bay vọt lên, Thánh Đế Lực cuồn cuộn vận chuyển, Sát Thế và Chiến Thế kinh người bạo phát.
“Càn Thiên Đế Quyền!” Càn Quân phẫn nộ gầm thét:
“Muốn tự tay giết ta? Lạc Nam ngươi chưa đủ tư cách!”
Thánh Đế Lực ở sau lưng hắn ngưng tụ thành một tôn Pháp Tướng đầu đội kim quang, thân khoác long bào như Đại Đế, uy nghiêm xuất quyền, hủy thiên diệt địa.
Đối mặt với thế công của một vị Thánh Đế Trung Kỳ, Lạc Nam trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Vạn Cổ Bất Hủ Thân bao phủ toàn thân.
Nhân Long Hợp Nhất, hình xăm Nghịch Long sau lưng sáng rực lên, Bỉ Ngạn Hoa toàn diện nở rộ.
Sát Thế, Chiến Thế mở ra, Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống.
Lạc Nam toàn thân run lên lẩy bẩy, một cổ sức mạnh chưa từng có như sắp khiến cơ thể hắn nổ tung.
Đối mặt một trong những cừu nhân quyết tâm phải giết, hắn không giữ lại bất cứ thứ gì.
“Cuồng Thú Quyền!”
RỐNG…GÀO…RÍT…ÒM…GÁY…
Hư ảnh vạn thú lăng lệ hung tàn không cách nào hình dung bao phủ cả bầu trời sau lưng Lạc Nam.
Một tay nâng lên, nắm đấm siết chặt.
Đối mặt với cái gọi là Càn Thiên Đế Quyền của đối thủ, Lạc Nam trực tiếp ngạnh kháng, Cuồng Thú Quyền bá đạo đẩy ra.
“Làm sao có thể?”
Ở trong khoảnh khắc này, một cảm giác hoang đường đến cực điểm bao phủ toàn bộ lý trí của Càn Quân.
Hắn chứng kiến khi nắm đấm của Lạc Nam đẩy về phía mình, vạn thú cùng nhau gào thét, không gian đồng loạt sụp đổ.
Một cổ sức mạnh phi lý vượt xa khả năng mà Thánh Tướng có thể thi triển oanh tạc dữ dội, thế không thể đỡ.
RĂNG RẮC…
Thế của Càn Quân sụp đổ, nắm đấm của Pháp Tướng tiêu tan…
Khi hai quyền đầu va chạm, một cơn đau như toàn thân vụn vỡ từ cánh tay Càn Quân bắt đầu lan tràn khắp cơ thể hắn.
“AAAAAAAAAA”
“PHỐC!”
Tiếng gào thét thảm thiết, tiếng máu tươi cuồng phún.
Càn Quân như một con diều đứt dây bay ngược trở về, đụng nát cả thành vách phi thuyền, xương cốt và da thịt nơi cánh tay đã hóa thành thịt vụn.
“KHÔNG…KHÔNG…TA KHÔNG TIN!”
Càn Quân như lệ quỷ nửa quỳ gào rống, tay còn lại ôm lấy bả vai đã nát bấy của mình, ánh mắt long lên sòng sọc nhìn lấy Lạc Nam như nhìn một con ác quỷ đến từ địa ngục.
Làm sao có thể mạnh như vậy…làm sao có thể vô lý như vậy?
Hắn là Thánh Đế Trung Kỳ, hắn làm sao sẽ bị một tên Thánh Tướng…không, một tên Thể Thánh Vương nghiền ép triệt để đến như thế?
Bất Hủ Kinh Văn ảm đạm, trạng thái bất khả xâm phạm của Lạc Nam dần đạt đến giới hạn.
Không phải vì sức mạnh của Càn Quân mang đến, mà là vì sự phản phệ khổng lồ mà hàng loạt thủ đoạn gia tăng sức mạnh đem lại.
200 hành tinh, Bỉ Ngạn Hoa trạng thái toàn diện, Oanh Thiên Tổ Phù, Chí Tôn Bí Thuật, 17 vị Pháp Tướng…tất cả đều vượt xa những gì mà cơ thể của một Thể Thánh Vương có thể gánh chịu.
Nhưng sắc mặt Lạc Nam lúc này lại không có chút biểu tình, chỉ có sự hưng phấn đến điên rồ ở trong đôi mắt là ngày càng nóng lên.
Kích thích…kích thích đến cực hạn…
Hưng phấn…hưng phấn không cách nào hình dung…
“AAAAAAAAAAAAAA” Lạc Nam ngửa đầu lên trời đầy sảng khoái.
Nghĩ lại mà xem, từ khi hắn được mẫu thân sinh ra ở thế giới này, Càn Quân Thánh Đế vẫn như một ngọn thái sơn đè nặng trên lưng hắn, ép hắn đến mức ngay cả thở cũng thở không nổi.
Vì lo lắng Càn Quân xem mình là cái gai trong mắt, hắn buộc phải giả dạng vô dụng, mang danh phế vật, khiến Lạc Gia bị cả thiên hạ chê cười.
Vì e ngại Càn Quân cường thế diệt trừ, hắn buộc phải giả vờ mất tích, lăn lộn ở bên ngoài…khi trở về gia tộc sau nhiều năm xa cách cũng không dám sử dụng thân phận thật sự.
Càn Quân đã từng là một tồn tại cao cao tại thượng mà hắn chỉ có thể dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn lên, đã từng là đại địch buộc hắn không dám đối mặt.
Nhưng ngày hôm nay, hắn dựa vào sức mình, dựa vào chính khả năng của mình…vượt cấp chiến đấu, đấm cho Càn Quân hoài nghi nhân sinh, đánh cho Càn Quân lâm vào hãi hùng khiếp vía.
Cái loại cục diện xoay chuyển càn khôn này làm sao có thể không khiến Lạc Nam hưng phấn, làm sao có thể không khiến Lạc Nam kích thích tột độ?
Nhìn bộ dạng dữ tợn pha lẫn sợ hãi của Càn Quân, Lạc Nam cảm thấy tất cả những cố gắng của mình trong từng ấy năm thật sự xứng đáng, thật sự đáng để hắn tự hào và kiêu ngạo.
Mà trái ngược với sự lên đỉnh của Lạc Nam, Càn Quân toàn thân lại như rớt vào hầm băng.
Hắn vẫn chưa thể lý giải nổi vì sao kẻ thù của mình lại tiến bộ đến mức khủng bố như vậy.
Thánh Tướng, Thể Thánh Vương đã như thế…nếu để tên này đột phá Thánh Đế, chẳng phải tự thân có thể chiến Chí Tôn?
Lạc Nam không quan tâm Càn Quân nghĩ gì, hắn quyết định thừa thắng xông lên, tiêu diệt triệt để.
Vận dụng Bất Hủ Kinh Văn vẫn còn duy trì được, Lạc Nam bắt đầu phát động thêm một đợt công kích.
Cổ Ngữ - Phật bí mật mở ra, Phật Thế phô thiên cái địa gào thét, gia tăng sức mạnh của Phật Tu lên gấp ba lần.
Bởi vì Cổ Ngữ - Phật có tác dụng mang đến Phật Thế, mà Phật Thế ở bên trong phật môn vẫn còn có những vị cao tăng tự mình lĩnh ngộ và thi triển được mà không cần Cổ Ngữ, vì vậy Lạc Nam không sợ Cổ Ngữ Phật bại lộ như Cổ Ngữ Định và Đoạt.
Người khác nhìn vào sẽ khó lòng liên tưởng đến Cổ Ngữ Phật, mà chỉ cho rằng hắn là một vị Phật Tu có ngộ tính kinh khủng đến mức lĩnh ngộ được cả Phật Thế mà thôi.
Bởi lẽ Lạc Nam đã có Phật Văn, Phật Nhãn và Phật Cốt…có thêm Phật Thế cũng không phải điều gì quá khó tiếp nhận.
Trong nháy mắt, số lượng Phật Văn trong Bỉ Ngạn Hoa bùng nổ.
“Ma Kha Vô Lượng!”
Lạc Nam cười gằn, dấu ấn hình chữ Vạn khổng lồ hiện lên trong tay, hung hăng chưởng về phía Càn Quân.
ONG ONG ONG…
Đột nhiên bên trên phi thuyền hiện lên một tòa Trận Pháp phòng hộ, muốn ngăn cản thế công của Lạc Nam xâm nhập.
Như đã lường trước được điều này, chúng nữ Thủy Triều Tịch, Lăng Ba, Đình Manh Manh, Phượng Tịch Y đều đồng loạt đạp không bay ra, toàn bộ thi triển công kích nhắm vào vào Trận Pháp.
ẦM!
Trước sự hợp sức của chúng nữ, Trận Pháp xuất hiện một lỗ hổng.
Như chỉ chờ có thế, Ma Kha Vô Lượng của Lạc Nam đã được đẩy vào, nhắm ngay Càn Quân trấn sát.
Đồng tử của Càn Quân co thắt lại, hắn muốn thi triển thân pháp né tránh.
Đáng tiếc Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn của Lạc Nam không cho hắn cơ hội, Định Hồn đã được triển khai, cơ thể Càn Quân cứng đờ tại chỗ.
Lạc Nam thấy cảnh này nhếch miệng cười gằn, để xem ngươi còn sống nổi nữa không.
Càn Quân tuy rằng đã từng là Thánh Đế Viên Mãn, nhưng đừng quên ngay cả những nhân vật Thánh Đế của các Chí Tôn thế lực mà gần đây Lạc Nam đối đầu đều chịu thiệt thòi trong tay hắn, huống hồ một tên Càn Quân chỉ có xuất thân từ Càn Quân Đế Quốc nho nhỏ?
Ở trong mắt Lạc Nam lúc này, Càn Quân chỉ là kẻ buộc phải giết mà thôi, không còn đủ tư cách làm đối thủ của hắn.
“Hừ!”
Nào ngờ ngay thời khắc mấu chốt, chỉ nghe vị Chí Tôn đang giao đấu cùng Hắc Ma Vệ lên tiếng hừ lạnh.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Ngay lập tức, Sát Thế và Chiến Thế kinh thiên động địa do hàng nghìn tầng vực tạo thành càn quét mà ra, trấn thẳng về hướng phi thuyền.
ẦM!
Đứng trước hai loại Thế khủng bố của Chí Tôn, Ma Kha Vô Lượng của Lạc Nam lập tức bị nghiền nát, mà hắn và chúng nữ cũng liên tục bị ép phải nhượng bộ lui binh.
“Đáng hận!”
Lạc Nam sắc mặt trở nên vô cùng khó coi trừng mắt nhìn sư phụ của Càn Quân.
Hắc Ma Vệ có thể ngăn cản được hắn nhưng lại vô pháp phong tỏa được Thế của hắn, để hắn dùng hai loại Thế giải cứu Càn Quân trong gang tấc.
“Sư phụ mau cứu đồ nhi!” Càn Quân nhìn Lạc Nam và chúng nữ nghiến răng ken két:
“Bọn hắn ỷ đông hiếp yếu!”
“Nếu đã như vậy, để các ngươi nếm thử quyền năng thật sự của Chí Tôn!” Người áo choàng cao giọng quát:
“Phong Lôi Pháp Tướng hiện!”
VÙ VÙ VÙ…ẦM ẦM ẦM…
Lôi đình đen kịch giáng xuống, cuồng phong rít gào cắt đứt cả không gian càn quét bốn phương.
Chí Tôn Phong Lực cùng Chí Tôn Lôi Lực cùng lúc ngưng tụ, hiển hóa thành một vị Pháp Tướng khổng lồ toàn thân mặc chiến giáp, với thân thể được ngưng tụ từ gió, áo giáp ngưng tụ từ lôi đình, diện mục uy nghiêm lãnh liệt ngự trị giữa không trung.
“Đây là Phong Lôi Pháp Tướng xếp thứ 90 trên Pháp Tướng Bảng!” Lạc Nam ánh mắt híp lại.
“Nếu đã biết, còn không mau quy hàng?” Chí Tôn bá đạo tuyên bố:
“Phong Lôi Pháp Tướng, nghiền nát Hắc Ma Vệ cho ta!”
RỐNG!
Phong Lôi Pháp Tướng nhận lệnh, cơ thể khổng lồ của nó liền như cuồng phong lôi giật lao đến, một cặp Lôi Phong Kiếm hiện ra trên hai tay, chém thẳng xuống Hắc Ma Vệ.
Hắc Ma Vệ thấy thế, cuồn cuộn cắn nuốt Ma Lực từ trong Ma Đỉnh của Lạc Nam, cơ thể theo đó cũng biến lớn như người khổng lồ, dựa vào nhục thân cường hoành chống lại Phong Lôi Pháp Tướng.
Mà vị Chí Tôn cũng đã thừa cơ thoát khỏi sự đeo bám của Hắc Ma Vệ, Gia Tốc Tổ Phù triển khai biến mất tại chỗ.
Lạc Nam biết tốc độ của mình không thể theo kịp vị Chí Tôn sở hữu Gia Tốc Tổ Phù này, vì vậy cũng không cố gắng theo dõi.
Ngược lại, hắn chỉ dùng tay kết lấy một pháp ấn cực kỳ quỷ dị.
“Dám chặn đánh bổn Chí Tôn, ngươi rất đáng khen…nhưng cũng rất đáng chết.” Vị Chí Tôn đã xuất hiện trên đỉnh đầu Lạc Nam, một tay hung hăng trấn xuống.
Nhưng ngay giây phút này, chỉ nghe Lạc Nam nói ra bốn chữ:
“Tiểu Vũ Kết Giới!”
XOẸT…
Lấy Lạc Nam làm trung tâm, toàn bộ thiên địa phạm vi hàng trăm dặm xung quanh đột ngột run rẩy, bị một cổ lực lượng vô hình tác động, quy tắc áp chế không cách nào hình dung.
Vị Chí Tôn rơi vào phạm vi này, nhất thời chỉ cảm thấy tu vi của mình rơi xuống một cách khó tin.
Từ Chí Tôn cao cao tại thượng, thoáng chốc chỉ còn lại Thánh Đế Viên Mãn.
Như chỉ chờ có thế, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ đã lập tức xuất hiện trước mặt Lạc Nam.
Khanh khách…khanh khách…khanh khách…
Tiếng cười quyến rũ của 69 vị tuyệt sắc Hồn Cơ ngân vang, các nàng tay nắm tay bay lượn mà ra, oanh oanh yến yến thi triển Dâm Mị Hồn Trận, bao vây vị Chí Tôn vào trung tâm.
“Lần này để xem ngươi làm sao cứu hắn.” Lạc Nam cất tiếng cười lạnh.
Đây mới chính là kế hoạch của hắn.
Dụ dỗ Chí Tôn rơi vào Tiểu Vũ Kết Giới, khi đó tu vi của hắn chỉ còn lại Thánh Đế Viên Mãn.
Mà một Thánh Đế Viên Mãn làm sao có thể chống nổi sự dụ hoặc của Dâm Mị Hồn Trận do Chí Bảo thi triển?
Phải biết rằng ngay cả Chí Tôn như Vạn Ứng Thiên cũng trúng chiêu, huống hồ một Thánh Đế Viên Mãn như sư phụ của Càn Quân lúc này?
“Giết hắn cho ta!” Lạc Nam lạnh lùng nói.
Không chờ hắn yêu cầu, chúng nữ đã thành công tiếp cận Càn Quân, hàng loạt thế công phô thiên cái địa sẳn sàng giáng xuống.
Càn Quân hai mắt muốn nứt ra, một cảm giác sợ hãi khi đối mặt với tử vong dâng lên đến tận đại não.
Chúng nữ đã giáng xuống công kích.
“CÚT!”
Đúng lúc này, một tiếng quát phẫn nộ vang vọng thương khung.
Trong ánh mắt không tưởng của Lạc Nam, vị Chí Tôn đang bị Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ vây quanh bắt chợt dễ dàng thoát ra.
Gia Tốc Tổ Phù toàn diện kích hoạt, dễ dàng xuất hiện trước mặt Càn Quân, một chưởng đẩy ra.
PHỐC!
Toàn bộ thế công bị phá hủy, chúng nữ như diều đứt dây bay ngược ra khỏi phi thuyền.
“Làm sao có thể?” Lạc Nam thanh âm run rẩy, không dám tin vào mắt mình:
“Ngươi làm sao có thể thoát khỏi Dâm Mị Hồn Trận?”
“Phu quân ngốc, ả ta là nữ nhân!” Thủy Triều Tịch trầm giọng đáp:
“Chỉ có nữ nhân mới không bị Dâm Mị Hồn Trận ảnh hưởng!”
“Cái gì?” Lạc Nam toàn thân giật bắn lên, một cảm giác khó tin dâng trào khắp nội tâm.
Sư phụ của Càn Quân, kẻ luôn khoác áo choàng này chính là nữ nhân? Một vị Nữ Chí Tôn?
Hắn trăm tính ngàn tính, cũng không lường trước bước ngoặt này.
Cứ tưởng dựa vào uy lực của Tiểu Vũ Kết Giới và Dâm Hồn Mị Trận, bao vây một Chí Tôn dễ như trở bàn tay.
Nhưng Chí Tôn này lại là nữ nhân, dẫn đến Dâm Hồn Mị Trận hoàn toàn không có tác dụng.
Lạc Nam lấy lại tinh thần, hai mắt càng trở nên sát phạt:
“Nữ Chí Tôn thì sao? ở trong Tiểu Vũ Kết Giới của ta, ngươi vẫn chỉ là Thánh Đế!”
KENG!
Lạc Hồng Kiếm hiện ra trong tay, uy thế ngang trời, đem vạn dặm mây đen hóa thành một màu huyết sắc.
“Binh Nhân Tộc cấp độ Chí Bảo?”
Cảm nhận được uy thế của Lạc Hồng Kiếm lúc này, sư phụ của Càn Quân hít sâu một hơi.
Lần đầu tiên trong đời nhận thức một tiểu tử khó chơi đến như vậy, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp nối liền không dứt.
Biết cứ tiếp tục đánh, dù cuối cùng mình ỷ vào tu vi cao thâm mà giành thắng lợi cũng khó lòng bảo toàn tính mạng của đồ đệ.
Chưa kể Phong Lôi Pháp Tướng khó lòng cầm cự trước Ma Cương Đệ Lục trong thời gian dài…bởi vì Chí Tôn Pháp Tướng sẽ tiêu hao rất nhiều lực lượng, còn Ma Cương Đệ Lục chẳng có dấu hiệu suy kiệt.
Nghĩ đến đây, Gia Tốc Tổ Phù hiện ra, tốc độ gia cố vào bên trên Phi Thuyền, đẩy nhanh vận tốc đến mức tối đa, chỉ thoáng chốc đã khuất xa ở phía chân trời…
Đối mặt với sự hung hăng của Lạc Nam, Chí Tôn quyết định bỏ trốn.
Vừa lúc Lạc Hồng Kiếm chém xuống, lại rơi vào khoảng không mênh mông như muốn phân tách đại dương thành hai nửa.
“Phu quân, truy sát không?” Chúng nữ lau máu nơi khóe miệng, uống vào Bất Tử Dịch Thủy trị thương.
Cũng may vừa rồi thực lực của đối phương bị suy yếu xuống mức Thánh Đế, bằng không các nàng ăn một chưởng của Chí Tôn toàn thịnh chắc chắn thân hồn câu diệt.
Lạc Nam giận dữ đến khóe môi run rẩy, cuối cùng chỉ đành thở ra một hơi:
“Thời cơ đã mất, khó…”
…
Chúc cả nhà đêm trung thu vui vẻ bên gia đình và người thân.
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU