“Hả? đó không phải là Ngũ Độc Kiếm Đế, tên độc tu dùng kiếm hiếm hoi ở Kiếm Châu sao? trong giới Độc Tu số người dùng kiếm có thành tựu như hắn đến được trên đầu ngón tay…”
“Còn đôi nam nữ kia chính là Lữ Độc Song Đế, nghe đồn bọn hắn tu luyện công pháp song tu luyện độc đặc biệt, bên dưới Chí Tôn khó có đối thủ.”
“Ngũ Độc Kiếm Đế và Lữ Độc Song Đế vì sao đi cùng một nhóm? Chẳng lẽ định liên thủ tranh đoạt Chí Tôn Độc Tuyền?”
“Tên thanh niên trẻ tuổi đi cùng bọn hắn là ai vậy?”
Vạn Độc Lâm độc tu xuất hiện ngày một nhiều, khi chứng kiến Lạc Nam vậy mà đi cùng với mấy vị Thánh Đế Độc Tu hàng đầu, không ít người nghị luận xôn xao, âm thầm suy đoán xem người thanh niên trẻ tuổi đó là ai.
Cảm nhận được khí tức bên trong Vạn Độc Lâm ngày một nhiều, bầy Xích Nha Hắc Ám cũng đem không ít hình ảnh truyền đến, Lạc Nam nhếch miệng cười nhẹ:
“Bắt đầu thú vị rồi…”
Hắn hơi tiếc Liễu Ngọc Thanh không có mặt ở nơi này, bằng không để nàng có cơ hội cọ sát với một đám Độc Tu cường giả cũng tốt.
“Chủ công đừng chủ quan, ở Vạn Độc Lâm tốt nhất nên cẩn thận, bởi lẽ không loại trừ khả năng ngay cả các Chí Tôn cường giả cũng sẽ tham gia náo nhiệt.” Ngũ Độc Kiếm Đế thận trọng nhắc nhở.
Lạc Nam gật gù, đưa mắt nhìn sang Lữ Độc Song Đế hỏi:
“Các ngươi xuất thân từ nơi nào? đã từng tranh đoạt Chí Tôn Độc Tuyền lần nào chưa?”
Lữ Độc Song Đế đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ.
Mặc dù bọn họ không muốn trở thành thuộc hạ của bất kỳ ai, nhưng lăn lộn ở giang hồ đã lâu, biết rõ đạo lý nắm đấm ai mạnh người đó có quyền, đã bị Lạc Nam vượt cấp đánh bại nên cũng tâm phục khẩu phục, giữ được mạng đã là điều quan trọng.
Vậy nên khi nghe hắn hỏi, hai người không dám lơ là, nam nhân tên gọi là Độc Dương liền kính cẩn đáp:
“Phu thê hai người chúng ta vốn là tán tu ở Tây Châu, cũng không có lai lịch hay chỗ dựa.”
Nữ nhân là Độc Âm cũng mở miệng phụ họa: “Bẩm chủ công, chúng ta cũng rất muốn tranh đoạt Chí Tôn Độc Tuyền nhưng các lần trước đều không có cơ hội.”
“Vì sao không thể?” Lạc Nam nhíu mày.
“Bởi lẽ những năm về trước, thế lực Độc Tu cường đại nhất ở Tây Châu là Độc Gia đều tiến hành phong tỏa và chiếm cứ Vạn Độc Lâm mỗi khi Chí Tôn Độc Tuyền tái hiện.” Ngũ Độc Kiếm Đế chen miệng vào:
“Lão phu ở Kiếm Châu xa xôi cũng nghe các độc tu trong giới có nói, Độc Gia là Chí Tôn Thế Lực cường đại, bọn họ đã có ý muốn chiếm Chí Tôn Độc Tuyền, liền hiếm có Độc Tu nào dám cạnh tranh.”
“Thì ra là có gia tộc Chí Tôn nhúng chàm.” Lạc Nam ngờ vực hỏi:
“Vậy tại sao lần này bọn chúng không phong tỏa Vạn Độc Lâm nữa?”
“Bởi vì Độc Gia đã bị diệt.” Ba người ngưng trọng nói.
“Ồ…” Lạc Nam hứng thú: “Là ai diệt Độc Gia?”
“Cái này thì chúng ta không biết, chỉ biết rằng lãnh thổ của Độc Gia trước đây đã biến thành một bình địa, không còn một chút khí tức của người sống.” Lữ Độc Song Đế ánh mắt hưng phấn:
“Mặc kệ vì sao Độc Gia bị diệt, đây là thời cơ để chúng ta cạnh tranh Chí Tôn Độc Tuyền thay vì những lần trước đều bị Độc Gia chiếm lấy.”
Lạc Nam vuốt cằm nói: “Có khi nào Độc Gia đã húp sạch Chí Tôn Độc Tuyền từ trước, hiện tại ngay cả cái nịt cũng chẳng còn không?”
“Không có khả năng.” Cả ba lập tức phủ nhận:
“Chí Tôn Độc Tuyền đặc biệt ở chỗ không có bất cứ thứ gì chứa đựng được nó, cho dù là Cửu Phẩm Không Gian Chí Bảo cũng sẽ bị hòa tan ngay lập tức nếu đem nó thu vào, vậy nên cách duy nhất để tu sĩ lấy được Chí Tôn Độc Tuyền là tự mình luyện hóa hấp thụ.”
“Mà số lượng Chí Tôn Độc Tuyền ở Vạn Độc Lâm rất nhiều, cho nên ngay cả Độc Gia cũng không thấy hấp thụ hết được.”
“Thật vậy sao?” Lạc Nam hai mắt sáng lên, thầm nghĩ không biết liệu Bá Đỉnh có thể rút cạn Chí Tôn Độc Tuyền hay không.
Hắn cũng không quan tâm nguyên nhân vì sao Độc Gia bị diệt, dù sao thì ở Nguyên Giới chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, Độc Gia là Chí Tôn Thế Lực mà thôi, cũng không phải thiên hạ vô địch, giống như Kiếm Trũng cũng từng bị hắn làm thịt cho nên việc Độc Gia bị phương nào đó cay mắt tiêu diệt là bình thường.
Đã chưa biết Chí Tôn Độc Tuyền sẽ xuất hiện ở nơi nào trong Vạn Mộc Lâm, Lạc Nam và ba thuộc hạ cũng không vội vàng, tìm một nơi trống trãi ngồi nghỉ chân, chờ đợi thời cơ đến.
Thấy sắc mặt của Lữ Độc Song Đế và Ngũ Độc Kiếm Đế còn trắng bệch vì trận chiến vừa rồi, Lạc Nam chậc lưỡi, Bất Diệt Viêm cuồn cuộn thiêu đốt, nhanh chóng bao trùm cơ thể ba người bọn hắn.
“Đây là…”
Cảm giác được ngọn lửa với hai màu trắng đen cực kỳ khủng khiếp lại đang làm lành vết thương và giúp mình khôi phục thương thế, Độc Dương không dám tin kinh hô:
“Đây là Bất Tử Thánh Hỏa của Bất Tử Điểu à?”
“Nghe đồn Bất Tử Thánh Hỏa của Bất Tử Điểu vừa có thể thiêu đốt địch nhân, vừa có thể cung cấp sinh mệnh lực cho đồng bọn, tất cả tùy vào một ý niệm của Bất Tử Điểu, không ngờ có thật.” Độc Linh cũng trịnh trọng nói.
Lạc Nam lắc đầu, kiến thức của Lữ Độc Song Đế cũng không tệ…nhưng bọn hắn không nghĩ ra nổi ngọn lửa mà hắn đang sử dụng là Bất Diệt Viêm của Bất Diệt Điểu, là trạng thái biến dị hùng mạnh của Bất Tử Điểu.
Hắn cũng không có ý định giải thích, khoe khoang với thuộc hạ không phải sở thích của Lạc Nam, hắn chỉ thích khoe khoang trước mặt nữ nhân của mình.
Dưới sự hỗ trợ của Bất Diệt Viêm, thương thế của ba người đã dần dần hồi phục, bọn họ đều trịnh trọng chắp tay cúi đầu:
“Đội ơn chủ công.”
Lạc Nam ngồi không cũng nhàm chán, liền nổi tính thèm ăn của Cự Mỹ Anh, liền lấy ra một khối thịt lớn như một ốc đảo ném cho Ngũ Độc Kiếm Đế:
“Nướng lên, cắm trại trong rừng.”
Ngũ Độc Kiếm Đế vô thức đưa tay tiếp nhận.
ẦM.
Mặt đất chấn động, cơ thể lão lún một nửa xuống đất.
“Cái này…” Lữ Độc Song Đế trợn mắt há hốc mồm:
“Thịt gì mà nặng như vậy?”
Thánh Đế cường giả nâng hàng vạn ngọn núi bình thường cũng không hề hấn gì, kết quả một đống thịt lớn liền đem Ngũ Độc Kiếm Đế đè lún xuống đất.
“Trời ơi, thịt của Yêu Thú cấp độ Chí Tôn?” Ngũ Độc Kiếm Đế hét lên thất thanh, cảm giác được lực lượng khổng lồ bên trong thịt, chỉ cảm thấy toàn thân phát run.
“Cái gì?” Lữ Độc Song Đế trợn mắt há hốc mồm, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
“Ăn vào sẽ giúp các ngươi mau trở về thời toàn thịnh, thân thể cũng sẽ tiến bộ chút ít.” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Chủ yếu là giết thời gian.”
“Tuân…tuân lệnh…” Ngũ Độc Kiếm Đế kích động đến toàn thân phát run, liền trừng mắt nhìn Lữ Độc Song Đế:
“Nhìn cái rắm, mau phụ lão phu một tay!”
Lữ Độc Song Đế lật đật đứng dậy, vội vàng hỗ trợ nâng lên khối thịt, bắt đầu cắt ra từng tảng, nổi lửa nướng lên.
Bọn họ không phải Trù Sư nên không biết cách nêm nếm chế biến, nhưng là thịt của Yêu Thú cấp cao như vậy dù ăn sống cũng đủ ngon rồi, nướng lên là tuyệt hảo, chẳng cần tẳm ướp gì cũng được.
Hơn nữa cả đời mới có cơ hội ăn thịt cao cấp như vậy một lần, ngay cả hương vị của nó tệ hại đến đâu thì trong mắt ba người cũng là mỹ vị trần gian.
Rất nhanh, mùi thịt nướng thơm đến cực điểm đã lan tràn khắp nơi, Ngũ Độc Kiếm Đế nhìn từng mảng thịt dần chuyển màu đầy hấp dẫn mà nước miếng chảy ròng ròng.
“Ăn đi!” Lạc Nam trực tiếp cầm lên gặm cắn, nhai nhồm nhoàm nói:
“Cứ tự nhiên!”
“Đa dạ chủ công khoãn đãi.” Lữ Độc Song Đế trịnh trọng cúi đầu, lúc này mới dám cẩn thận thưởng thức.
Ngũ Độc Kiếm Đế cắn vào một ngụm, chỉ cảm thấy toàn thân bay bỏng, máu huyết sục sôi, ngay cả bộ dạng già nua cũng như trẻ lại hàng chục tuổi, vỗ bắp đùi chan chát:
“Đời lão phu ăn ngon nhất là hôm nay, theo chủ công đúng là sáng suốt.”
“Đừng hở chút là cảm tạ.” Lạc Nam cảm thấy phiền toái nói:
“Ta muốn các ngươi chứng minh bằng hành động thay vì lời nói, chỉ cần trung thành và biểu hiện tốt, ta chưa từng keo kiệt.”
Ba người gật mạnh đầu, ngay cả Lữ Độc Song Đế cũng thầm nghĩ đi theo chủ công này xem ra chưa chắc tệ như tưởng tượng, vừa mới tiếp xúc đã hào phóng ban cho mỹ thực hậu hĩnh như vậy, đời này hiếm có người sánh bằng nha.
Ngay cả những tửu lâu cao cấp nhất mà bọn hắn từng được ghé qua cũng không dám mang thịt của Yêu Chí Tôn ra đãi khách đâu.
Bất quá mùi thịt thơm lan tràn bốn phía cũng thu hút một số vị khách không mời.
Chỉ là khi vừa đến gần, nhìn thấy người ăn thịt lại là Lữ Độc Song Đế và Ngũ Độc Kiếm Đế…cả đám liền sinh lòng kiêng kỵ, nhất thời do dự không dám tiến lên.
Đừng thấy Lạc Nam liên tục chiến thắng Thánh Đế mà xem thường, Thánh Đế đã là nhân vật đủ khả năng cao cao tại thượng ở thế giới này, tuy rằng không đứng trên đỉnh nhưng cũng không phải ai cũng dám trêu vào, nhất là đối với những Thánh Đế Viên Mãn đã thành danh lâu năm.
“Tên thanh niên kia là ai? Vì sao có thể bình khởi bình tọa với ba người đó?”
Lại một lần không ít kẻ âm thầm đoán già đoán non thân phận của Lạc Nam, điều này làm hắn chép chép miệng, xem ra tên tuổi mặt mũi của hắn còn chưa là gì cả ở Tây Châu này.
Bất quá đại đa số người không dám đến gần không phải tất cả ai cũng như thế.
XOẸT.
Không gian dao động, hai thân ảnh lướt qua, ung dung cầm lấy hai khối thịt đang đặt trên đống lửa, thản nhiên đưa vào miệng.
“Lớn mật!” Ngũ Độc Kiếm Đế giận dữ quát:
“Muốn ăn thì xin phép một tiếng, các ngươi có giáo dưỡng không?”
“Hư Độc Chí Quốc tuy không mạnh bằng Độc Gia, nhưng cũng là Nhị Phẩm Chí Tôn Thế Lực, có Nhị Cảnh Chí Tôn tọa trấn, đừng xem thường.”
Lạc Nam nghe vậy hứng thú liếc mắt nhìn, chỉ gặp đang thản nhiên ăn thịt của mình là một đôi nam thanh nữ tú.
Bọn hắn ăn mặc quý giá, nam nhân khoác trường bào màu lục bảo, nữ nhân khoác váy dài thanh y, tu vi Thánh Đế Sơ Kỳ dù tuổi tác còn rất trẻ, rõ ràng là thiên tài hàng đầu, chẳng kém so với Thiếu Chủ của Thổ Hành Tông.
“Thịt này không tệ, sánh ngang với những trân phẩm bổn hoàng tử từng được ăn ở hoàng cung.” Hư Độc Hoàng Tử dửng dưng khen ngợi một tiếng, lại bước đến bếp lửa lấy thêm thịt.
Lạc Nam nhẹ phất tay, toàn bộ thịt trước mặt đã biến mất, lên tiếng nói:
“Thịt này là ta vất vả lắm mới đạt được, hai vị tự ý ăn một lần, ta hiếu khách nên không sao cả, nhưng không có nghĩa được quyền xem nó như của mình.”
“Hừ, một chút thịt mà thôi, làm gì keo kiệt như thế?” Hư Độc Công Chúa bất mãn nói:
“Có thể được bổn công chúa khen ngợi chính là vinh hạnh.”
Ngũ Độc Kiếm Đế giận dữ trừng mắt, đã ăn chực còn kiêu ngạo như vậy, đang muốn rút kiếm lao đến, Lạc Nam liền ra hiệu cho hắn bình tĩnh, ung dung đáp:
“Tại hạ không keo kiệt, các vị chỉ cần hỏi trước một tiếng, ta thậm chí lấy rượu ra chiêu đãi thêm.”
Bốp…bốp…bốp…
Hư Độc Hoàng Tử vỗ tay, ánh mắt lạnh nhạt quét về phía Lạc Nam, nở nụ cười nửa miệng:
“Nói rất hay, bất quá muốn bổn hoàng tử xin xỏ, ngươi tính là thứ gì?”
“Hoàng huynh nói đúng đó, chẳng lẽ ngươi định ỷ vào ba tên Thánh Đế Viên Mãn liền muốn lên mặt?” Hư Độc Công Chúa chống nạnh chất vấn.
Lạc Nam nhún nhún vai, nhìn Lữ Độc Song Đế hỏi: “Thiên tài ở Tây Châu đều não tàn như thế sao? luyện độc nhiều đến mức não bị ăn mất rồi?”
“Dám mắng chúng ta vô não, đất trời Tây Châu không còn chống dung thân cho ngươi!” Hư Độc Công Chúa quát lớn.
“Chó muốn gặm xương cũng phải được người đồng ý, súc sinh như ngươi ăn thịt của ta, phải dùng mạng trả lại đấy.” Lạc Nam nhàn nhạt nói.
KENG!
Hắn vừa dứt lời, Ngũ Động Kiếm Đế đã quyết đoán rút kiếm, Ngũ Độc thét gào, Ngũ Độc Kiếm Pháp cuồn cuộn mãnh liệt hướng đỉnh đầu Hư Độc Hoàng Tử trảm xuống.
Mà chỉ chậm hơn Ngũ Độc Kiếm Đế một nhịp duy nhất, Lữ Độc Song Đế cũng đã bùng phát Âm Dương Độc, hai người liên thủ nắm chặt tay, tay còn lại tung ra Âm Dương Độc Chưởng mang tính hủy diệt.
Nhìn tình cảnh này, một đám độc tu giật mình truyền âm:
“Bọn họ điên rồi, dám ra tay với Công Chúa và Hoàng Tử của Hư Độc Chí Quốc.”
“Có kịch hay để nhìn, Hư Độc Chí Quốc dạo gần đây đang cực kỳ cường thế, dường như muốn thay Độc Gia tiếp quản Chí Tôn Độc Tuyền, không ngờ có người gây sự với họ.”
“Gây sự cái rắm, rõ ràng Hư Độc Chí Quốc cướp thịt của người ta trước.”
“Tùy vào thực lực a, Hư Độc Chí Quốc tuy không mạnh bằng Độc Gia ngày trước nhưng trong giới Độc Sư cũng rất có máu mặt.”
Hư Độc Hoàng Tử và Hư Độc Công Chúa giận tím mặt quát: “Các ngươi dám?”
Hư Độc Chí Quốc cũng là Chí Tôn Thế Lực dùng Độc ở Tây Châu, ngày trước thực lực thua kém Độc Gia nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Độc Gia chiếm hữu Chí Tôn Độc Tuyền, nhưng hiện tại Độc Gia đã bị diệt, Hư Độc Chí Quốc liền muốn thể hiện uy quyền của mình, cho nên công chúa và hoàng tử chẳng cần kiêng nể gì cả, những ngày qua rất nhiều Độc Tu nhìn thấy bọn hắn chỉ có thể cung cung kính kính, lựa chọn né sang một bên.
Nào ngờ hôm nay bị Lạc Nam mắng chửi, còn dám cho thuộc hạ chủ động tấn công, bọn hắn làm sao nhẫn nhịn được?
“Muốn thương công chúa và hoàng tử của Hư Độc Chí Quốc, ba tên Thánh Đế Viên Mãn còn chưa đủ!”
Quả nhiên ngay khi Ngũ Độc Kiếm Đế và Lữ Độc Song Đế vừa mới ra tay, một tiếng quát già nua cao cao tại thượng đã phủ xuống.
Nhất Cảnh Chí Tôn uy áp cuồn cuộn quét ngang, một lão già thân mặc hoàng phục cung đình, sắc mặt uy nghiêm phẫn nộ xuất hiện.
“Cho lão phu đi chết!” Lão già đứng ngăn phía trước công chúa và hoàng tử, bàn tay khô gầy nâng lên, Không Gian Lực và Độc Lực cấp Chí Tôn bao phủ đất trời, hung hăng tung ra một chưởng:
“Liệt Không Độc Chưởng!”
Cảm nhận được sức mạnh của Chí Tôn vượt xa lẽ thường, sắc mặt ba người Ngũ Độc Kiếm Đế trắng bệch, trong lòng dâng lên cảm giác tử vong.
Đúng thời khắc này, Lạc Nam đã biến mất…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU