Con Đường Bá Chủ

Chương 2434: Sân chơi của yêu nghiệt



Lạc Nam cùng Nam Thiên Tố quyết định đến Ẩn Châu tận mắt quan sát hiện trường, hy vọng có thể tìm thấy chút manh mối nào còn sót lại.

Có Nam Thiên Tố tinh thông Không Gian Chi Lực, nàng trực tiếp một kiếm trảm ra một hư không thông đạo, dẫn tiến từ Nam Thiên Môn đến tận Ẩn Châu, thủ đoạn vô cùng khủng bố.

“Một kiếm này là ta lĩnh ngộ được từ Luân Hồi Kiếm Quyết mà ngươi đưa cho ta.” Nam Thiên Tố điềm nhiên nói.

Luân Hồi Kiếm Quyết chính là Cửu Phẩm Chí Tôn Kiếm Pháp mà Lạc Nam đạt được từ Bảo Tàng Động đưa cho nàng, cũng nhờ có nó mà Nam Thiên Tố mới đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn.

Khi hàng nghìn Chí Tôn đã chết trong các quan tài tiến ra, Lạc Nam từng thấy được có người thi triển Luân Hồi Kiếm Quyết, đó là kiếm pháp chủ đạo của Phó Bang Chủ Kiêu Hùng Bang, chỉ đáng tiếc người này tu luyện chưa đến nơi đến chốn, không thể phát huy sức mạnh chân chính của Luân Hồi Kiếm Quyết.

Dù là như thế, hắn vẫn có thể trở thành Phó Bang Chủ.

“Hắc hắc, là lão bà ta lợi hại, đổi lại người khác không thể lĩnh ngộ kiếm pháp cao cấp như thế trong thời gian ngắn.” Lạc Nam nở nụ cười đắc ý.

Nam Thiên Tố mặc kệ hắn nịnh nọt, hai người bước vào hư không thông đạo do nhát kiếm tạo thành, rốt cuộc xuất hiện ở bầu trời Ẩn Châu.

“Hít...”

Tình cảnh trước mặt khiến Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, dù đã nghe các thê tử kể lại mọi chuyện, hắn vẫn khó tin tưởng vào hiện trạng trước mặt.

Ẩn Châu trước đó là một vùng đất mênh mông vô bờ, đa dạng hoàn cảnh, đa dạng tài nguyên, thế lực san sát, chủng tộc thành rừng, thiên kiêu vô số.

Vậy mà lúc này đây, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn của Lạc Nam quét đến đâu...nơi đó chỉ còn lại đại địa hoang vu khô cằn, tất cả quả thật đều như bị bóc hơi, không còn một nhành cây ngọn cỏ.

“Không chết!” Nam Thiên Tố chậm rãi nói.

Lạc Nam hiểu ý của nàng, hắn vuốt vuốt cằm tán thành.

Ý của Nam Thiên Tố là toàn bộ Ẩn Châu không bị giết chết như một số suy đoán, ngược lại là di chuyển sang một nơi bí ẩn nào đó.

Nguyên nhân đưa ra kết luận như thế cũng khá đơn giản.

Phải biết rằng toàn bộ Ẩn Châu, chỉ tính riêng tu sĩ nhân loại thì số lượng cũng lên đến vài chục tỷ người, đó là chưa kể các sinh linh khác như Yêu Thú, Cổ Trùng, chủng tộc đặc biệt.

Nếu Cửu Cảnh Chí Tôn như Nam Thiên Tố toàn lực ra tay, trong điều kiện tu sĩ Ẩn Châu không hề phản kháng, muốn giết hết tất cả thì một năm sẽ không tài nào làm được, thậm chí quá trình đó cũng sẽ tạo nên thanh thế vô cùng to lớn làm vô số người khác cảm ứng được.

Chưa kể nếu thật sự toàn bộ Ẩn Châu bị giết chết, kiểu gì cũng sẽ có mùi vị huyết khí, oán khí, những tia linh hồn vụn vặt...

Trong khi đó Ẩn Châu hiện trạng chỉ như một vùng đất hoang chưa từng có sự sống, cũng không có dấu hiệu của những cái chết.

“Khả năng cao là Ẩn Châu đoán được ngươi sẽ đem bí mật của chúng lan truyền, đến lúc đó kiểu gì cũng sẽ bị các phương vây công tiêu diệt nên đã lựa chọn tạm thời né tránh mũi nhọn.” Nam Thiên Tố ánh mắt loé lên một tia sắc bén:

“Dã tâm của bọn hắn vẫn ngập trời như cũ...”

Lạc Nam cười khổ: “Trong một năm di dời toàn bộ Ẩn Châu, nàng nghĩ có cách nào làm được?”

“Có thể là một kiện Cửu Phẩm Không Gian Chí Bảo hoặc thứ gì đó nghịch thiên hơn.” Nam Thiên Tố ngưng trọng nói.

Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, không gian bên trong của Chí Tôn Giới có thể mở lớn và thu nhỏ tuỳ vào ý niệm của hắn, muốn thu tất cả sinh linh một đại châu vào bên trong cũng có thể làm được, dù có hơi chật chội nhưng không thành vấn đề, tuy nhiên phải đảm bảo tất cả sinh linh đều cam tâm tình nguyện tiến vào mà không có dấu hiệu phản kháng.

“Căn cứ Sinh Tử Nhất Tộc nằm ở chỗ nào?” Nam Thiên Tố hỏi.

Lạc Nam không bỏ qua cơ hội thể hiện, liền nắm tay giai nhân bay đi.

Nam Thiên Tố cảm giác bàn tay mềm mại của mình được bao phủ bởi một bàn tay thô to ấm áp, đáy lòng có chút khác lạ, cũng tuỳ ý hắn hành động.

Rất nhanh hai người đã đến một thung lũng sâu không thấy đáy, đây chính là căn cứ của Sinh Tử Nhất Tộc, thung lũng kia chính là không gian lòng đất dưới Sinh Tử Thiên Điện.

“Lùi về sau một chút!” Nam Thiên Tố ra hiệu.

Lạc Nam mặc dù chưa hiểu nàng muốn làm gì, bất quá vẫn giữ một khoảng cách theo lời nàng.

KENG!

Nam Thiên Tố đột ngột rút kiếm chém thẳng về phía trước, thanh âm trong trẻo lạnh lùng:

“Quá Khứ Nhất Kiếm!”

XOẸT!

Kiếm Khí của nàng bao phủ trời đất, hình thành những luồng kiếm ảnh mênh mông vô tận như ngược dòng thời gian.

Lạc Nam giật mình chứng kiến bên trên những luồng kiếm ảnh bay khắp bầu trời vậy mà phản chiếu lấy tình cảnh ở Ẩn Châu đã xảy ra trước đó.

Hắn nhìn thấy tất cả quan tài bị hút vào hư không và biến mất dạng trong sự bất lực của chúng nữ Yên Nhược Tuyết.

Hắn nhìn thấy đại chiến xảy ra giữa các phương cường giả vô cùng kinh hoàng, sau đó hàng chục thân ảnh bí hiểm mặc áo choàng hàng lâm, trên áo choàng khảm nạm lít nha lít nhít những con mắt ghê ghớm và tà dị.

“Chính là bọn chúng!” Lạc Nam ngay lập tức có thể khẳng định đây là những kẻ từng diệt đi Thi Thần Tông, hoặc là bọn hắn cùng một tổ chức.

Bởi vì cái cách bọn hắn xuất hiện, cái cách bọn hắn chiến đấu quá giống, khó lòng bắt chước hay mô phỏng.

RĂNG RẮC...

Đột ngột toàn bộ Kiếm Khí của Nam Thiên Tố vỡ tan, Quá Khứ Nhất Kiếm của nàng bị hoá giải, mà lực phản phệ cũng khiến Nam Thiên Tố lùi lại vài bước.

“Có kẻ ở quá khứ đã nhận ra ta đang dùng kiếm ngược dòng quá khứ và ra tay ngăn chặn.” Nam Thiên Tố hít sâu một hơi:

“Thực lực của y không kém gì ta, nếu tiếp tục cưỡng ép thăm dò sẽ vừa bị đối phương phản kích, vừa bị Nguyên Giới phản phệ.”

“Vậy thì đừng mạo hiểm.” Lạc Nam lo lắng nói:

“Đã đối phương đã cẩn thận như thế, tin chắc sẽ không để lại dấu vết cho chúng ta dò xét.”

Nam Thiên Tố tuy rằng còn chưa cam lòng vì không có thu hoạch, nhưng nàng cũng hiểu đạo lý dục tốc bất đạt, đối với địch nhân càng cường đại như thế phải càng thận trọng, nhất là khi mình ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối.

Dù sao thì Cửu Cảnh Chí Tôn ở vòm trời này còn chưa phải vô địch thiên hạ.

“Ngươi cùng Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên có quan hệ gì?” Bỗng nhiên nàng hỏi.

Lạc Nam sửng sốt, hơi kinh ngạc vì nàng hỏi đến hai nữ cường nhân.

“Cửu Cảnh Chí Tôn không đơn giản, bất kể là Huyết Yêu Cơ hay Thập Khánh Huyên đều là nhân vật có dã tâm ngập trời.” Nam Thiên Tố thăm thẳm nhìn hắn:

“Cũng không phải ai cũng là thê tử của ngươi...”

Lạc Nam nhịn không được nở nụ cười, thì ra là Nam Thiên Tố âm thầm lo lắng cho hắn, sợ hắn bị Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên lợi dụng nắm giữ trong tay, dù sao thì hai nàng kia cũng đều là Cửu Cảnh Chí Tôn thành danh trước Nam Thiên Tố, nàng sợ rằng nếu xảy ra sơ suất...một mình sẽ không thể thay đổi thế cuộc.

Mối quan hệ của Lạc Nam và những nữ nhân khác nàng sẽ không quan tâm, bởi vì nàng tự tin mình có thể giải quyết, nhưng còn đối với Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên, nàng không dám có chút lơ là cảnh giác.

“Cái này...” Hắn vuốt vuốt mũi, sau đó cũng thành thật nói:

“Hai nàng ấy đều là nữ nhân của ta, hơn nữa đều uống Thiên Đạo Thuỷ đặc biệt lập giao ước rồi.”

“Cái gì?” Nam Thiên Tố hoài nghi mình nghe lầm.

“Chuyện này kể ra cũng rất dài.” Lạc Nam suy nghĩ cẩn thận, liền đại khái đem mọi chuyện kể lại với Nam Thiên Tố.

Mà nghe xong hắn đã lên giường với cả Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên, Nam Thiên Tố xém chút không giữ được sự bình tĩnh như ngày thường.

Trong lúc nàng còn chút kiêu hãnh vì đột phá Cửu Cảnh, nam nhân của nàng đã phát sinh quan hệ với hai vị Cửu Cảnh khác, hơn nữa đều là nhân vật thành danh trước cả nàng.

Quá mức điên cuồng.

Nếu không phải đã sớm quen thuộc việc Lạc Nam thường xuyên sáng tạo kỳ tích, nàng đã một kiếm chém hắn vì khoác lác.

Chẳng biết vì sao, nàng mơ hồ suy nghĩ liệu rằng ngày sau hắn còn chưa kéo khăn che mặt của mình, lại tiếp tục lên giường với nữ Cấm Kỵ nào đó hay không?

“Nàng đừng lo, bất kể ta có bao nhiêu nữ nhân, nàng đều là thê tử được ta bái đường đàng hoàng.” Lạc Nam vỗ vỗ lồng ngực hứa hẹn.

“Ai cần ngươi lo?” Nam Thiên Tố hừ một tiếng, đem tay giãy ra, trực tiếp xé rách không gian biến mất.

“Lão bà đứng lại a...” Lạc Nam khóc không ra nước mắt, bị nàng bỏ rơi rồi.

...

Lạc Nam không hề biết rằng Nam Thiên Tố không phải giận dỗi ghen tuông như thiếu nữ mới lớn, ngược lại lúc này nàng đã hiện thân bên trong hư không, siết lấy kiếm trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn lấy một thân ảnh ở phía đối diện nói:

“Ngươi theo dõi chúng ta với ý đồ gì?”

Đối mặt Nam Thiên Tố, một mỹ phụ nhân búi cao tóc đen để lộ chiếc gáy ngọc tinh xảo, áo trắng như tuyết, khuynh quốc khinh thành, như nguyệt dương phản chiếu giữa mặt giếng cổ, thanh lạnh, hiu quạnh nhưng mỹ lệ đến rung động lòng người.

Trên tay nàng nắm lấy một thanh kiếm đen tuyền âm u, bên trên có điêu khắc một đôi chim uyên ương nhắm chặt hai mắt như đã chết.

Nàng chính là Thành Chủ Kiếm Tây Thành – Kiếm Vô Uyên.

“Dò xét tình hình Ẩn Châu mà thôi, chuyện lớn như vậy...cũng không phải chỉ ngươi được quyền quan sát chứ?” Kiếm Vô Uyên hờ hững nói.

“Trùng hợp đến mức gặp phải ta và phu quân?” Nam Thiên Tố nhếch môi.

Nghe nàng gọi nam nhân kia là phu quân một cánh đường hoàng như thế, đồng tử trong mắt Kiếm Vô Uyên hơi co lại, bất quá cũng không nói thêm tiếng nào, lặng lẽ quay người muốn đi.

“Chuyện của ngươi và phu quân ta, tốt nhất nên chìm vào quá khứ...” Nam Thiên Tố tiếp tục nói:

“Nếu để ta biết ngươi bước một chân vào cuộc đời chàng thêm một lần nữa, đừng trách kiếm trong tay ta.”

Nói xong, uy áp hung hăng ép về phía Kiếm Vô Uyên.

Kiếm Vô Uyên mãnh liệt xoay người, từ cơ thể đồng dạng cũng là một cổ kiếm khí mãnh liệt không hề thua kém phản ngược trở lại.

ẦM!

Hư không chấn động, một vết nứt khổng lồ hình thành giữa hai người, sâu thẳm và đen kịch.

“Cũng là Cửu Cảnh?” Nam Thiên Tố hơi ngoài ý muốn, nàng không nghĩ Kiếm Vô Uyên cũng đã đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn.

“Có những chuyện ngươi sẽ không hiểu, mà ta cũng không có ý định giải thích với ngươi.” Kiếm Vô Uyên ánh mắt sắc bén khoá chặt thân ảnh Nam Thiên Tố:

“Nhưng quan hệ giữa ta và hắn, không ai đủ tư cách quyết định, ngay cả ngươi!”

Thanh âm vừa rơi xuống, nàng cũng đã tan biến từ lúc nào.

Nam Thiên Tố nhất thời lâm vào trầm tư...

...

“Lão bà cũng thật là, vậy mà bỏ người ta.”

Lạc Nam như tiểu oán phụ bị nam nhân của mình bỏ rơi giận dỗi.

Chợt một khối Truyền Âm Ngọc trong ngực rung động, Lạc Nam vội vàng lấy ra kiểm tra.

“Tướng Công ca ca, người ta đã đột phá Chí Tôn, có thể gả cho ngươi nha.” Lôi Giai Nghi cười hì hì truyền âm đến.

“Vậy thì tốt quá, chúc mừng tiểu béo ú của ta.” Lạc Nam ánh mắt sáng lên:

“Ta lập tức đến Thất Thập Tông cưới muội.”

“Muội không có ở Thất Thập Tông nha.” Lôi Giai Nghi lại phụng phịu đáp.

“Hả, không ở Thất Thập Tông vậy ở đâu?” Lạc Nam nghi hoặc hỏi, mười năm tu luyện khiến hắn cảm thấy mình đã bị tuột hậu so với thế giới bên ngoài.

“Muội đang trên đường đến Trung Châu rồi...” Lôi Giai Nghi giọng điệu buồn bả:

“Đây là mệnh lệnh của sư tổ, muội không dám cãi nha.”

“Cái quỷ gì thế?” Lạc Nam bất mãn quát lên: “Thập Khánh Huyên muốn chia cách đôi ta à?”

Hắn xém chút đi tìm Thập Khánh Huyên tính toán sổ sách.

“Tướng Công ca ca đừng trách sư tổ, bởi vì vừa qua Đại Nguyên Thiên Viện ở Trung Châu chiêu mộ tân sinh, có trưởng lão từ đó đến Thất Thập Tông tìm kiếm nhân tài đã tuyển chọn muội.” Lôi Giai Nghi vội vàng giải thích:

“Đây là cơ hội khó được để tiến vào một trong các học viện lớn nhất Nguyên Giới, sư tổ chỉ muốn tốt cho muội, cả phụ thân cũng không muốn muội bỏ lỡ.”

“Tương lai quan trọng hơn.” Lạc Nam chậc lưỡi.

Hắn quên mất một điều, quy tắc sau khi Lôi Giai Nghi đột phá Chí Tôn trở thành Thất Thập Tông Chủ là do Thập Khánh Huyên đặt ra nhằm trường hợp mình không thể trở về.

Còn hiện tại Thập Khánh Huyên đã về, quy tắc của nàng lập ra bản thân nàng có thể thay đổi.

Có sự tồn tại của Thập Khánh Huyên ở đó, nào đến lượt Lôi Giai Nghi ngây thơ vô số tội đảm nhiệm chức vụ tông chủ của Thất Thập Tông?

“Muội ở Đại Nguyên Thiên Viện chờ đợi Tướng Công ca ca, nếu ngươi đến đây muội liền gả cho ca ca.” Lôi Giai Nghi kiên quyết nói:

“Đến lúc đó, dù sư tổ hay sư phụ cấm cản cũng không được.”

“Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ đến tìm muội cưới về.” Lạc Nam nở nụ cười.

Trung Châu sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi, để Lôi Giai Nghi đến trước một bước cũng tốt.

Yêu nghiệt như Huyết Chiêu Dương cũng gia nhập Đại Nguyên Thiên Viện chứng tỏ học viện này thật sự đáng giá tin cậy, Lôi Giai Nghi có thể tiến vào chính là cơ duyên vô cùng to lớn.

Lại an ủi và động viên thiếu nữ thêm một chút, Lạc Nam mới thu hồi Truyền Âm Ngọc.

“Thủ đoạn của bà nương này cũng thật lợi hại.” Lạc Nam âm thầm thán phục Thập Khánh Huyên.

Qua cách nói của Lôi Giai Nghi, không khó để nhận ra việc nàng đồng ý đến Đại Nguyên Thiên Viện phần lớn là vì nghe theo Thập Khánh Huyên, vị Vĩnh Hằng Chí Tôn này vừa mới trở về đã có ảnh hưởng lớn đến như vậy.

Hắn lấy ra Truyền Âm Ngọc liên hệ Thập Khánh Huyên cười haha:

“Vừa khôi phục đã bổng đánh uyên ương, đem ta và vị hôn thê chia cách, Vĩnh Hằng Chí Tôn uy phong thật lớn.”

“Tất cả vì muốn tốt cho ngươi thôi.” Thập Khánh Huyên thản nhiên nói.

“Tốt cho ta?” Lạc Nam hừ một tiếng.

“Tiểu Nghi đến Trung Châu xem như động lực lớn để ngươi đến nơi đó.” Thập Khánh Huyên trịnh trọng lên tiếng:

“Đó mới là vũ đài lớn nhất của Nguyên Giới, là sân chơi chân chính của những đại yêu nghiệt như ngươi!”

Lạc Nam ánh mắt lấp loé, hắn đương nhiên hiểu lời của Thập Khánh Huyên là đúng.

Trung Châu hắn buộc phải đến, không phải vì riêng Lôi Giai Nghi, không phải vì cơ hội phát triển, mà còn vì hai nữ nhi bảo bối của mình.

Nhưng trước đó, hắn muốn chờ Hệ Thống thăng cấp hoàn tất, gia tăng vốn liếng để có thể lăn lộn ở Trung Châu.

Còn lại gần hai mươi năm, cũng có khá nhiều chuyện phải làm...

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

...

Ai có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn <3