Mảnh vải có dấu hiệu bị xé nát, chứng minh bên trong chiến đấu có người đã cố tình kéo rách nó...
Căn cứ theo Huyết Yêu Cơ tìm thấy nó bên trong Âm Sát Huyết Ngục, vậy không khó đoán ra người kéo rách mảnh vải này chính là ngục chủ của Âm Sát Huyết Ngục.
“Chẳng lẽ Âm Sát Ngục Chủ muốn lưu lại mảnh vải để người đạt được truyền thừa của y lần theo manh mối?” Lạc Nam vuốt cằm, nhìn Huyết Yêu Cơ hỏi:
“Ngoài mảnh vài này còn tìm thấy thứ gì khác?”
“Chỉ có mảnh vài và những nguyên liệu đủ để ta lột xác Tu La Luyện Ngục Tướng mà thôi.” Huyết Yêu Cơ lắc đầu.
“Như vậy cũng rất khó phán đoán, manh mối vẫn còn quá ít.” Lạc Nam trầm ngâm:
“Nhưng nếu như đúng là Thi Thần Tông, Thạch Cổ Tộc và Âm Sát Huyết Ngục đều bị diệt bởi tổ chức thần bí khoác áo choàng có những con mắt này, vậy chứng tỏ tổ chức này là Cấm Kỵ.”
“Lần trước Ẩn Châu đại loại, cũng chính đám người này đã xuất hiện ngăn chặn và kết thúc cuộc đại chiến, từ đó dẫn đến tu sĩ Ẩn Châu mất tích bí ẩn.” Nam Thiên Tố cũng mở miệng nói.
Lạc Nam nghe vậy càng thêm chau mày, những cường giả Ẩn Châu sau khi mất tích chắc chắn là đi cùng với Cao Kiệt, vậy chẳng lẽ thế lực thần bí này thuộc về Sinh Tử Đạo Thống của Cao Kiệt?
Nhưng nhìn phong cách không giống thuộc Sinh Tử Đạo Thống cho lắm, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
“Thi Địa Chi Chủ điều tra ra đám người này là một tổ chức sát thủ, sẽ thi hành bất cứ nhiệm vụ nào nếu nhận được cái giá hợp lý, chẳng lẽ có người đứng sau thuê bọn hắn diệt đi mấy thế lực lớn kia sao? mục đích để làm gì?” Ninh Huyền Tâm nhớ lại ngày đó Thi Mộ Tuyền từng nói.
“Chậc...bất kể như thế nào thì cũng khó thể tránh xung đột với đám người này.” Lạc Nam ánh mắt loé lên.
Hắn và Thi Mộ Tuyền đã ngồi chung một thuyền, đám người của tổ chức này từng diệt đi Thi Thần Tông của nàng, vậy thì sớm muộn gì hắn cũng phải va chạm với bọn họ để tìm hiểu nguyên nhân trong đó.
“Tuế Nguyệt...nàng cảm thấy thế nào?” Lạc Nam hỏi ý kiến lão bà thông minh nhất của mình.
Chỉ thấy Tuế Nguyệt chau nhẹ mày liễu, u thanh mở miệng: “Thiếp cảm thấy có chỗ kỳ quái, thiếp thử tìm kiếm điểm chung của các thế lực bị tổ chức này tiêu diệt...nhưng sau đó lại cảm thấy không khớp.”
“Điểm chung?” Lạc Nam hỏi.
“Không sai, điểm chung của Thi Thần Tông, Thạch Cổ Tộc và Âm Sát Huyết Ngục đều là thế lực có tiềm lực trở thành Cấm Kỵ hoặc vốn đã là thế lực Cấm Kỵ...tuy nhiên lần ra tay gần nhất của tổ chức này ở Ẩn Châu lại không hề có điểm chung như thế, cũng chẳng diệt đi thế lực nào.” Tuế Nguyệt cười khổ:
“Có thể nói cách hành động của bọn hắn cực kỳ quỷ dị, không theo bất cứ tiêu chuẩn nào cả.”
Lạc Nam nghe nàng nói vậy mới giật mình, chẳng biết vì sao trong đầu hắn loé lên một ý niệm:
“Có khi nào bọn hắn cố tình hành sự một cách không theo trật tự để người đời không thể suy đoán ra mục đích thật sự của bọn chúng?”
Mắt Tuế Nguyệt sáng lên: “Có khả năng như thế...tuy nhiên cũng không loại trừ tất cả là do có những người khác thuê mướn với những nhiệm vụ khác biệt...đơn thuần chỉ là trùng hợp.”
Lạc Nam và chúng nữ lâm vào trầm tư, xem ra để điều tra ra nguyên nhân sâu xa bên trong...chỉ có thể khai thác từ chỗ tổ chức kia mà thôi.
Nhớ lại sự hùng mạnh của tổ chức đó, Lạc Nam biết mình cần phải chuẩn bị.
Hắn lấy một nửa số thịt còn lại, cũng chính là một trăm tấn thịt của Thần Thú Toan Nghê đưa vào trong Phong Yêu Cầu, hướng về Hỗn Độn Thú nói:
“Ăn hết cho ta, tin tưởng ngươi sẽ nhanh chóng cường đại vượt qua quá khứ.”
Bên trong Phong Yêu Cầu, một cái bóng như hà mã hưng phấn như điên chạy đến lượng thịt của Thể Cấm Kỵ, bắt đầu thôn nạp vào cơ thể.
Lạc Nam hài lòng gật đầu, lại thêm một ác chủ bài.
Mà sau khi thấy hắn đã an toàn, Long Uyển Ước mới tiến hành bế quan lĩnh ngộ Tuyệt Thế Thần Thông – Nhập Mộng Luyện Thuật, còn Lôi Di Quân cũng tranh thủ sử dụng Đại Thế Diễn Lôi ấp trướng Bôn Lôi Thú.
“Phu quân, hiện tại cả Thể Tu và Nguyên Tu của ngươi đều là Bát Cảnh, đã chênh lệch quá xa so với Hồn Tu, có dự định nào để đột phá Hồn Tu không?” Thuỷ Triều Tịch quan tâm hỏi.
“Trước mắt thì chưa có.” Lạc Nam lắc đầu, thật ra là có một biện pháp...chính là thôn phệ tàn hồn của Cấm Kỵ Hồn Tu, tuy nhiên hắn chưa từng thôn phệ linh hồn của những người không thù không oán với mình, huống gì so với thôn phệ luyện hoá, giá trị của Tàn Hồn Cấm Kỵ sẽ vượt xa nếu như có thể phục hồi thành công.
Tạm thời gác vấn đề này sang một bên, hắn lấy ra Đạo Xu phân phó cho các vị thê tử.
Trong túi trữ vật của Bích Tiêu Sư Thúc đưa đến có tận 800 vạn Đạo Xu, ra tay cực kỳ phóng khoáng.
Lạc Nam không keo kiệt, phân chia Đạo Xu cho các nữ nhân dùng làm tài nguyên tu luyện.
Năm nữ kiếm tu Nam Thiên Tố, Mộc Tử Âm, Lạc Hà, Độc Cô Ngạo Tuyết và Băng Lam Tịch cũng bế quan nghiên cứu Kiếm Đạo Quyển Trục, chờ ngày lột xác Chí Tôn Pháp Tướng.
...
Kiếm Châu.
Kiếm Tây Thành.
Thành chủ Kiếm Vô Uyên, đệ nhất cường giả Kiếm Châu lúc này tĩnh lặng ngồi giữa đại điện trống trãi.
Trước mặt của nàng là một phong thư, chẳng biết từ nơi nào lặng lẽ xuất hiện bên trong đại điện của Kiếm Tây Thành.
Mà Kiếm Vô Uyên là người duy nhất cảm giác được dị động không gian gần như không có của nó, lập tức xuất hiện tại nơi này tiếp nhận.
Mắt phượng sắc bén loé lên, một tia kiếm khí vô thanh vô tức đem phong thư xé rách.
ONG!
Như trống trận vang ngân, từ trong phong thư bị xé rách, một thứ nhìn như thánh chỉ ẩn chứa quy tắc bất khả xâm phạm lao vọt mà ra, khí thế áp bách của nó mãnh liệt trấn áp xuống thân thể Kiếm Vô Uyên.
RĂNG RẮC...
Bảo toạ sau lưng nàng nổ tung, hoá thành bụi phấn.
Kiếm Vô Uyên cau mày, chỉ cảm thấy toàn thân mình như gặp phải thái sơn áp đỉnh, nặng nề đến ngạt thở ép nàng quỳ xuống, toàn bộ thiên địa như đang cùng nàng chống lại.
Hiểu rằng đây chính là một hồi hạ mã uy của người truyền đạt thánh chỉ, Kiếm Vô Uyên biểu lộ lạnh lùng, tập trung ý niệm.
KENG!
Kiếm khí vô biên bùng phát mà ra, trực tiếp giảm đi phần lớn cảm giác áp bách, tóc dài tung bay, Kiếm Vô Uyên hiên ngang mà đứng, sóng lưng thẳng tắp.
Lúc này nàng mới hướng mắt nhìn lên nội dung bên trên thánh chỉ, từng hàng cổ tự luân phiên bay múa mang theo vô số tin tức tiến thẳng vào linh hồn.
Sắc mặt Kiếm Vô Uyên ngày càng lạnh lẽo như băng hàn không chút cảm xúc.
Cho đến cuối cùng, một dòng chữ như bá đạo tuyên bố, như lăng lệ uy hiếp đập thẳng vào mắt.
“Thuận Theo Tồn...Nghịch Theo Vong!”
Kiếm Vô Uyên vừa nhìn thấy dòng chữ này, sắc mặt kịch biến, vội vàng rút kiếm chém ra.
Nhưng đã muộn, một luồng quy tắc bá đạo vượt xa tưởng tượng đánh vào cơ thể nàng như chứng minh quyền lực tuyệt đối.
“Phốc!”
Bờ môi Kiếm Vô Uyên rỉ máu, thân thể liên tục lùi lại phía sau.
“Còn không mau tiếp chỉ?” Một thanh âm hờ hững như xuyên qua vô tận thời không mà đến, cao cao tại thượng ra lệnh cho đệ nhất cường giả Kiếm Châu.
Đáp lại thanh âm này, Kiếm Vô Uyên thần tình lãnh ngạo, nhất kiếm chém ra.
Uyên Ương thê lương gào thét, kiếm khí đen kịch như cái chết không chút do dự lao vọt đến thánh chỉ.
XOẸT!
Thánh chỉ rách thành hai mảnh, cũng như minh chứng cho câu trả lời của Kiếm Vô Uyên.
“Vong...thì lại như thế nào?”
Kiếm Vô Uyên nâng kiếm chỉ thiên, giọng nói trong trẻo nhưng đầy kiên định hỏi ngược lại.
Thiên địa lâm vào tĩnh lặng, không còn bất cứ âm thanh nào...
Cho đến cuối cùng, chỉ còn tiếng kiếm thu vào trong vỏ.
Giọng nói của nàng, vang vọng khắp mọi ngõ ngách Kiếm Tây Thành:
“Tất cả chuẩn bị trạng thái tốt nhất! đại chiến có thể đến bất cứ lúc nào...”
...
Bên trong đại điện khổng lồ sừng sững như trấn định càn khôn.
Không gian gợn sóng, một kẻ khổng lồ từ trong đó xuất hiện, kích thước khủng bố lại không tạo nên chút ảnh hưởng nào đến không gian dù là chỉ một vết nứt.
Kẻ khổng lồ hướng về phía trước bảo toạ, nơi có một thân ảnh đang lười biếng ngồi, chắp tay cung kính:
“Bẩm tộc trưởng, Sứ Giả đã gửi đến Hỗn Nguyên Thủ Trạc cho ngài, thăng cấp thành siêu việt Cửu Phẩm Chí Bảo.”
Nói xong đã nâng lên một chiếc vòng tay với tám viên hạt châu đang xoay tròn.
Vòng tay lập tức bay trở về cổ tay của thân ảnh đang ngồi, lại nghe thanh âm tuỳ ý hỏi:
“Tình hình chiến sự thế nào rồi?”
“Bẩm tộc trưởng, phần lớn hư không đã trở thành địa bàn của chúng ta, hầu hết các thế lực Chí Tôn trở xuống đã tuyên thệ thần phục, ngoại trừ Ẩn Không Tộc và nơi của Tinh Không Chi Long cường đại vẫn chưa đụng đến.” Kẻ khổng lồ bẩm báo nói.
“Không tệ...chờ Đoạt Cấm Chiến kết thúc, tất cả cũng nên nhất thống rồi.” Thân ảnh nhếch môi, giọng điệu lại mang theo mãnh liệt tự tin:
“Vô tận hư không chính là lễ vật để hiếu kính phụ thân của ta.”
Kẻ khổng lồ hít sâu một hơi, thầm nghĩ tộc trưởng của mình đã là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, thật sự không dám tưởng tượng phụ thân mà nàng sùng kính sẽ là cấp bậc đại năng như thế nào.
Hắn tin tưởng tại Đoạt Cấm Chiến lần này, tộc trưởng của mình sẽ là ngôi sao toả sáng nhất trên bầu trời Trung Châu.
...
Tại không gian bí cảnh tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nơi này lại ẩn giấu một phiến Giang Sơn Quốc Độ phồn vinh đến cực hạn.
Cường giả như mây, thiên tài như nấm, chư quốc tranh hùng.
Vô số thời đại, không gian bí cảnh này vẫn luôn cực ít lộ diện trước mặt thế nhân, tuy nhiên bên trong lại có hàng nghìn thế lực hình thành theo kiểu quốc gia, cùng nhanh tranh đoạt quốc vận để tu luyện.
So với các Cửu Phẩm Chí Quốc cao cao tại thượng ở tại nơi này, Tứ Tượng Đế Quốc chỉ là một quốc gia nho nhỏ rơi vào hỗn loạn vì Thánh Đế băng hà, trở thành miếng mồi ngon để các phương Đế Quốc xung quanh tuỳ thời xâu xé.
Đương nhiên đó chỉ là tình cảnh trăm năm về trước...
Còn ở thời điểm hiện tại, Tứ Tượng Đế Quốc đã đổi tên thành Cửu Tượng Cổ Quốc, trở thành một trong những quốc gia khủng bố nhất bên trong bí ảnh được xưng tụng là Giang Sơn Quốc Độ này, đang cùng tam đại Cửu Phẩm Chí Quốc khác giao phong, mà tam đại Cửu Cảnh Chí Tôn Quốc Độ kia phải tạm thời liên thủ mới có thể ngạnh kháng.
Tất cả điều này phát sinh cũng chỉ vì sự xuất hiện của vỏn vẹn duy nhất một người.
Nghe đồn nhân vật đứng sau Tứ Tượng Đế Quốc cử đến một vị Nữ Hoàng, tiếp quản trọng trách chấn hưng Tứ Tượng Đế Quốc.
Ban đầu nhìn thấy nàng chỉ là một tiểu nha đầu, quần thần bên trong Tứ Tượng Đế Quốc âm thầm xem nhẹ, lại không dám đắc tội người đứng sau...đành phải nghĩ cách gây khó dễ, đốc thúc Nữ Hoàng tiến vào Hoàng Lăng Khảo Nghiệm, nơi các đời Hoàng Đế của Tứ Tượng Đế Quốc yên nghỉ, cửu tử nhất sinh.
Nào ngờ điều này không thể gây ảnh hưởng đến Nữ Hoàng, ngược lại tạo cơ hội cho nàng hấp thụ toàn bộ Quốc Vận bên trong Hoàng Lăng, tu vi theo đó tăng mạnh, đồng thời bằng vào nhân phẩm mị lực thu phục anh linh của các đời Hoàng Đế.
Trong một tháng như kỳ tích, nhất thống trên dưới Tứ Tượng Đế Quốc, dẹp bỏ mọi phản loạn...
Dưới sự thống trị của nàng, Tứ Tượng Đế Quốc đổi tên thành Cửu Tượng Cổ Quốc, chinh phạt thiên hạ, đánh đông dẹp bắc, thôn tinh Quốc Vận các phương không gì cản nổi, thế như hổ khiếu long ngâm.
Một đường phát triển như trường thương thẳng tắp mà đi, chỉ chưa đến trăm năm ngắn ngũi, Cửu Tượng Cổ Quốc trở thành quốc gia mạnh nhất bên trong Giang Sơn Quốc Độ, lực áp tam đại Cửu Phẩm Chí Quốc ép buộc bọn hắn phải liên thủ mới có thể tạm thời đối kháng.
“Cửu Tượng Nữ Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế...”
Bên trong đại địa cổ lão hùng vĩ, thanh âm như sấm rền ầm vang, quần thần sùng bái nhìn lấy một thân ảnh kiều tiểu nhỏ nhắn, thân mặc đế bào ngồi trên bảo toạ rộng lớn.
Quần thần ở nơi này tất cả đều là Chí Tôn, có đến hàng trăm người, tu vi kém nhất cũng là Ngũ Cảnh Chí Tôn, khí tức hùng hậu, nội tình có thể tưởng tượng.
Đây chính là tất cả quần thần của nhiều quốc gia khác sau khi hợp nhất lại tạo thành, bọn hắn đều tuyên thệ phục tùng với Cửu Tượng Cổ Quốc, người tài đều sẽ được trọng dụng, trong đó thậm chí có cả những nhân vật đã từng làm Hoàng Đế, Nữ Hoàng của các quốc gia khác, nhưng sau đó đều bị chinh phục một cách triệt để.
Mà nhân vật bọn hắn đang triều bái lại chỉ là một tiểu cô nương, lại có phong thái của bậc nhất phương hùng chủ, quân lâm thiên hạ, bách vận gia thân, cường thịnh không gì tả nổi.
Dù không có Mệnh Thiên Nguyên Chủng như Tụ Vận Quốc Thụ, bản thân nàng lại có thể hội tụ Quốc Vận vượt qua cả Tụ Vận Quốc Thụ tồn tại.
“Thật nhàm chán...ngày nào cũng thấy mấy khuôn mặt các ngươi, đến bao giờ trẫm mới thấy được ba tên Quốc Chủ của ba phương Cửu Phẩm Chí Quốc kia ở đây quỳ gối hành lễ đây?”
Tiểu cô nương lười biếng nói, giọng điệu lại mang theo dã tâm của bậc kiêu hùng và sự tuỳ ý nhưng uy nghiêm của bậc đế vương khiến linh hồn tất cả đều run rẩy.
Nàng chính là Cửu Tượng Nữ Hoàng, người được mệnh danh là Đệ Nhất Cường Giả tại Giang Sơn Quốc Độ.
Một vị lão thần tu vi Cửu Cảnh Chí Tôn bước ra, kính cẩn bẩm báo:
“Thưa bệ hạ, thực ra với quốc lực của Cửu Tượng Cổ Quốc chúng ta...chỉ cần cường thế nghiền ép, liền có thể thống nhất Giang Sơn Quốc Độ.”
“Nhưng bệ hạ cũng đã nói ngài muốn tham gia Đoạt Cấm Chiến sắp tới, cho nên trước mắt chúng ta chưa dám động binh, sợ chậm trễ đại sự của ngài.”
“Đúng vậy thưa bệ hạ!” Một đám Võ Tướng hữu mưu hữu dũng cũng hưng phấn gào rống lên:
“Chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng, hàng tỷ quân tinh nhuệ của chúng ta sẽ lập tức hãm thành, cường giả của chúng ta sẽ ép buộc tam đại Cửu Phẩm Chí Quốc kia quy phục.”
“Thôi được rồi.” Cửu Tượng Nữ Hoàng ra hiệu tất cả im lặng:
“Vẫn là Đoạt Cấm Chiến quan trọng hơn, chờ trẫm quân lâm Đoạt Cấm Chiến...lại nhất thống Giang Sơn Quốc Độ.”
“Nguyện vì bệ hạ phân ưu.” Toàn bộ đại điện cuồng nhiệt đến cực điểm, bọn hắn đều đang tham gia vào đại sự kiện, tương lai sẽ ghi danh sử sách, lưu truyền thiên cổ.
“Phải rồi...nghe nói bên ngoài Trung Châu có một cái gọi là Nguyên Thuỷ Chiến Quốc hình như rất mạnh, được xưng là đệ nhất quốc gia?” Cửu Tượng Nữ Hoàng nhàn nhạt hỏi.
Cả đám lão thần hai mắt nhìn nhau, vị quân sư nhạy bén nắm bắt được tâm tư của nữ hoàng, vội vàng tiến lên kính cẩn nói:
“Bẩm bệ hạ, nếu như Cửu Tượng Cổ Quốc xuất thế, danh xưng đệ nhất quốc gia liền không còn thuộc về Nguyên Thuỷ Chiến Quốc!”
...