Con Đường Đại Đạo

Chương 55: Không Đề(2)





Gió nhẹ vi vu, khung cảnh yên tĩnh, thi thoảng lại có từng đám lá khô cọ trên nền đất vang lên những tiếng xào xạc, càng làm tăng thêm vẻ thê lương, tịch mịch.
“Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn”
Tác giả:
-Hô hô... Quả nhiên là thơ hay, thơ hay nha! Không ngờ ta đây tức cảnh sinh sự, xí cái nhần "sinh tình ", tùy tiện phun ra vài câu cũng có thể trở thành danh thơ xưa nay hiếm thấy. Ông đây là thiên con mợ nó tài rồi!
Người vô danh:
-Thằng cha tác giả kia, đậu xanh rau má, cà na xí muội, thiên tài con khỉ, ta đây mắc ói, sao chép rồi thì thôi đi, thiên tài cái con khỉ, là “thiên tai” mới đúng, đã thế lại còn sai chủ đề, cái gì mà “tiêu tiêu hề, tráng sĩ nhất khứ hề cơ chứ”, đúng là mặt còn dày hơn cái mâm thớt, hại ông đây mắc ói, ta khinh!
Tác giả:
-Là thằng nào, là thằng khốn nào? Dám ăn gan hùm mỡ gấu nhảy ra móc họng ông?
-Á à ta biết rồi, là ngươi! Đúng! Chính là ngươi đó, nhìn cái giề nữa, chính là ngươi, thằng cha đang cắm đầu đọc cái truyện này đó.
Tác giả:

-Ta khẳng định chính là ngươi! Không cần phải chối, có chối cũng vô dụng, ông đây anh minh, thần võ thế này làm sao có thể đoán sai cho được hô hô! Ta quả là thánh con mợ nó rồi, không đoán thì thôi, đã đoán là chỉ có đúng trở lên!
Độc giả:
......................................
Tác giả:
-Cái gì! Có phải khâm phục ông đây cho nên khó nói nên lời phải hem? Mà cũng phải thôi, đập chai khoai to như anh đây thiếu gì người ngưỡng mộ cơ chứ!
-Nhưng ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nợ nần thì vẫn phải thanh toán sòng phẳng à, thằng cha độc giả bị lòng heo với cánh gà che mắt kia, ta hỏi ngươi: “có phải thấy ông đây tài ba lỗi lạc, văn chương lai láng, cho nên nhà ngươi mang lòng đố kị anh tài, đâm lén với móc họng, nhằm bôi xấu anh danh cả đời ta đây có phải không?”
Độc giả:
.................................................. ....
Tác giả:
-Hài! Ta hiểu rồi, không nói tức là đồng ý! Đúng là người tài thường bị tiểu nhân ganh ghét mà, Hài! trời xanh đố kị anh tài a!
Độc giả:
..................................
Tác giả:
-Không cần nói, ta hiểu mà! Ta tha thứ cho các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải thông cảm cho thiên tài ta đây chớ, ông đây vốn là kẻ khiêm tốn, đạo lý cây to đón gió lớn ta hiểu, ta cũng đã rất cố gắng thu liễm tài năng, chẳng qua trong lúc vô tình nó "phọt" ra một góc của núi băng, không kịp thu lại, ấy thế mà cũng có kẻ ganh ghét! Hài! Đúng là trời xanh đố kị anh tài mà!
Độc giả:
.....................
Tác giả:
-Ta hiểu....Ta....h........
Độc giả:
-Sờ tốp, ngươi hiểu cái chim! Bố nó! nghẹn cả một cục nãy giờ, thằng tác giả kia ngươi có phải bị cuồng râm sinh hoang tưởng mợ nó rồi! Thiên tài mợ nó, muốn tự sướng thì một mình nằm trong chăn mà “fap” là được rồi, móa bưng ra trước mặt bàn dân thiên hạ mà “fap” là thế nào? Ta mắc ói quá “ọe, ọe”.
Tác giả”
............................
Nói chung là khung cảnh quyết đấu hấp dẫn trên đài cao bị thằng tác giả nó phá hết rồi, thế cho nên Vô Danh vừa nhảy lên đài không nói nhảm nhiều lập tức vận đủ mười hai thành công lực mà tung chưởng.
Lâm Đĩnh đứng đối diện vốn đang định nói vài câu khoe khoang cho sướng miệng, nhưng không ngờ tới thằng cha Vô Danh này thế mà lại bỉ ổi như vậy.

Lâm Đĩnh gào thét trong lòng:
-Đìu móa, nhìn mặt ngu ngu mà nham hiểm bà cố, đúng là không thể “trông mặt mà bắt hình dong” được mà!
Nhìn bề ngoài thì thấy Vô Danh có vẻ lầm lì ít nói, tạo cho người khác ảo tưởng thằng cha này có vẻ hiền lành, tốt tính, hồng mềm dễ bóp, chỉ là dưới cái vỏ bọc đạo đức đó lại là một con người khác hẳn, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải tàn bạo, máu tanh, nhất kích tất sát.
Ngẫm lại cũng phải thôi người tu tiên có mấy kẻ tốt tính thật sự đâu cơ chứ, đừng có tin vào ba cái phim ảnh ba ke xỏ lá lừa gạt trẻ con, miêu tả về thần tiên lúc nào cũng là một lão già râu tóc bạc phơ, lúc nào cũng mủm mỉm cười, hòa ái dễ gần, cầu được ước thấy, luôn luôn vì người không màng danh lợi.
-Ta phi, ta phỉ nhổ, đừng nói là dạng người như vậy không tồn tại, mà cho dù có tồn tại, lại may mắn bước lên được con đường tu tiên, không đến năm ba bữa chỉ sợ đến cặn xương cũng chả còn, chứ nói gì đến việc thành tiên thành thần.
Nhìn chưởng phong mà Vô Danh đánh ra tuy chưa tới, nhưng khí kình đã quất thẳng vào mặt Lâm Đĩnh đau như dao cắt là đủ biết, nếu trúng phải chiêu này thì Lâm Đĩnh hắn không chết cũng tàn.
Vội vàng vận hết sức bú sữa mẹ, chân khí toàn thân Lâm Đĩnh ồ ại trút hết về phía hai tay, làm cho song chưởng của hắn dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ bắt mắt, như được phủ thêm một lớp ánh sáng vàng kim vậy.
“Uỳnh” “Ầm” “Rầm”
Ngay tại chỗ Vô Danh và Lâm Đĩnh đối chưởng không một tiếng động, đột nhiên xuất hiện một đợt khí bạo lan ra bốn phía với tốc độ khó tin, sau đó một bóng người như diều đứt dây, bị lực phản chấn đánh văng ngược trở lại.
Bóng người đó đương nhiên là Lâm Đĩnh rồi, dù sao một người hữu tâm một người vô tâm vội vàng ứng chiến đương nhiên là phải có chênh lệch, huống chi tu vi của con hàng kia cũng không thấp.
Khẽ xoa song chưởng đau ê ẩm của mình, Lâm Đĩnh dự tính nếu đánh bậy đánh bạ với thằng cha Vô Danh này thì cho dù có thắng, cũng là thắng thảm à nha, chưa tính dưới đài còn hai con hàng đang đợi hắn dạy dỗ nữa chứ.
“Có lẽ đến lúc phải dùng đến đòn sát thủ rồi”
Lâm Đĩnh nghĩ thầm.
Hắn nghĩ thầm như vậy, chỉ là chưa kịp ra tay thì một quả đấm to tổ bố đột ngột xuất hiện,với một tốc độ khó tin tống thẳng vào mặt Lâm Đĩnh.
-"Bốp"
-Ghào.........aaa..a...
Lâm Đĩnh hắn mới chỉ kịp đưa tay lên bưng mặt, thì một cú " liêu âm thoái" làm cho tiếng ghào của hắn lập tức tắc nghẹn, hai mắt trợn ngược , sắc mặt dần dần chuyển sang màu tái mét, hai tay chuyển từ ôm mặt xuống ôm đũng quần, cả người bắt đầu co lại như con tôm luộc, chỉ là như thế cũng không giúp hắn thoát được vận mệnh bi thảm sau đó.
Vô danh:
-Này thì thách đấu với ông "bốp"!
Lâm Đĩnh:
-Ghào......
Vô Danh:
-Này thì cho ngươi hổ báo "bốp" "bốp"!
Lâm Đĩnh:

-Cái đậu xanh "ghào....." "gào..."
Vô Danh:
-Này thì cho ngươi bố láo "binh" "bốp"!
Lâm Đĩnh:
-Đậu má đánh người không đánh mặt nha mày!"ghào" "ái", hú hú thằng khốn kia đừng để ông đây bắt được ngươi!
Vô Danh nghe thế thì ra tay càng mạnh hơn.
-Này thì không đánh mặt "binh" "bốp", này thì ghi thù "binh" "rầm".
Lâm Đĩnh nằm dưới đất đương nhiên là thảm thôi rồi, đến khi Vô Danh đứng lên thì chỉ sợ đến mẹ hắn cũng không nhận ra thằng con này.
Thấy trận đấu kết thúc với một kết quả không ngờ, bọn Trương Bình Phàm, Mộng Lan liền bước lên đài chúc mừng người chiến thắng.
Trương Bình Phàm:
-Hô hô chú mày làm ăn ngon lắm, coi như cũng có vài phần phong phạm của anh đây!
Vô Danh nhìn thằng mập này với vẻ khỉnh bỉ và nghĩ thầm "Móa! đúng là cái đồ mặt dày hơn cả cái thớt, lúc ta bảo ngươi lên thì trốn chui, trốn lủi, đến khi đánh xong mới nhảy ra nhận người quen, ta khinh bỉ ngươi!
Mộng Lan:
-Vô Danh ngươi làm tốt lắm, đối phó với loại mặt hàng đê tiện này là phải đánh, cứ cho hắn ta no đòn là đảm bảo sẽ thành thật ra ngay.
Nói xong Mộng Lan còn không quên đá thêm vài nhátvào cái đống thịt dưới sàn.
Vô Danh nghe thế thì hớn hở ra mặt:
-Ài! Ta nghe lời ngươi, đúng là đối phó mặt hàng này là phải mạnh tay!
Trương Bình Phàm bị bỏ lơ ở một bên, lại nhìn thằng cha Vô Danh kia thấy gái thì mắt còn sáng hơn cả chó thấy xương nữa làm cho hắn ta oán hận, ác ý nghĩ thầm:
-Móa đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn, đếch có tý bản lĩnh đàn ông nào, ít ra cũng phải như ông đây, đến bây giờ vẫn còn tem đây này, sặc! mà quên hình như rách lâu rồi thì phải, cái này là tem trong chim xí cái nhầm "tim" chứ. (Lỗi chính tả thôi, các ngươi phải tin ta đó, ông đây vốn là người thành thật.)