Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 31: Bát canh thứ hai (1)



Editor: Mai Tuyết Vân

Nữ quỷ Thất Thất chậm rãi đi qua phía bên kia đầu cầu, Thanh Hoan nhìn nàng dần biến mất trong bóng đêm. Không hiểu vì sao, nàng lại biết sau khi nữ quỷ Thất Thất đi qua cầu Nại Hà, nàng ấy sẽ quên hết mọi chuyện, chào đón kiếp mới.

Nhưng... Kế đó nàng muốn đi đâu, muốn làm gì?

Thanh Hoan không biết.

Nàng vẫn luôn chờ tiểu cô nương kia xuất hiện, nhưng từ khi nàng bám lên người Thất Thất, tiểu cô nương từng nhắc nhở nàng, không thể làm trái luật nhân quả, nhưng sau này, Thanh Hoan không còn nghe qua giọng nói của nàng nữa. Tưởng rằng khi về đây, tiểu cô nương sẽ xuất hiện, nhưng sau khi tiễn nữ quỷ Thất Thất, Thanh Hoan đã ở đây chờ rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối, tiểu cô nương chưa từng hiện thân. Căn nhà tranh kia cũng biến mất trong một đêm, ngoại trừ nồi canh, đống lửa và vài chiếc bàn, cùng với có dẫn hồn, giữa cầu không còn gì khác.

Thanh Hoan chậm rãi đến gần bờ cầu, dưới cầu sông Vong Xuyên gió êm sóng lặng, hoàn toàn không nhìn thấy những quỷ hồn kêu rên giãy giụa đau khổ như trước. Nàng suy nghĩ rồi trở lại bên bếp lò, cầm lấy quạt hương hồ nhẹ nhàng quạt lửa, để lửa không tắt, nhưng nghĩ lại, ngọn lửa này vĩnh viễn sẽ không tắt.

Nàng đợi rất lâu, nhưng vẫn không có người đến. Nếu không có ký ức rõ ràng, thậm chí nàng sẽ cho rằng trước nay chưa từng có tiểu cô nương nào xuất hiện. Mỗi ngày Thanh Hoan đều ngồi bên cạnh bàn, yên lặng nhìn bóng đen nơi phương xa.

Mãi cho đến một ngày, nước sông Vong Xuyên lại sôi trào, trên mặt sông lại bắt đầu truyền đến tiếng quỷ hồn gào khóc, Thanh Hoan ngồi ở chỗ cũ, liền nhìn thấy có một nữ tử đi từ xa lại. Oán khí của đám quỷ hồn sông Vong Xuyên ngưng kết, từng chút một lao vào trong bếp lò, trở thành mồi lửa. Nồi canh nóng cũng bắt đầu sôi ùng ục, vẩn đục không nhận ra được là màu gì. Nhân sinh trên đời, có thất tình lục dục, chua ngọt đắng cay, vì thế nước canh này, mỗi người uống xong thì hương vị cũng khác nhau.

Nhắc đến cũng kỳ lạ, nước trên người chảy xuống kéo lê theo từng bước chân của nàng. Khuôn mặt nàng tái nhợt sưng vù, chắc là đã ngâm trong nước lâu ngày, nhưng dù có vậy vẫn có thể nhận ra lúc còn sống nàng xinh đẹp diễm lệ như thế nào. Không chỉ có thế, trên tà váy của nàng thấp thoáng màu đỏ, tựa như có máu chảy ra. Bỗng nhiên Thanh Hoan phát hiện, khi nữ quỷ đến gần, canh vẩn đục trong nồi lại dần trở nên trong suốt, đợi khi nữ quỷ dừng bước, nước canh đã hoàn toàn thanh khiết nhìn được cả đáy, còn tỏa ra mùi hương mê người.

Quỷ hồn sông Vong Xuyên lại lần nữa gào rú lớn tiếng. Bọn chúng vươn đôi tay thối rữa, mở to cái miệng thúi hoắc, dùng đôi mắt không có con ngươi nhìn chằm chằm người trên cầu.

Đây là nỗi đau của quỷ hồn. Nếu chấp niệm chưa tiêu, một là ở lạ dương thế trở thành lệ quỷ, hai là trước khi giải thoát, ngày đêm chịu sự giày vò của ký ức đau khổ nhất trước khi chết. Trừ khi buông bỏ chấp niệm, nếu không muôn kiếp chẳng thể đi đầu thai. Quỷ có rất nhiều, không phải ai cũng có may mắn như nữ quỷ Thất Thất, người có thể tu dưỡng công đức rất hiếm, vì thế những người không thể biến thành lệ quỷ cũng không muốn đi đầu thai chuyển thế, đều phải nhảy từ cầu Nại Hà xuống, bọn họ vốn còn chẳng đến giữa cầu. Chấp niệm ràng buộc bọn họ, chỉ có Vong Xuyên mới chứa chấp được họ.

Nhưng cho dù ở lại lòng sông mấy ngàn năm, trở nên điên cuồng, chỉ còn lại bản năng, có rất nhiều quỷ hồn vẫn không thể nào quên đi tâm nguyện, không buông chấp niệm, vì thế ngày qua ngày, năm này qua năm nọ. Nhưng đối với người địa phủ, đặc biệt là quỷ hồn trong sông Vong Xuyên, một ngày ở nhân gian đã làm trăm năm ở Vong Xuyên. Bọn họ chìm đắm, dây dưa trong đau khổ rất lâu, không cách nào thoát ra được.

Mỗi khi có quỷ mới đến, đám quỷ đã mất đi ý thức lại trồi lên mặt nước gào khóc, ngóng trông xem đây có phải người mình đã chờ đợi rất lâu không.

Nhưng mà, hoá ra không phải.

Thanh Hoan ngồi cạnh bàn, nhìn nữ quỷ nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập kinh sợ và bất an. Nàng ấy lẩm bẩm: "Đây là đâu? Đây là đâu?" Dáng vẻ kinh hoảng, giống như bị điên.

... Nàng không phải chủ nhân ở đây, tuỳ tiện mở miệng, có phải đã tự biến khách thành chủ không? Huống chi, nàng cũng là một quỷ hồn không còn chỗ nào để đi... Nhưng Thanh Hoan mềm lòng, thấy nàng kinh sợ như thế, liền dịu giọng nói: "Đây là nơi người vừa mới chết sẽ đến, chẳng lẽ cô nương không biết mình đã chết sao?"

Nữ quỷ ngơ ngẩn lắng nghe, hồi lâu sau, lệ tuôn đầy mặt: "Vậy sao... Ta, ta đã chết... Ta đã... Đã chết..." Nàng ấy nức nở, đưa tay che mặt khóc nấc.

Không hiểu sao, đột nhiên Thanh Hoan cảm thấy, có lẽ đây là người thứ hai cần hoàn thành tâm nguyện do tiểu cô nương để lại cho nàng. Trước đây tiểu cô nương đã nói gì nhỉ? Chỉ nói, nếu nàng có thể hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn đầu tiên gặp được trước nhà tranh, liền có thể chữa trị thân thể của mình... Nhưng cũng không hứa hẹn nàng có thể cứu được ân nhân, chẳng lẽ, vì nàng làm chưa đủ sao?

Tâm nguyện của nữ quỷ Thất Thất chắc chắn đã hoàn thành, nếu không nữ quỷ Thất Thất sẽ chẳng uống hết bát canh khiến người ta có thể quên đi ký ức kiếp trước.

Lúc này đây, không chờ Thanh Hoan hỏi, nữ quỷ đã chậm rãi kể chuyện của mình ra...

Hoá ra, nàng tên là Hồng Loan, lúc còn sống là nữ nhi của một gia đình nghèo, chẳng qua từ nhỏ đã xinh đẹp rực rỡ, vừa được mười lăm tuổi, đã bị Thượng thư đại nhân nhìn trúng, nạp vào phủ làm di nương, Thượng thư đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lúc đầu đối xử với nàng rất tốt. Nhưng vào đúng lúc ấy, khi nàng đang được sủng ái nhất, Thượng thư đại nhân lại mang về một nữ tử. Nàng ta do bạn tốt trong triều của Thượng thư đại nhân tặng, dung mạo tuy chỉ thanh tú, nhưng thủ đoạn lại rất lợi hại, ngay cả Thượng thư phu nhân cũng không phải đối thủ. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, nàng ta đã làm cho Thượng thư đại nhân quyến luyến nàng ta, bỏ rơi Hồng Loan.

Thậm chí vì trước kia Hồng Loan được sủng ái, nàng ta còn tỉ mỉ tính kế, khiến Thượng thư đại nhân cho rằng Hồng Loan hạng phụ nữ chuyên đố kỵ tâm như rắn rết chỉ biết tranh sủng.

Hồng Loan chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể đối địch với ả? Cãi nhau cũng không lại, sau đó rơi vào thế yếu, bò lên cũng không được.

Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đây, tất nhiên hai bên bình yên vô sự, nhưng trong lúc Hồng Loan bị Thượng thư đại nhân bỏ rơi lại có thai! Mấy năm gần đây Thượng thư đại nhân ngày càng lớn tuổi, dưới gối không con cái, biết được Hồng Loan có thai, sao lại không vui. Tất nhiên sẽ làm mọi cách để săn sóc cho nàng, cho nàng mọi sủng ái. Nhưng lúc Hồng Loan mang thai được ba tháng, lại sảy thai ngoài ý muốn!

Thượng thư đại nhân tức giận, nhưng cũng chẳng tra xét được chuyện gì, cuối cùng chẳng xử lý được gì cả. Hồng Loan đau lòng vì mất con, già nua tiều tuỵ đi rất nhiều. Lại qua một năm, không ngờ nàng lại có thai lần nữa!

Lúc này, nàng rất cẩn thận, vô cùng để ý. Vì bảo vệ hài tử, mà huỷ hoại bản thân! Cũng không biết di nương kia có bản lĩnh thế nào, lại gán cho nàng tội danh thông dâm với kẻ khác! Thượng thư đại nhân sủng ái ả, hầu như ả nói gì cũng nghe theo, tất nhiên không hề thương xót Hồng Loan, cũng chẳng thèm điều tra ra gian phu, mang nàng đang sống sờ sờ ra buộc đá ném sông.

Ngay cả cốt nhục trong bụng Hồng Loan cũng ngậm oan mà chết.

Bị oán khí ngút trời của quỷ hồn sông Vong Xuyên kích thích, Hồng Loan rơi lệ: "Sao lão gia lại tàn nhẫn như thế! Ta đi theo ngài mấy năm, chưa từng có tâm cơ làm hại thê thiếp ngài sủng ái! Nhưng sao ngài lại bạc tình như thế, còn mang ta..."

Thanh Hoan nhìn thấy rõ ràng, nàng luôn miệng trách móc, nhưng đều nhắm vào di nương kia, lão gia trong miệng của nàng, tuy có giận hờn nhưng không thể sánh bằng tình yêu với hắn! "Nếu thế, cô nương muốn thế nào?"

"Ta muốn bảo vệ hai hài tử của ta, để chúng bình an lớn lên... Ta còn muốn nữ nhân kia ác giả ác báo!" Nữ quỷ Hồng Loan nghiến răng nghiến lợi.

Thanh Hoan nhìn nàng rồi hỏi: "Còn vị lão gia kia?"

Hồng Loan ngẩn người, do dự hồi lâu, mới nói: "... Ngài vô tình với ta, ta cần gì phải hữu ý với ngài!" Nhớ đến hai đứa con chết non, tình yêu trong lòng Hồng Loan, biến thành oán hận ngút trời.