Trong ngự thư phòng, bố cục nghiêm cẩn khiến cho người có một loại áp lực, Lăng Tiêu nơm nớp lo sợ quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, trên mặt đúng là thấp thỏm.
Trong phòng, cũng chỉ còn lại có mình và hoàng đế.
“Ngươi tên là gì?” Hoàng đế đột nhiên đi tới trước mặt mình, thân ảnh cao lớn bao phủ lấy mình, mang đến cảm giác áp bách nhất định.
Thanh âm hoàng đế rất bình thản, tựa như đang hỏi một chuyện không quan trọng, nhưng điều này cũng đủ khiến Lăng Tiêu đang quỳ vạn phần nghi hoặc, tuy nhiên, cho dù có nghi hoặc, y cũng không dám không đáp, chỉ phải cung kính trả lời: “Hồi Hoàng Thượng, nô tài Lăng Tiêu.”
“Lăng Tiêu.” Hoàng đế lẩm bẩm tên này, nhấp nhấp môi nói: “Ngươi tới là vì chủ tử nhà ngươi?”
“Hoàng Thượng, chủ tử một lòng chân thành với ngài, mấy ngày gần đây không có ngài, chủ tử đều gầy yếu.” Lăng Tiêu hành lễ đáp.
Hoàng đế nghe vậy, liếc tiểu thái giám đang quỳ, xoay người trở về bên cạnh bàn, phất tay nói: “Đi xuống đi.”
Giọng điệu hoàng đế hình như không vui, Lăng Tiêu bất đắc dĩ, chỉ phải hành lễ đáp: “Nô tài… Cáo lui.”
Lăng Tiêu mơ hồ mở hai mắt ra, mê mang nhìn sa trướng trên đỉnh đầu, chuyển động cổ nhìn chung quanh, mới phát hiện lúc này đêm đã khuya, trong phòng không có ai, chỉ có vầng sáng màu vàng từ cây đèn lóe lên.
Vừa nãy… là mơ…
Lăng Tiêu xoay người ngồi dậy, phức tạp rũ mắt, cư nhiên mơ thấy chuyện đời trước đã xảy ra lâu như vậy, khi đó Mạc Khởi vừa mới tiến cung, mới vừa được sắc phong, cũng không có chỗ khiến hoàng đế chú ý, Mạc Khởi khổ sở chờ vài ngày, không thấy hoàng đế đến, liền bảo Lăng Tiêu nghĩ cách.
Nhưng lúc ấy Lăng Tiêu cũng mới vừa tiến cung, nhân mạch không đủ, cũng không đủ hiểu biết tình huống, nào dám tùy tiện nghĩ cách, chỉ có thể lớn mật đi cầu kiến hoàng đế, nghĩ cho dù không thể thành công khiến hoàng đế nhớ tới Mạc Khởi, ít nhất cũng có thể biết suy nghĩ của hoàng đế một chút.
Lần gặp mặt đó, Lăng Tiêu nói ý đồ cho hoàng đế nghe, rõ ràng cảm thấy hoàng đế không vui, nhưng mà, y lần đó cũng thành công, vào lúc ban đêm hoàng đế liền xuất hiện trong cung Mạc Khởi.
Vốn tưởng rằng là hoàng đế sẽ vì lời của y, mà cảm thấy Mạc Khởi tình thâm ý trọng nên mới đến, sau này khi càng hiểu hoàng đế, Lăng Tiêu mới cảm thấy hoàng đế nhất định là có điểm chú ý khác.
Nhưng đời trước Lăng Tiêu vẫn luôn không biết hoàng đế chú ý điểm gì, ngược lại là, hoàng đế sau khi hỏi tên mình, liền quen dùng “Lăng Tiêu” để gọi y.
Đời này gặp nhau với hoàng đế, Lăng Tiêu cũng không nhớ lại chuyện đời trước nữa, không nói với hoàng đế cái xưng hô “Tiểu Lăng Tử” này, mà là dùng “Lăng Tiêu” mà hoàng đế đã hỏi qua đời trước.
Mà hoàng đế, rõ ràng tương đối thích xưng hô “Lăng Tiêu”.
Là tên của mình có vấn đề gì sao?
Lăng Tiêu suy nghĩ không thông, không khỏi rối rắm lắc đầu.
Hiện tại truy cứu điều này cũng chẳng còn ý nghĩa, đã rời cung rồi, sau này cũng sẽ không gặp lại hoàng đế nữa.
Kỳ quái chính là, mình xuất cung lâu như vậy, chưa bao giờ mơ thấy hoàng đế qua, đột nhiên mơ thấy, trong lòng Lăng Tiêu có chút bất an.
Quả nhiên, là bởi vì bóng dáng chợt lóe ở tửu lâu kia sao! Lăng Tiêu mím môi nhíu mày.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, trước mặt xuất hiện một bóng đen, Lăng Tiêu theo bản năng ngẩng đầu, bóng đen kia chợt lóe, cũng không cho Lăng Tiêu cơ hội nhìn rõ.
Lăng Tiêu sợ tới mức tim bùm bùm nhảy lên, y muốn la lên tiếng, thanh âm còn chưa kịp nói ra, trên môi liền cảm thấy nóng ướt.
Y bị hôn!
Lăng Tiêu ngạc nhiên trừng mắt, lại đối diện một đôi trọng đồng sâu thẳm ngay chính diện.
Ánh mắt này, đôi mắt trọng đồng này, Lăng Tiêu cả đời cũng quên không được…
Hoàng đế Mục quốc Mục Sùng Huyền!
Lăng Tiêu kinh ngạc đến quên giãy dụa, hoàng đế tâm tình tốt nghiền mài cánh môi Lăng Tiêu, theo khe hở trên môi tiểu thái giám, chui vào trong miệng tiểu thái giám, tận tình hấp thu hương thơm bên trong.
Miệng tê dại, khiến Lăng Tiêu hoàn hồn, y đột nhiên dùng cả tay chân xô đẩy hoàng đế.
Thân hình cao lớn đặt ở trên người Lăng Tiêu, ngăn cản Lăng Tiêu giãy dụa, hai tay hoàng đế nắm chặt cổ tay Lăng Tiêu, trói ở hai bên đầu Lăng Tiêu, cúi người bừa bãi nhấm nháp đôi môi đỏ mọng trước mặt.
“Ưm…”
Lăng Tiêu trốn trái trốn phải, tránh không khỏi nụ hôn nóng cháy của hoàng đế, mới tạm xa nhau, nụ hôn này bá đạo có mang theo rất nhiều triền miên.
Hôn đến Lăng Tiêu đầu óc choáng váng, giãy dụa rồi không biết từ khi nào, đã biến thành nghênh hợp, tay lại còn ôm lấy cổ hoàng đế, ngưỡng đầu, chủ động tùy ý cho hoàng đế xâm chiếm.
“Ha a ~ “
Toàn thân nóng rực đòi mạng, hô hấp biến thành không thuận, hạ thân bắt đầu sưng tấy, Lăng Tiêu khó nhịn vặn vẹo thân thể, xiêm y bất tri bất giác, tuột xuống đầu vai, lộ ra da thịt mê người trước ngực.
Như cảm giác được Lăng Tiêu không kiên nhẫn, hoàng đế rời môi Lăng Tiêu, ánh mắt rất nhanh bị hấp dẫn bởi khuôn ngực kia.
Da thịt trắng nõn, ửng hồng nhàn nhạt, mang theo màu sáng mê người, dụ dỗ người khác tiến lên nhấm nháp.
Trọng đồng của hoàng đế sâu dần, mang theo dục niệm như muốn cắn nuốt người khác, hắn vươn bàn tay dày rộng, phủ lên da thịt trần trụi kia.
Trên bàn tay hoàng đế, mang theo nốt chai đặc biệt của người tập võ, chạm lên làn da phấn nộn, Lăng Tiêu giật mình nảy lên, thân thể run rẩy, chỉ có bàn tay chạm vào thôi, đã khiến cho Lăng Tiêu toàn thân mềm yếu đến cực điểm.
Thân thể này, mẫn cảm đến không thể tin.
Lăng Tiêu mở hai mắt mê ly, ồ ồ thở dốc, trong mắt lộ vẻ khát cầu, dáng vẻ lúc này tựa như lấy lòng hoàng đế, hoàng đế tâm tình tốt cúi người nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên môi y.
“Xem ra, ngươi cũng rất muốn trẫm.”
Thanh âm thanh lãnh mang theo chút từ tính, dừng ở trong lòng Lăng Tiêu, khiến Lăng Tiêu toàn thân nổi lên một trận tê dại, y không khỏi rên khẽ ra tiếng, hạ thân càng sưng lên.
Y lui hai chân muốn cọt vị trí khó nhịn kia, hai chân lại đột nhiên đụng tới vật cứng của hoàng đế, vật đó nóng rực làm Lăng Tiêu giật mình, thần trí nháy mắt bị nóng tỉnh.
Nhưng mà, hoàng đế như bị động tác này của Lăng Tiêu, khiêu khích đến đứt đi sợi lý trí cuối cùng, lúc này, hắn rên một tiếng, thân thể liền đè xuống Lăng Tiêu.
Nụ hôn cực nóng phân tán trên người Lăng Tiêu, mang đến tê ngứa khiến Lăng Tiêu khó có thể chịu đựng, Lăng Tiêu rên khẽ, khóe mắt lại nóng ướt.
“Hoàng… Hoàng Thượng… Chờ đã… chờ…”
Y khó khăn đẩy hoàng đế ra, hoàng đế có đẩy cũng không động chút nào, dưới tình thế cấp bách, Lăng Tiêu cắn răng, cổ tay dùng xảo kình mà Phó Vũ Quân dạy cho mình.
“Hơn mười ngày không gặp, ngược lại là học được vài thứ khiến trẫm không vui.”
Hoàng đế ngữ khí bình thản, làm người nghe không ra vui giận, nhưng ánh mắt của hắn lại cực kì uy hiếp, khiến Lăng Tiêu từ đáy lòng sinh ra sợ hãi với hắn.
Lăng Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, tận lực dùng ngữ khí cung kính nói: “Đây chỉ là thuật phòng thân mà Lăng Tiêu học được.”
“Thuật phòng thân?” Hoàng đế để sát vào Lăng Tiêu, vươn ra một tay khác nắm cằm Lăng Tiêu: “Dùng trên người trẫm?”
Lăng Tiêu trừng mắt, y rất muốn trả lời “Phòng hoàng đế ngươi đó”.
Nhưng ánh mắt hoàng đế rất có cảm giác áp bách nếu Lăng Tiêu dám gật đầu thì đầu Lăng Tiêu sẽ rơi xuống, áp bách đến nổi Lăng Tiêu vội vàng lắc đầu.
Hoàng đế sắc mặt hơi hoãn, buông lỏng trói buộc với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu mượn cơ hội dịch ra sau một bước, hoàng đế thấy thế, liếc Lăng Tiêu một cái, tay to vung lên, ôm Lăng Tiêu vào trong ngực.
Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, hoàng đế thấy thế, bàn tay nhẹ nhàng, đốt lửa khắp nơi trên người Lăng Tiêu, đùa giỡn Lăng Tiêu đến thở dốc liên tục, thân thể nhũn thành một đầm nước xuân.
“Không… Đừng như vậy… Hoàng Thượng…”
Lăng Tiêu giãy dụa cự tuyệt, hoàng đế lại như không nghe thấy, Lăng Tiêu cắn răng, bàn tay chặt rồi lỏng lỏng rồi chặt, thân thể thanh sảng đòi mạng, lý trí bồi hồi ở bên cạnh, lúc này rõ ràng không dùng dược, vì sao bị hoàng đế chạm vào sẽ thoải mái như vậy…
Hắn chẳng lẽ là thực tủy tri vị sao!
Lăng Tiêu kinh ngạc, hạ thân lại đột nhiên bị bao vây trong bàn tay đầy nốt chai, Lăng Tiêu sảng khoái run rẩy một trận, hét ra tiếng.
Một tiếng này, chứa đựng sảng khoái và kinh ngạc cực hạn.
Hoàng đế thế nhưng sẽ chạm vật kia của y, đây không phải là lý do y giấu diếm hoàng đế hay sao, hoàng đế thế nhưng…
Chẳng lẽ hoàng đế muốn tự mình chấp hành hình thiến cho mình?!
Suy nghĩ, Lăng Tiêu nháy mắt mồ hôi lạnh lộp bộp, chỗ được bao lấy kia rõ ràng rất thanh sảng, nhưng cũng nghiễm nhiên mềm nhũn xuống.
Hoàng đế thấy thế, híp mắt quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy mồ hôi lạnh, đối diện tầm mắt như vậy của hoàng đế, y hoảng hốt lo sợ.
Y phục trên người nhanh chóng rơi xuống, y cũng không rảnh để ý nữa, chỉ nhìn chằm chằm hoàng đế nắm vật kia của y, thân thể càng cứng ngắc.
Lại không biết, bộ dáng của y lúc này, mắt hàm xuân ý, tựa như khiêu khích nhìn chằm chằm tính khí mình, trường bào nửa cởi nửa không vắt trên cánh tay, càng thêm một phần hương vị phong tình độc đáo cho y.
Hoàng đế ánh mắt tối sầm, dưới tay liền bắt đầu hành động.
“A ~ “
Hoàng đế vừa động, eo Lăng Tiêu liền mềm nhũn, vô lực tê liệt ngã xuống giường, thanh âm cũng không ngừng lộ ra ngoài.
Thanh âm kia mang theo sảng khoái không chịu nổi, run rẩy hướng về trước, cuối cùng dư lại âm cuối run rẩy the thé.
Kêu đến trái tim hoàng đế run lên, ánh mắt lại thâm sâu vài phần.
Hoàng đế không dừng động tác dưới tay, Lăng Tiêu liền rên rỉ không ngừng, thanh âm ấy một hồi tựa như chịu không nổi, khàn khàn trầm thấp, một hồi lại như thoải mái đến mức tận cùng, rên khẽ ngẩng cao.
Giọng nói ngọt nị, lên xuống phập phồng, nghe vào đầu người, khiến người khác một thân khô nóng.
Động tác hoàng đế càng nhanh, Lăng Tiêu bước vào cảnh đẹp, thẳng đến cuối cùng, eo lại dần dần theo động tác của hoàng đế mà đong đưa.
… …
…...
…
Sau khi tiết ra, Lăng Tiêu thất thần xụi lơ trên giường, hưởng thụ dư vị qua đi.
Tay của hoàng đế, lúc này đã lặng yên mò ra sau Lăng Tiêu.
Hơi hơi thăm dò, nhẹ nhàng khuếch trương.
Lăng Tiêu lúc này đang đắm chìm trong cảm nhận tốt đẹp vừa rồi, không biết động tác của hoàng đế lúc này.
Thẳng đến cuối cùng hoàng đế thẳng đảo hoàng long, cái đau đó mới khiến cho Lăng Tiêu hoàn hồn, nhưng mà, cũng đã muộn.
… …
…...
…
Đêm hôm đó, Lăng Tiêu cũng không biết hoàng đế dừng lại vào lúc nào, cũng không biết mình ngủ vào khi nào.
Y chỉ biết là cổ họng y sắp kêu đến tắt tiếng, cầu xin tha thứ gì cũng đều nói, hoàng đế vẫn không chịu dừng lại.
Hừng đông, Lăng Tiêu bị một tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh.
Y mơ hồ mở mắt nhìn về phía đó, liền thấy Hồng Diệp vẻ mặt giật mình đang nhìn mình.
Lăng Tiêu nhíu mày, theo ánh mắt không thể tin của nàng nhìn về phía mình, chỉ thấy thân thể mình trần trụi, toàn thân cao thấp phủ kín dấu hôn rậm rạp.
Trong đầu Lăng Tiêu đột nhiên hiện ra một màn tối qua, mặt không khỏi “xoạch” một cái, đỏ hoàn toàn, y vội vàng kéo chăn che khuất thân thể của mình, nhìn trái phải, phát hiện hoàng đế sớm đã không thấy đâu.
Mà phía sau của mình rõ ràng đã được rửa qua, nơi đó mang theo nóng ấm chỉ sợ là dược tốt nhất.
Nghĩ đến có thể hoàng đế là tự mình bôi dược chỗ kia cho mình, Lăng Tiêu cũng cảm thấy thân thể nóng lên, thân thể mẫn cảm chỉ cần tưởng tượng liền tê dại một trận.
Hồng Diệp hoàn hồn, cúi đầu mang theo chút ủy khuất đáp: “Công tử, Hồng Diệp có gõ cửa, gõ đã lâu, không thấy công tử đáp lại, sợ công tử xảy ra chuyện gì, nên mới lớn mật vào xem.”
Lăng Tiêu nghe vậy nhìn sắc trời, trời quả thật đã rất sáng, chỉ sợ là tối hôm qua y quá mệt mỏi, ngủ quá sâu, mới không nghe thấy tiếng đập cửa.
Nghĩ, Lăng Tiêu hơi ngại ngùng liêu liêu tóc, Hồng Diệp thấy vậy cắn răng, mang chút nghi ngờ hỏi: “Công tử, trên người ngài…”
Lăng Tiêu nghe vậy, vẻ mặt ngưng lại, rũ mắt.
Loại chuyện này bảo y nói với tiểu cô nương làm sao đây?
Cho dù tiểu cô nương này không đơn giản.
Hơn nữa, y cũng không cần phải nói đi?
Nghĩ, Lăng Tiêu ra vẻ chủ nhân khí thế nói: “Ta làm gì, không cần phải báo cho ngươi đi?”
Hồng Diệp nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, ủy khuất cúi đầu, hai tay kéo nhau, cúi đầu mềm mềm nói: “Hồng Diệp chỉ là quan tâm công tử.”
Hồng Diệp vẻ mặt ủy khuất, bộ dáng cúi đầu bởi vì không được hiểu mà khó chịu, giống như là mình ức hiếp nàng vậy, như thế làm Lăng Tiêu có chút ngại ngùng.
Lăng Tiêu há miệng, muốn an ủi Hồng Diệp một chút, lại thấy không tìm ra từ, rơi vào đường cùng, y hắng giọng một cái dời đề tài: “Hiện tại giờ nào.”
Lăng Tiêu muốn đứng dậy, phát hiện trên người trần trụi, mà Hồng Diệp còn đang ở cửa, y bất mãn nhưng lại ngồi về, mở miệng nói: “Hồng Diệp, ngươi đi xuống trước đi.”
Cuối cùng, y lại cảnh cáo: “Hồng Diệp, việc này là việc riêng của ta, càng ít người biết càng tốt, ngươi có hiểu ý ta không?”
Hồng Diệp nghe vậy hơi sửng sốt, cúi thấp đầu không biết nghĩ cái gì, sau đó nàng mềm nhẹ nói: “Hồng Diệp biết, nếu là vậy, những dấu vết đó của công tử cần phải che lại, đừng để bị người khác nhìn thấy, nhất là Nhị hoàng tử.”
Hồng Diệp lui xuống, Lăng Tiêu cứ cảm thấy câu nói sau cùng của nàng có gì đó.
Cẩn thận nghĩ, lại cảm thấy không có vấn đề gì, dấu vết trên người vốn là không thể để cho Phó Vũ Quân nhìn thấy nhất.
Nếu không, hắn mà truy vấn, mình nên trả lời như thế nào.
Trả lời hoàng đế Mục quốc từ hoàng cung Mục quốc chạy đến? Chạy tới Thiệu quốc bắt y triền miên cả đêm?
Còn chưa nói, lời này Phó Vũ Quân sẽ không tin, dù hắn có tin, hắn ở Mục quốc bị hoàng đế đối đãi như vậy, lúc này, hoàng đế tới Thiệu quốc, hắn phải làm sao để đối phó với hoàng đế một mình bên ngoài?
Dấu vết trên người mình, rất khó nói là không tự nguyện đi? Nếu Phó Vũ Quân hiểu lầm mình cùng hoàng đế đã sớm liên hợp mưu tính trước, vậy cũng sẽ uy hiếp đến an nguy của mình.
Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng không phải không có, chuyện hoàng đế ở Thiệu quốc, tuyệt đối không thể để cho Phó Vũ Quân biết.
Y rốt cuộc cũng không hy vọng hoàng đế gặp nguy hiểm.
Rối rắm nhíu mày, Lăng Tiêu đỡ eo nhức mỏi, thay y phục, vội vàng rửa mặt, đi tới tiền viện.
Lại phát hiện, nơi bình thường luyện võ, cũng không thấy Phó Vũ Quân đâu, Lăng Tiêu nghi hoặc, liền đến phòng Phó Vũ Quân, thấy Phó Vũ Quân đang còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy Lăng Tiêu, buồn ngủ trong mắt Phó Vũ Quân mất đi vài phần, hắn bước lên phía trước, xin lỗi nói: “Hôm nay ta ngủ trễ, thất hẹn.”
Lăng Tiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân luôn dậy sớm, không nghĩ tới cũng có lúc ngủ trễ.
Còn cố tình là đêm qua…
Chẳng lẽ là trò quỷ hoàng đế làm?
Lăng Tiêu trầm tư, Phó Vũ Quân nhìn dáng vẻ của Lăng Tiêu, bất đắc dĩ gõ gõ đầu y: “Ngươi nghĩ gì đó, tập trung như thế?”
“A…” Lăng Tiêu hoàn hồn, tùy ý đáp: “Suy nghĩ, chúng ta còn luyện võ nữa không?”
Phó Vũ Quân ngẩng đầu nhìn sắc trời, đáp: “Không, hôm nay ta còn muốn đi quý phủ hoàng huynh một chuyến.”
“?” Lăng Tiêu nghi hoặc nhìn Phó Vũ Quân.
Tiểu nô tài bị ánh mặt trời nóng rực, chiếu lên mặt mang theo chút phấn hồng, khóe mắt ướt át, chân mày ẩn tình, hồn nhiên sinh thành một loại phong tình xinh đẹp, vô cùng mê người, nhưng y lúc này lại dùng ánh mắt ngây thơ mà tò mò nhìn mình, thanh thuần vô tri, hòa trộn với tư thái yêu dã, xác thực mê hoặc người phạm tội.
Trái tim Phó Vũ Quân đập không còn quy luật, kéo theo trên người nóng rực một trận.
Tiểu nô tài hôm nay, phá lệ khiến người tâm động.
Hắn không được tự nhiên dời tầm mắt qua chỗ khác, lại thanh cổ họng nói: “Hôm nay tuy là ngủ trễ, nhưng nghĩ tới một cách tốt để dẫn Mạc Khởi ra.”
“Mạc Khởi?” Lăng Tiêu nhướng mày.
Phó Vũ Quân gật đầu: “Bí mật đó, ta phải hỏi ra.”
Tuy nói đã có tiểu nô tài, mình cũng không chấp nhất với vũ giả đó như vậy, nhưng mà, Phó Vũ Quân vẫn muốn tìm cho ra, nhìn xem có thể khiến hoàng đế Mục quốc cất giấu đến tột cùng là người như thế nào.
Đương nhiên, mê luyến trước đây, đến hiện tại, có tiểu nô tài xuất hiện, đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng tò mò vẫn luôn còn.
Phó Vũ Quân vô luận như thế nào, cũng muốn thấy tận mắt thấy vũ giả kia.
Lăng Tiêu nghe thấy Phó Vũ Quân quyết tâm, sắc mặt hơi biến, biểu tình cứng ngắc.
Phó Vũ Quân này sao lại chấp nhất với chuyện này như vậy chứ!
Có gì hay để nhìn?
Nếu hắn biết, vũ giả kia chính là một đại nam nhân mình đây, có lẽ, hắn sẽ nôn chết mất, Lăng Tiêu đảo mắt, lười rối rắm với suy nghĩ của Phó Vũ Quân nữa, ngược lại rất hứng thú với việc dẫn Mạc Khởi ra.
Phó Vũ Quân nói: “Hoàng huynh kỳ thật là sợ chết nhất, trên người Mạc Khởi có kịch độc, nếu nói cho hoàng huynh, độc kia sẽ lây bệnh, không cần chúng ta làm gì, hoàng huynh tự động sẽ đuổi Mạc Khởi ra phủ đệ.”
Lăng Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Cho nên, đến lúc đó chỉ cần phái người nhìn chằm chằm phủ đệ đại hoàng tử, là có thể tìm ra Mạc Khởi.”
Phó Vũ Quân cười gật đầu.
Lăng Tiêu nhướng mày nói: “Nhưng mà, nếu nàng chết thì sao? Ngươi cũng đã nói đó là kịch độc.”
Phó Vũ Quân nghe vậy, rũ mắt gian trá. Khẽ thở dài: “Chết thì không phải như ý nguyện của ngươi sao, ngươi đã báo thù.”
Thấy Lăng Tiêu bĩu môi, muốn mở miệng, Phó Vũ Quân biết y không tin lời mình, không khỏi khẽ cười nói: “Nếu ngươi nghe ta, cũng không cần lo lắng, nếu Mạc Khởi chết thật, có lẽ là thật sự vô duyên với vũ giả kia, ta cũng không cưỡng cầu nữa.”
Lăng Tiêu kinh ngạc, Phó Vũ Quân này còn nói đến vân đạm phong khinh như vậy?
Lăng Tiêu phát hiện y thật sự không hiểu người nam nhân này.
Tiểu nô tài trên mặt một hồi kinh ngạc, một hồi nghi hoặc, một hồi lại thở dài, cực kì sinh động, khiến Phó Vũ Quân sung sướng từ đáy lòng, hắn vẻ mặt ôn nhu, cười khẽ vuốt vuốt cái mũi thẳng của Lăng Tiêu, không khỏi ôn nhu nói: “Dù sao, hiện tại trừ vũ giả, ta đã có người càng khiến ta tâm động.”
Lăng Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, Phó Vũ Quân lại dời người, đi đến cửa: “Giữa trưa ngươi một mình ở trong phủ dùng cơm, không cần chờ ta.”
“…” Đây là đi rồi?
Xem ra, cũng không phải vân đạm phong khinh như bản thân hắn nói sao!
Lăng Tiêu trở về sân của mình, có chút buồn bực.
Cái điệu múa đó thật sự hấp dẫn người khác vậy sao?
Lăng Tiêu nghi hoặc, vũ đạo của mình thì mình vẫn luôn rõ ràng nhất, y rất có tự tin.
Nhưng mà, y cũng thật không ngờ, có thể khiến Phó Vũ Quân chấp nhất đến thế.
Lăng Tiêu trầm tư trong phòng, thấy chung quanh không có người, liền đi tới cái gương, múa một bước rất nhỏ, nhìn người khiêu vũ trong gương, nghĩ xem nếu mình gặp được một vũ giả như vậy…
“Ngô…” Mới vừa nhảy hai bước, ở cửa liền truyền đến một tiếng thét bị đè nén, Lăng Tiêu giật mình, vội vàng thu hồi động tác, nhìn về phía cửa.
Là Hồng Diệp một thân hồng y trang điểm tinh xảo, Lăng Tiêu sửng sốt, run rẩy khóe miệng hai cái, tại sao trong cùng một ngày, lại khiến người này thấy được hai bí mật không thể nói của y!
Cô nương này quả nhiên không đơn giản.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu tức giận trừng Hồng Diệp, Hồng Diệp tự biết thất lễ, quỳ gối ở cửa cúi đầu chủ động giải thích: “Hồng Diệp đến chỉ là muốn hỏi công tử, có muốn dùng bữa trưa hay chưa, thấy cửa phòng không đóng liền tiến vào, không khéo công tử…”
“Được rồi được rồi.” Lăng Tiêu phất tay, lười nghe Hồng Diệp giải thích, mặc kệ có cố ý hay không, không nhận ra, nghe giải thích thì có ích lợi gì, y nhất định hảo hảo dạy dỗ Hồng Diệp không biết gõ cửa, tùy tiện xằng bậy tìm người này!
Lăng Tiêu đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, ngoắc bảo Hồng Diệp lại đây, Hồng Diệp có chút kinh ngạc, nhưng vẫn từ cửa đứng dậy đi tới trước mặt Lăng Tiêu, quy củ đứng ở trước người Lăng Tiêu.
Thấy Hồng Diệp nhu thuận như vậy, Lăng Tiêu cũng không phải là người keo kiệt, liền nhìn vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi.”
Hồng Diệp thụ sủng nhược kinh nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cầm lấy ấm trà trên bàn rót hai ly trà, thấy Hồng Diệp bộ dáng không dám ngồi, Lăng Tiêu chủ động mở miệng nói: “Ngươi đứng như vậy, ta có cảm giác áp lực.”
Nghe thấy Lăng Tiêu nói vậy, Hồng Diệp lúc này mới thật cẩn thận ngồi ở vị trí cạnh Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu rót trà đặt trước mặt nàng, Hồng Diệp nhỏ giọng nói tiếng “Đa tạ”.
Lăng Tiêu kinh ngạc nhướng mày, tiểu cô nương này hình như cũng không đặc biệt chọc người chán ghét.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu cười nói: “Hồng Diệp, ngươi trước đây thế nào, là vũ cơ của Vọng Xuân lâu, là đệ nhất vũ cơ của Thiệu quốc, rất nhiều người nâng ngươi trong tay, làm việc có hành vi của mình, ta không can thiệp, nhưng mà, ngươi đã yêu cầu ta mang ngươi về, thì ngươi phải tuân thủ quy củ ở đây của ta.”
“Hồng Diệp… đã hiểu.” Hồng Diệp như nghĩ tới hai lần sai lầm, có chút tự trách nhíu mày, chột dạ lên tiếng.
Lăng Tiêu thấy vậy, khẽ thở dài, cũng là khó xử Hồng Diệp, vốn là vũ cơ được sủng, chưa bao giờ nghĩ qua phải hầu hạ người khác, hiện giờ đi theo mình không biết thương hương tiếc ngọc, thật sự là ủy khuất.
Nhưng Lăng Tiêu đến nay cũng nghĩ không ra, người này vì sao liền muốn theo mình về làm nha hoàn bên người chứ?
Rõ ràng là một cô nương không đơn giản.
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu như thăm dò nói: “Hồng Diệp, hiện tại nơi này chỉ có ngươi và ta, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi theo ta về là muốn có gì từ ta? Hoặc là nói thẳng ra chút, ngươi… có mục đích gì?”
Rồi sau đó như nghĩ đến gì đó, nàng thu liễm biểu tình, giả vờ tức giận đứng dậy, trừng Lăng Tiêu ủy khuất nói: “Công tử đây là có ý gì! Ngài đang hoài nghi Hồng Diệp sao!”
Lăng Tiêu đem biến hóa của Hồng Diệp, thu hết vào đáy mắt, y hơi nhướng mày, ánh mắt sâu kín đảo qua tay Hồng Diệp, tiếp tục thăm dò: “Nhưng tay ngươi tất cả đều là nốt chai tập võ, đây không đáng cho người hoài nghi sao?”
Hồng Diệp theo bản năng rụt tay lại, ngay sau đó, lại giả vờ trấn định buông lỏng tay ra nói: “Hồng Diệp từ nhỏ trong nhà nghèo khổ, từ nhỏ đã làm việc nặng, trên tay có một vài nốt chai thì có gì kỳ quái, công tử nhìn thấy nốt chai trên tay Hồng Diệp, liền hoài nghi Hồng Diệp, vậy Hồng Diệp cũng quá ủy khuất!”
Hồng Diệp than thở khóc lóc, nếu không phải Phó Vũ Quân nhiều lần nhắc nhở Lăng Tiêu, Hồng Diệp này không đơn giản, Lăng Tiêu còn thật sự sẽ bị vẻ mặt này của nàng lừa gạt.
“Công tử nếu không tin Hồng Diệp, Hồng Diệp cũng không ở đây chọc công tử ghét bỏ nữa, Hồng Diệp cáo từ.” Hồng Diệp nói xong, còn thật sự chuẩn bị rời đi.
Lăng Tiêu vội giữ lại, Hồng Diệp này là Phó Vũ Quân đã nói muốn giữ lại quan sát, nếu mình làm người tức giận bỏ đi, y nên nói với Phó Vũ Quân như thế nào đây.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu chủ động giảng hòa: “Là ta không đúng, hiểu lầm Hồng Diệp, Hồng Diệp đừng giận, ngươi hiện tại ra ngoài liền sẽ bị đại hoàng tử dây dưa, Thiệu quốc từ trên xuống dưới, có thể khiến đại hoàng tử cố kỵ cũng chỉ có Thánh Thượng Thiệu quốc cùng với Nhị hoàng tử.”
“Ngươi rời khỏi phủ đệ Nhị hoàng tử, cũng không phải là lựa chọn sáng suốt, hãy lưu lại đi.” Lăng Tiêu nói.
Hồng Diệp cúi đầu, như đang suy tính, Lăng Tiêu cũng không nói gì thêm, chờ Hồng Diệp tự mình quyết định.
Ước chừng qua nửa khắc, Hồng Diệp ngẩng đầu, vẻ mặt nước mắt, mắt đỏ nhìn Lăng Tiêu nói: “Vậy công tử ngài có còn hoài nghi ta không?”
Lăng Tiêu giật mình, vội vàng lắc đầu, Hồng Diệp nín khóc mà cười: “Cảm ơn công tử tín nhiệm.”
Lăng Tiêu ở trong lòng thở dài, đây là nữ tử đầu tiên trừ Mạc Khởi khóc đến thê thảm như vậy ở trước mặt y, Lăng Tiêu mềm lòng, đứng dậy đi tới trước mặt Hồng Diệp, mềm nhẹ lau nước mắt hai bên má nàng nói: “Được rồi, đừng khóc.”
Hồng Diệp hơi đỏ mặt, cúi đầu, dừng khóc nức nở, nhưng giọt lệ vẫn từng giọt rơi xuống.
Lăng Tiêu bất đắc dĩ, nói nữ nhân làm từ nước, xem ra, hoàn toàn không sai.
“Nhưng mà.” Lăng Tiêu chuyển biến, hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Tuy rằng lưu lại, nhưng mấy yêu cầu ta nói vừa nãy vẫn phải tuân thủ.”
“Công tử xin cứ việc phân phó.” Hồng Diệp cúi đầu nói, nước mắt cuối cùng cũng dừng lại.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nói: “Vừa nãy tuy nói, ở đây có quy củ, kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng dù sao cũng phải nói, liền chỉ có một yêu cầu, chính là phải tôn trọng riêng tư lẫn nhau.”
Xem ra từ này thông dụng, Lăng Tiêu nhướng mày tiếp tục nói: “Như vậy, chính là tôn trọng riêng tư, đầu tiên, ngươi vào cửa phải gõ cửa, khi cửa không đóng, ngươi phải ở cửa gọi một tiếng, không thành vấn đề đi?”
Hồng Diệp lắc đầu, vội vàng biểu đạt ý nguyện: “Hồng Diệp nhớ kỹ, hôm nay là Hồng Diệp sai… Hồng Diệp lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm.”
Lăng Tiêu đánh gãy nàng: “Không phải lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm mà là không có lần sau, hiểu chưa?”
Hồng Diệp gật đầu, Lăng Tiêu vừa lòng híp mắt: “Rất tốt, còn có một điều, cũng chính là chuyện mà ta hiện tại muốn nói cho ngươi biết.”
Lăng Tiêu tiến đến bên tai Hồng Diệp, âm thanh lạnh lùng nói: “Có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, biết không bằng không biết, ngươi hiểu chưa?”
Lăng Tiêu vừa lòng cười cười, gọi nàng đi phòng bếp lấy giúp mấy món, qua loa giải quyết cơm trưa.
Phó Vũ Quân nói không bắt buộc phải biết vũ giả là ai, nhưng trên thực tế, đến chạng vạng hắn cũng chưa trở về.
Lăng Tiêu cười nhạo, theo Phó Vũ Quân như vậy, thật sự có thể không tìm vũ giả sao?
Lăng Tiêu cảm thấy đáp án không thể xác định, hắn đã không buông xuống được như vậy, thì sao có thể không đi tìm vũ giả chứ!
Lăng Tiêu chầm chậm thở dài, y cũng không biết việc này có thể giấu diếm tới khi nào, nếu Phó Vũ Quân biết chân tướng, mình mà bại lộ thì thế nào cho phải?
Phó Vũ Quân hao hết tâm tư với vũ giả kia, vẫn luôn cho rằng vũ giả là nữ tử thanh xuân, vẫn luôn tâm sinh ngưỡng mộ nàng, nhưng nếu biết, vũ giả là tháo hán tử mình đây, một tháo hán tử cả ngày nhìn hắn vội đến vội đi tìm kiếm vũ giả như chui đầu vào ruồi bọ…
Có lẽ… rất khó không so đo với mình đi.
Nếu hắn so đo, tuyệt giao có lẽ là kết cục tốt nhất, hắn nói không chừng còn sẽ giận dữ chém mình.
Như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ, Lăng Tiêu bị mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Y cảm thấy không thể ngồi chờ chết thêm được nữa.
Thay vì chờ Phó Vũ Quân đi từng bước một tìm đến chỗ mình, không bằng chủ động dẫn dắt lực chú ý của Phó Vũ Quân đi.
Không phải chỉ một điệu múa thôi sao!
Điệu múa này, Lăng Tiêu có thể nhảy, người khác cũng có thể nhảy.
Dù sao, khi đó, Phó Vũ Quân cũng không thấy bộ dạng của vũ giả, chỉ cần có người học được điệu múa này, mà còn vào đúng lúc triển lãm trước mặt Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân tự nhiên là sẽ cho rằng người đó chính là vũ giả.
Lăng Tiêu thuận theo tự nhiên có thể kéo mình ra.
Càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này tốt, Lăng Tiêu đầu tiên là nghĩ tới vũ cơ Hồng Diệp.
Nàng có trụ cột, rất dễ dàng học không nói, hơn nữa, nàng dáng vẻ thượng thừa, thân cao, béo gầy đều độc nhất vô nhị với mình, có lẽ có thể học thần vận của mình đến nhập mộc tam phân.
Nhưng hiện tại có một chuyện khiến Lăng Tiêu do dự chính là, nàng không biết chi tiết, có nên mạo hiểm dạy điệu múa này cho nàng không?
Lăng Tiêu nhíu mày rối rắm, mãi cho đến khi ánh trăng nhô cao, Phó Vũ Quân vẫn chưa trở về.
Lăng Tiêu trong lòng lộp bộp một chút, Phó Vũ Quân trễ như thế vẫn chưa trở về, chẳng lẽ là hỏi được gì từ Mạc Khởi?!
Lăng Tiêu trong lòng ẩn ẩn bất an, cảm thấy không thể chờ đợi thêm nữa, Hồng Diệp này có lẽ nguy hiểm, nhưng đó cũng là chuyện mà Phó Vũ Quân nên lo lắng!
Hiện tại quan trọng nhất vẫn là kéo mình ra!
Nghĩ, Lăng Tiêu bảo Cát Tường cùng Phúc Khang thắp nến trong sân, bố trí vị trí xong, bảo hai người đến cửa canh, gọi Hồng Diệp đến bên cạnh mình.
Ánh nến lan man, chiếu sáng cả sân, Lăng Tiêu đứng trong ánh nến, một thân trường bào xanh nhạt, tóc dài tùy ý rối tung, chỉ dùng một sợi cỏ cột trên trán.
Hai tay y gác ra sau, ngửa đầu nhìn trăng sáng, ống tay áo phiêu đãng theo gió, rất có tư thái tiên nhân, ngũ quan y tuấn tú, mặt nghiêng dưới ánh trăng chiếu xuống, đường cong ẩn ẩn tản ra ánh sáng.
Hồng Diệp nhìn mà mê muội, tim không khỏi đập lạc một nhịp.
Làm như nhận ra có người tiếp cận, Lăng Tiêu xoay người quay đầu lại nhìn về phía người tới.
Ánh mắt khi xoay người, nhìn quanh rực rỡ, đôi con ngươi trong trẻo kia mang theo ánh sáng khiến người ảm đạm thất sắc, chiến rõ vào con ngươi người, sáng soi trong suốt, tựa như một dòng nước sạch, chảy qua lòng người, rửa sạch tất cả tạp niệm cùng dơ bẩn trong lòng người, Hồng Diệp kinh ngạc mở mắt, trong lòng ẩn ẩn biết được vì sao người này có thể độc thụ hoàng sủng.
Trong thiên hạ, rốt cuộc tìm không ra đôi mắt nào khác như vậy.
Thanh khiết trong vắt đến thế…
“Hồng Diệp, ngươi đã đến rồi.” Thanh âm Lăng Tiêu gọi về thần trí Hồng Diệp.
Nàng nhẹ nhàng hành lễ với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lướt qua những ánh nến bùng lên đó, đi đến trước mặt nàng cười nói: “Không cần đa lễ, ngươi tùy ý là được.”
Nói xong, Lăng Tiêu ngừng một chút nói: “Lần này gọi ngươi đến, là muốn…”
“Là muốn…”
Lăng Tiêu nhíu mày, có chút không biết nên nói rõ chuyện này với Hồng Diệp như thế nào.
Hồng Diệp kỳ quái nhìn Lăng Tiêu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Lăng Tiêu thấy thế, rũ mắt, nghĩ nghĩ, thay đổi suy nghĩ nói: “Lúc trước thấy ngươi múa, cảm thấy múa rất tốt, nghĩ xem ngươi có hứng thú bái ta làm sư hay không.”
Hồng Diệp kinh ngạc, Lăng Tiêu thấy thế, ý thức đột nhiên nói như vậy có thể có chút đường đột, lại vội vàng giải thích: “Ngươi sáng nay cũng nhìn thấy đấy, bí mật khác của ta chính là biết khiêu vũ, đương nhiên, có thể hồi sáng ngươi còn chưa thấy rõ, không bằng ta múa một đoạn cho ngươi xem, rồi ngươi lại quyết định có học hay không.”
Nói xong, Lăng Tiêu cũng không chờ Hồng Diệp phản ứng, đi tới giữa ánh nến.
Đi chân trần giữa ánh nến, bước nhảy tinh chuẩn, vòng eo mềm mại, cổ tay tung bay, tay áo phiên nhiên.
Tựa như tiên tử xuất trần, nhưng ánh mắt Lăng Tiêu linh động, khóe mắt lại lộ ra vài phần xinh đẹp, gương mặt lộ vẻ mị hoặc phong tình.
Hồng Diệp chưa bao giờ nhìn qua loại khiêu vũ này qua, vài phần phiêu dật tiêu sái, tựa như thần tiên, lại vài phần xinh đẹp mị hoặc, tựa như yêu tinh mê người, khiến người muốn ngừng mà không được.
Hồng Diệp nhìn không chuyển mắt, bước chân không bị khống chế từng bước đi đến Lăng Tiêu, như là mất hồn, chỉ muốn tiếp cận người này.
Đến gần… gần chút nữa.
Hồng Diệp dĩ nhiên đi tới cạnh ánh nến, nhưng vẫn cứ không biết dừng bước lại, thẳng đến khi nhấc chân đá phải ánh lửa, ánh lửa vừa lủi, cả thân đèn cùng ngã vào chân.
Giọt nến nóng rực, xuyên thấu qua giày vải khinh bạc thẩm thấu vào trong, nóng phải da thịt non mềm, Hồng Diệp kêu đau một tiếng, lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn.
Lăng Tiêu tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này, y dừng bước nhảy, hơi cứng ngắc đi về phía Hồng Diệp, điệu múa vừa rồi kia, do phía sau của y đêm qua bị hoàng đế làm hại, lúc này đi đường có vẻ đông cứng.
Nhưng mà, ngay khi y bước về phía Hồng Diệp, bên cạnh đột nhiên thêm một bóng người màu trắng.
Người nọ, một thân dị trang màu trắng, đầu bọc khăn trắng, toàn thân treo đầy kim phiến, đúng là Phó Vũ Quân vẫn luôn chưa về.
Mà dưới chân Phó Vũ Quân, dĩ nhiên là Cát Tường cùng Phúc Khang đã hôn mê…
“Dĩ nhiên là ngươi, Lăng Tiêu.”
Trên mặt Phó Vũ Quân mang theo hoảng hốt, tựa như thất thần, hắn đi một bước tới trước mặt Lăng Tiêu, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu ánh mắt vô cùng phục cừu.
“Dĩ nhiên là ngươi, a…” Hắn đi tới trước mặt Lăng Tiêu, khẽ cười một tiếng, lại lặp lại câu đó, biểu đạt khiếp sợ trong lòng.
“Ta…” Lăng Tiêu liếm liếm khóe môi, khổ sở nhíu mày, sao tên này vừa trở về, lại chạy đến chỗ y chứ!
Lăng Tiêu vô cùng rối rắm, trong đầu tìm hết tất cả lý do, lại phát hiện không có bất kì điều gì để nói rõ được chuyện này.
Y không khỏi im lặng cúi đầu, cắn môi, thành thật nói ra câu nói y vẫn luôn muốn nói kia —— xin lỗi.
Phó Vũ Quân nghe vậy thì chấn động, cười khổ ra tiếng: “Ngươi muốn nói chỉ một câu này thôi sao?”