Hoàng đế nhướng mày, tiểu thái giám này lá gan thật đúng là lớn không chỉ một chút.
“Ngươi không có gì muốn nói?” Hoàng đế thanh lãnh mở miệng.
“Có.” Lăng Tiêu ánh mắt nhớ nhung nhìn hoàng đế, tình ý triền miên như dòng nước tràn ra khỏi hai mắt, dẫn theo chút ỷ lại.
Hoàng đế nhìn, dừng lại, dời tầm mắt qua chỗ khác, nhưng biểu tình cũng nhu hòa.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng nhẹ nhàng trách Lăng Tiêu một tiếng: “Quá mức.”
“Hoàng Thượng chỉ cái gì?” Lăng Tiêu ra vẻ không hiểu.
Hoàng đế nguy hiểm híp mắt, long uy tản ra, áp bách Lăng Tiêu, là đang không vui khi Lăng Tiêu giả ngây giả dại.
“…” Lăng Tiêu bị ánh mắt kia nhìn mà cảm thấy cả kinh, rút lui một bước, cũng nhớ tới hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế.
Lăng Tiêu nhếch môi, mang theo hơi không cam lòng nói: “Nếu Lăng Tiêu không làm như vậy, Hoàng Thượng ngài sẽ nhanh như vậy mà tới gặp Lăng Tiêu sao?”
“…” Hoàng đế nhíu mày.
“Việc của Nhiễm phi, Lăng Tiêu quả thật có tâm làm vậy, thứ nhất, nàng đùa giỡn tâm kế đến châm ngòi tình cảm giữa ta và ngài, Lăng Tiêu cái gì cũng có thể nhẫn, chỉ có việc này không thể dễ dàng tha thứ.”
Hoàng đế mở môi, như muốn nói ra suy nghĩ của mình, Lăng Tiêu lớn mật xen lời hắn: “Thứ hai, nếu Lăng Tiêu ở đây xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng ngài muốn vắng vẻ Lăng Tiêu bao lâu đây?”
Nói xong, Lăng Tiêu lấy ngọc mấy ngày trước ra, mở ra đặt ở trước mắt hoàng đế, nhếch môi nói: “Ngài không thích Lăng Tiêu cầm nó, nói với Lăng Tiêu chính là, ngài ‘dễ dàng tha thứ’ nếu Lăng Tiêu cầm nó, lại mấy ngày chưa từng bước vào cung điện Lăng Tiêu, ngài muốn Lăng Tiêu nghĩ như thế nào? Lại muốn Lăng Tiêu làm như thế nào?”
Nói xong, Lăng Tiêu làm bộ như muốn ném ngọc xuống, hoàng đế vẻ mặt rùng mình, quát lớn: “Làm càn!”
Lăng Tiêu dừng lại, hoàng đế đã chắn trước người Lăng Tiêu, bắt tay Lăng Tiêu nâng lên, ngăn cản động tác của hắn.
Lăng Tiêu ngạc nhiên, dưới tay đau đớn, là hoàng đế nắm tay mình đang âm thầm dùng sức, Lăng Tiêu cắn răng thừa nhận, nhìn về phía đế vương trước mặt.
Ngoại trừ khi thân thiết, đây là Lăng Tiêu lần đầu tiên tiếp cận với hoàng đế như vậy, tiếp cận đến có thể nhìn thấy từng cọng lông mi của hắn, dài nửa che khuất ánh mắt tràn ngập tức giận.
Hoàng đế tức giận tựa như sư tử tức giận, cả người tràn ngập uy hiếp, ban đầu ở trước mặt Lăng Tiêu đã thu hồi đế uy, giờ phút trút ra, áp chế Lăng Tiêu run rẩy không ngừng.
Lăng Tiêu quật cường chịu đựng, ánh mắt bình tĩnh đối diện đế vương trước mặt.
Giằng co một khắc, hoàng đế dẫn đầu buông Lăng Tiêu ra.
“Đồ trẫm ban cho còn không ai dám ném, nhất là ở trước mặt trẫm.”
Đây xem như giải thích nguyên nhân hắn tức giận sao?
Lăng Tiêu không cho là chuyện này đơn giản như vậy.
Nhưng hoàng đế không muốn nói, y sao có thể biết được.
“Trẫm ban cho ngươi, liền hảo hảo cầm, ngọc này trừ ngươi ra không ai xứng đáng.”
Hoàng đế lời này có chút kỳ quái, Lăng Tiêu muốn hỏi rõ ràng, hoàng đế cũng đã dời đề tài.
“Việc của Nhiễm phi, vô luận nguyên nhân như thế nào, ngươi cũng làm quá mức, phạt ngươi bổng lộc một năm, ngươi có dị nghị gì không?”
Lăng Tiêu quỳ xuống đất lĩnh mệnh: “Lăng Tiêu không dị nghị.”
Việc này vốn là quá phận, bị phạt là lẽ đương nhiên, huống chi hoàng đế phạt, ở trước mặt mình có chìa khóa nội khố, căn bản không quan trọng gì.
Lăng Tiêu sao sẽ có dị nghị.
“Vậy thì tốt.” Hoàng đế nói xong, khom người nâng Lăng Tiêu dậy, ôm đai lưng y đến bên cạnh bàn ngồi xuống nói: “Vậy ‘ta’ cùng ngươi hảo hảo nói chuyện.”
Hoàng đế tự xưng ‘ta’ mà không phải ‘Trẫm’, Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt.
Nhưng trong lòng đang mừng thầm, hoàng đế như vậy xem như coi mình chân chính cùng cấp với hắn sao?
Như vậy, khiến Lăng Tiêu cảm thấy mình cùng hoàng đế gần sát hơn rất nhiều.
Nhưng Lăng Tiêu đồng thời cũng phát hiện, khi hoàng đế nói lời này, cố ý tăng thêm bốn chữ hảo hảo nói chuyện, ngữ khí tăng thêm như vậy, khiến Lăng Tiêu cảm thấy hiểu rõ, hoàng đế cũng không hết tức giận, chỉ là hoàng đế vẫn luôn là một người lý trí, tức giận cũng không thể ảnh hưởng quyết sách của hắn.
Lúc này, hắn nói muốn hảo hảo nói chuyện với mình, cũng chính là tính sổ với mình, chẳng biết tại sao, suy nghĩ, Lăng Tiêu cả người run lên, trong lòng dâng lên một ít bất an.
Hoàng đế vẫn luôn liếc mắt nhìn bên cạnh người Lăng Tiêu, thấy sắc mặt y biến hóa, cũng nhìn rõ bất an trên mặt y.
Vừa mới còn giương nanh múa vuốt, giây lát liền tựa như mèo con giơ móng vuốt phấn nộn ra như thăm dò, bỗng chốc, lửa giận cưỡng chế trong lòng biến mất hầu như không còn.
Chỉ còn người này ở lại trái tim, tràn đầy trướng trướng, tác động tâm mình.
Hoàng đế mang theo bất đắc dĩ thở dài.
Đã không biết là lần thứ mấy hắn thở dài hôm nay, hồi tưởng lại, hắn trong mấy năm qua, cũng chưa từng thở dài nhiều như vậy.
“Trẫm không tìm ngươi, ngươi liền không biết tìm trẫm hay sao?” Hoàng đế nhẹ nhàng nói xong, mang theo một tia buồn khổ: “Trẫm còn có thể cự tuyệt ngươi ngoài cửa?”
“…” Lăng Tiêu trầm mặc, mình thật sự chưa bao giờ nghĩ qua chủ động đi tìm hoàng đế, mấy ngày nay, tựa như giận dỗi, nghĩ xem hoàng đế khi nào lại đây.
Kết quả, mình giận dỗi như vậy, không chỉ khiến hai người mấy ngày không gặp, còn phức tạp hóa chuyện đơn giản, Lăng Tiêu ảo não một trận.
Mắt nhìn Lăng Tiêu hối hận đến mặt mày nhăn nhó, tựa như mèo con, rất đáng yêu, hoàng đế hơi hơi cong cong khóe môi, cúi người hạ xuống một nụ hôn trên đỉnh đầu Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ run lên, rõ ràng bị hôn là đỉnh đầu, lại như da thịt toàn thân đều cháy lên, nóng bừng.
Lăng Tiêu tựa như che dấu, nâng mắt nói: “Vậy thôi, chuyện này ngươi và ta huề nhau, ngươi không tới tìm ta, ta cũng không đi tìm ngươi, ai cũng không thể oán ai.”
“Ân.” Thấy Lăng Tiêu mặt như đào lý, hoàng đế ánh mắt tối sầm, không chút để ý lên tiếng.
Thanh âm khàn khàn, vô cùng gợi cảm.
Lăng Tiêu tim đập như sấm, trong đầu không khỏi hiện lên triền miên mấy hôm trước, y vội lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ không hợp thời trong đầu, kéo đề tài: “Hoàng Thượng, Nhiễm phi ngươi tính trấn an như thế nào?”
Hoàng đế nghe vậy, ánh mắt nhẹ nhàng nói: “Nàng gần đây quá mức càn rỡ, liền lạnh nhạt đi.”
“Lạnh nhạt?” Lăng Tiêu kinh ngạc: “Ngài không đi thăm nàng?”
“Thế nào, ngươi hy vọng trẫm đi?” Hoàng đế nhướng mày không vui nhìn phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không, chỉ là nàng là nữ nhi của Lại bộ thượng thư, mà triều đình không phải sau khi Tể tướng xuống đài, quyền lợi liền có khuynh hướng về phía Lại bộ thượng thư sao, hiện giờ…”
“Xem ra ngươi cũng không phải thật sự vô tri với việc của triều đình.” Hoàng đế ý chỉ nói.
Lăng Tiêu bị nghẹn một chút, không dám đáp lời, hoàng đế mặc dù tin y thêm, nhưng mà, đề cập đến chuyện triều đình Lăng Tiêu vẫn rất cẩn thận.
Vẻ mặt Lăng Tiêu tựa như con thỏ, tự nhiên không tránh được ánh mắt hoàng đế, hoàng đế híp mắt, thấp giọng nói: “Ngươi không cần như thế, trẫm không có ý trách cứ ngươi, ngươi nếu thật sự tò mò về Lại bộ thượng thư, ngày mai liền cùng trẫm đi lâm triều.”
“Lâm triều? Ta?” Lăng Tiêu kinh ngạc.
Hoàng đế nhướng mày nhìn về phía Lăng Tiêu: “Ngươi chớ không phải quên, trẫm giao chức vị Công bộ thượng thư cho ngươi?”
“…” Đây không phải là một hư danh thôi sao? Tuy nói cho phép mình nghe báo cáo và quyết định sự việc, nhưng lúc nào đi nghe, Lăng Tiêu cũng chưa từng nghe hoàng đế nói đến, hoàng đế không nói, mình sao dám vọng động.
Thấy Lăng Tiêu sắc mặt cổ quái, cho rằng y thấy quá áp lực, hoàng đế trấn an: “Lúc không có ngươi, nguyên Công bộ thượng thư vẫn thay ngươi đi làm, ngươi không thể quá mức khẩn trương, trẫm đưa vị trí này cho ngươi, vốn là không muốn ngươi làm việc vất vả, trẫm muốn chỉ là những phối phương ngạc nhiên cổ quái trong đầu ngươi thôi.”
“Phối phương?” Lăng Tiêu nhíu mày.
Hoàng đế như có ý chỉ nói: “Tỷ như hỏa dược.”
Lăng Tiêu giật mình, nội tâm phức tạp: “Thì ra Hoàng Thượng đánh chủ ý này.”
Ngữ khí của Lăng Tiêu, có chút âm dương quái khí, hoàng đế nghe mà cau mày, giống như vô ý liếc Lăng Tiêu một cái: “Ngươi cũng có thể cự tuyệt, trẫm dẫn dắt Mục quốc, cho dù không có ngoạn ý ngạc nhiên cổ quái của ngươi, cũng là cực mạnh thiên hạ, có những ngoạn ý của ngươi, chỉ là dệt hoa trên gấm, ý nghĩa cũng không lớn.”
Hoàng đế không quá rõ trong đầu Lăng Tiêu đến tột cùng có bao nhiêu thứ, nhưng lời này nói đến cuồng vọng, giống như Mục quốc sẽ vĩnh viễn đứng sừng sững trên đỉnh thế giới.
Chẳng qua, từ lần trước Mục quốc làm Thiệu quốc bị tổn hại nặng tới nay, Mục quốc sĩ khí đại trướng, trăm năm này, thiên hạ quả thật khó có địch thủ.
Hoàng đế, có tư bản cuồng vọng.
Lăng Tiêu rũ mắt, y hiện giờ là người theo hoàng đế, cái gì cũng thẳng thắn, còn có gì để giữ lại?
Suy nghĩ, Lăng Tiêu nhếch môi nói: “Lăng Tiêu tự nhiên làm việc cho Hoàng Thượng.”
Hoàng đế nhướng mày, nhẹ nhàng cầm tay Lăng Tiêu, kéo y ngồi trên đùi mình, ôm vào trong ngực.
“Không thể làm việc vất vả.”
“Ân.” Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, khẽ lên tiếng, con ngươi xoay động, trong lòng có một suy nghĩ đột kích, liền cân nhắc mở miệng: “Hoàng Thượng, Lăng Tiêu nguyện làm việc cho Hoàng Thượng, nhưng có một nghi vấn, hy vọng Hoàng Thượng có thể trả lời Lăng Tiêu.”
Hoàng đế dùng ánh mắt hỏi nhìn phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn thẳng hoàng đế nói: “Hoàng Thượng, Hồng Diệp là gì trong lòng ngài?”
“Tuy là châm ngòi, nhưng không thể phủ nhận, là khúc mắc của Lăng Tiêu.” Lăng Tiêu nói thẳng.
Hoàng đế xùy một tiếng: “Nhiễm phi quả nhiên không thể lưu.”
Lời này nói đến Lăng Tiêu lạnh lòng, ý của hoàng đế chẳng lẽ là chuyện Hồng Diệp không nên để mình phát hiện?
Chẳng lẽ hoàng đế thật sự đối với Hồng Diệp…
Lăng Tiêu sắc mặt trầm trầm.
“Tiểu Lý Tử, ngươi tính xử trí như thế nào?” Hoàng đế mở miệng, lướt qua vấn đề Lăng Tiêu, lại hỏi Lăng Tiêu một tồn tại thiếu chút nữa bị y quên đi.
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, lập tức hỏi: “Hoàng Thượng ngài cũng biết?”
Hoàng đế không thể phủ nhận, Lăng Tiêu ngẫm lại cũng phải, có một số việc mình cũng có thể rõ ràng, hoàng đế thông minh hơn mình gấp trăm ngàn lần, sao mà không biết.
Nhưng Tiểu Lý Tử là người bên cạnh hoàng đế, Lăng Tiêu tuy rằng vừa rồi sơ sót chuyện Tiểu Lý Tử, lại sớm muộn gì sẽ giao Tiểu Lý Tử cho hoàng đế xử trí, nhưng hôm nay, hoàng đế trái lại hỏi y muốn xử trí thế nào.
Lăng Tiêu có chút ngây ngốc, không khỏi nói: “Tiểu Lý Tử theo bên người hoàng đế, tự nhiên là để Hoàng Thượng xử trí.”
Hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu: “Hắn là ngươi mang theo, trẫm mới thăng hắn thành tổng quản, hiện giờ hắn phạm tội, tất nhiên là ngươi xử trí.”
“… Hoàng Thượng.” Lăng Tiêu có chút cảm động, hoàng đế tuy rằng thoạt nhìn lạnh như băng, lại cẩn thận hơn bất cứ ai.
Cẩn thận biết quan tâm tâm tình của mình, rõ ràng là quân vương không ai bì nổi, lại có nhu tình như có thể chìm chết người.
Lăng Tiêu đáy lòng bị đánh động, đột nhiên phát hiện mình lại thêm vài phần thích với đế vương đối diện.
“Trẫm nếu đáp ứng ngươi hứa hẹn cả đời, vậy có một số việc ngươi cũng nên biết.” Nói xong, hoàng đế hơi đẩy Lăng Tiêu, đứng lên.
“Ngươi xử trí Tiểu Lý Tử, liền tới cung Hiền phi, trẫm chờ ngươi, cũng ở đó thẳng thắn chuyện của Hồng Diệp với ngươi.”
Hoàng đế nói xong, khoanh tay mà ra.
Nhớ thương hoàng đế thẳng thắn, Lăng Tiêu bảo Ám Vịnh Ám Hương áp Tiểu Lý Tử bị dọa đến ngất lên, chuyện xử trí Tiểu Lý Tử cũng rất không chút để ý, trong lòng kỳ quái, hoàng đế vì sao nhất định muốn mình xử trí Tiểu Lý Tử mới đến cung Hiền phi, đi với hắn luôn không phải tốt hơn sao.
“Công tử, chủ tử là sợ ngài nhất thời tức giận, xử phạt quá mức, kết quả là lại hối hận.” Ám Hương làm như nhìn ra tâm sự của Lăng Tiêu, lắm miệng nói một câu.
Lăng Tiêu nghi hoặc nhìn phía Ám Hương, Ám Hương lại tự biết lỡ lời mà mím chặt môi, cúi đầu không mở miệng.
Lăng Tiêu cười khổ: “Ta nói, Ám Hương giỏi thật, ngươi mỗi lần nói chuyện chỉ nói một nửa, không phải khiến công tử ta sốt ruột không công sao?”
Ám Hương cắn môi: “Nhưng nếu nô tỳ nói, khổ tâm của chủ tử liền uổng phí.”
Lăng Tiêu mày nhảy nhảy: “Ngươi đã mở đầu, liền xem như nói rồi, hiện giờ chỉ có hai lựa chọn, một là ta áp Tiểu Lý Tử đi gặp Hoàng Thượng, giáp mặt hỏi hắn, một là ngươi tự nói.”
Ám Hương vẻ mặt đau khổ, ảo não nhìn không sót gì.
Lăng Tiêu cũng không vội, lẳng lặng nhìn Ám Hương, chờ nàng mở miệng, y biết đề cập đến hoàng đế, Ám Hương thế nào cũng sẽ mở miệng.
Quả nhiên, Ám Hương chần chờ một khắc, chậm rãi nói: “Công tử, Tiểu Lý Tử này không phải người tốt, Nhiễm phi tất nhiên có cưỡng bức hắn, nhưng trên thực tế, bản thân hắn cũng đề phòng ngài.”
“Hắn được ngài mang qua, rồi sau đó trộm học một ít bản lĩnh của ngài liền theo chủ tử, khi đó ngài cùng chủ tử còn chưa tốt như vậy, Tiểu Lý Tử sợ ngài lòng dạ hẹp hòi, quái trách hắn đặt lên chủ tử, liền một lòng nghĩ quyền lợi của ngài không thể làm quá lớn, nên mới liên hợp Nhiễm phi làm việc.”
“…” Lăng Tiêu nhíu mày, kỳ thật việc này trong lòng mình cũng ẩn ẩn có phát hiện, mình mỗi lần nhìn thấy Tiểu Lý Tử đều không hoà nhã được, cũng không loại trừ Tiểu Lý Tử sẽ cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi quay đầu lại trả thù hắn.
Nhưng trên thực tế Lăng Tiêu mặc dù có oán Tiểu Lý Tử không đủ trung thành, nhưng hắn là tiểu thái giám duy nhất đi với mình qua, mình cũng thật sự sẽ không quái trách hắn đi nơi nào, nếu không, hắn đã sớm chết trăm ngàn lần.
Nhưng Tiểu Lý Tử chung quy quá ngốc, cũng chưa bao giờ nghĩ qua, mình muốn trả thù thì sớm đã trả thù, sao sẽ chờ đến hiện tại, hắn không tốn tâm tư khiến mình đổi mới với hắn, ngược lại, đùa giỡn tâm nhãn với mình.
“Như thế, thì liên quan gì đến Nhiễm phi Hồng Diệp, vì sao nhất định muốn mình xử trí hắn trước?”
“…” Ám Hương khó xử nhíu mày, mấy lần mở miệng lại đóng lại, dáng vẻ rất khó mở miệng.
Lăng Tiêu sốt ruột: “Ngươi ngược lại nói a.”
Ám Hương bị giục, cắn răng nói: “Hắn không chỉ liên hợp Nhiễm phi, còn âm thầm cấu kết Hồng Diệp, muốn Hồng Diệp trở thành tân hoan của chủ tử, Hồng Diệp hai lần ba lượt cầu kiến chủ tử, đều là Tiểu Lý Tử này thông báo, cũng có nhiều lần, là Tiểu Lý Tử âm thầm ra mưu kế khiến chủ tử cùng Hồng Diệp ‘trùng hợp’ gặp mặt, hắn mặt ngoài nói với ngài Hồng Diệp không phải người bớt lo, nói là Hiền phi tác hợp Hồng Diệp cùng chủ tử, trên thực tế, trong âm thầm, người chân chính tác hợp Hồng Diệp cùng chủ tử là hắn.”
“…” Lăng Tiêu nghe vậy, hung tợn nhìn chằm chằm Tiểu Lý Tử ngất trên mặt đất, cắn răng nói: “Chuyện này, Hoàng Thượng cũng biết?”
Ám Hương cúi đầu không nói, đáp án dĩ nhiên ở trong lòng Lăng Tiêu.
“Hắn biết, vì sao còn để Tiểu Lý Tử làm tiếp? Vì sao không cự tuyệt Hồng Diệp cầu kiến?”
Ám Hương buông mắt: “Nô tỳ… Không biết.”
“Hảo một Tiểu Lý Tử!” Lăng Tiêu cười lạnh.
Ám Hương vội vàng quỳ gối nói: “Công tử, ngài bớt giận, chủ tử chỉ là lo lắng ngài biết việc này thì sẽ bị tức giận che đi hai mắt, biết ngài tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng Tiểu Lý Tử ở cùng với ngài một đoạn thời gian, ngài có chút tình nghĩa với hắn, sợ ngài tương lai sẽ hối hận…”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không hối hận.” Lăng Tiêu trào phúng cười: “Vì một người không trung thành, ta còn không đến mức hối hận.”
Nói xong, Lăng Tiêu ngẩng đầu nói: “Ám Vịnh, tống hắn ra khỏi cung, tống ra khỏi kinh thành, đời này cũng không cho phép xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Ám Vịnh thở dài, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
Nói xong, Lăng Tiêu không nhìn Tiểu Lý Tử nữa, xoay người đến cung điện Hiền phi.
Hoàng đế rốt cuộc có quan hệ gì với Hiền phi cùng Hồng Diệp, lại muốn che chở các nàng như vậy, nhất là Hồng Diệp, biết bị đùa giỡn dưới mi mắt như vậy, mà hoàng đế còn làm như không thấy.