Đại danh của trưởng tử Phó Định đã được đặt, gọi là Phó Hàng, nhũ danh đơn giản gọi là Đại lang.
Đều nói nhũ danh càng xấu càng dễ nuôi, gia đình giàu có không thể đặt cho đứa nhỏ nhũ danh quá khó nghe, bình thường đều là theo thứ tự mà gọi.
Phó Dung đời trước rất thích đứa cháu này, bây giờ nhìn thấy bộ dáng cháu hồi nhỏ, đỉnh đầu có tóc máu đen nhánh, mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng non mềm, nhịn không được ôm vào trong ngực ngắm nghía, kinh ngạc nói với Tần Vân Nguyệt: "Đại lang thật nhiều thịt a, so với Viện Viện ôm có vẻ còn nặng hơn."
Viện Viện là nhũ danh của nữ nhi nhà Phó Uyển, hôm nay Phó Dung tới được một lúc, Phó Uyển phái người đưa tin tới, nói có gia khách từ Tín Đô Lương, nàng không tiện tới đây, chỉ đưa lễ đầy tháng cho cháu, ngày khác sẽ tới thăm.
Tần Vân Nguyệt cười nói: "Đại lang đứa nhỏ này có thể ăn khỏe, bộ dạng sẽ nhanh lớn."
Nàng lúc trước gả tới, một năm bụng vẫn không có tin tức, trong lòng cũng gấp rút, hiện giờ thai đầu tiên liền sinh được nhi tử, tuy rằng không lộ ra đắc ý nở mày nở mặt, nhưng đầu mày khóe mắt vui mừng thỏa mãn cũng có thể cho người ta nhìn ra nàng vui sướng.
Phó Dung có phần hâm mộ.
Nếu là nàng, con trai con gái Phó Dung đều sẽ thật lòng thích, nhưng thai đầu tiên sinh con trai có thể chặn lại những miệng người kia muốn nhìn nàng chê cười, bớt rất nhiều phiền toái.
Đáng tiếc việc này không thể cưỡng cầu.
Trong lúc nói chuyện, Lâm thị từ bên ngoài đi vào trong, cười nói với mọi người: "Khách nhân đều đến đông đủ, chúng ta mau qua đi, đừng để người ta đợi."
Tần Vân Nguyệt vội vàng đáp một tiếng, từ trong ngực Phó Dung nhận lấy đứa nhỏ, theo sát phía sau mẹ chồng.
Phó Dung muốn đi cùng Phó Tuyên, Phó Bảo cười hì hì ôm lấy một bên cánh tay nàng, "Tam tỷ tỷ, vẹt của ta cũng sắp nói chuyện, tan tiệc rồi ta dẫn ngươi về phòng ta xem."
Phó Dung nghiêng đầu nhìn nàng, giật mình phát hiện tiểu nha đầu cao hơn không ít, đã sắp cao bằng nàng, mắt ngọc mày ngài, trong veo như nước tựa như một đóa hoa. Nghĩ tới kiếp trước Lâm Thiều Đường chính là vào sang năm cưới Thẩm Tình, Phó Dung không khỏi thả chậm bước chân, nhỏ giọng hỏi nàng: "Đường biểu ca của ngươi cũng sắp trở lại rồi? Có nhớ hắn không?"
Lâm Thiều Đường đọc sách trong kinh, nhưng hết năm quay về Tô Châu, tính ra cũng đã vào kinh được mấy ngày.
Phó Bảo lập tức hừ hừ nói: "Ta nhớ hắn làm gì, hắn đã trở lại cũng phải đi Tây Sơn thư viện đọc sách, không có thời gian chơi với ta. Ta càng nhớ lúc Tam tỷ tỷ ở nhà, chúng ta tỷ muội cùng nhau chơi đùa tốt cỡ nào a. Hiện tại ngươi gả rồi, Lục muội muội lại cả ngày ở trong phòng không muốn ra khỏi cửa. Tam tỷ tỷ không biết, ta chỉ có đem Quan ca nhi ôm đến, nàng mới chịu đi theo, dường như sợ ta sẽ chiếu cố Quan ca nhi không tốt. May mắn Quan ca nhi hiếu động, nên Ngũ muội muội cũng thích ra cùng."
Phó Dung nghe mẫu thân nói Quan ca nhi làm cho người ta yêu thích, Phó Bảo vài người thường đưa hắn đi chơi đùa, chơi trốn tìm, sờ người mù. Tiểu tử mỗi ngày chơi vui đến quên cả trời đất, ban đêm đi ngủ nói mớ còn nhắc đi chơi. Bất quá Quan ca nhi ngày lành cũng không còn bao nhiêu, năm nay sinh nhật tới thì phải chính thức đọc sách vỡ lòng. Cho nên hiện tại mẫu thân đồng ý thả hắn ra ngoài.
Trò chuyện một chút đã tới buồng sưởi.
Mọi người ào ào chào, nhích gần đến bên người Tần Vân Nguyệt vây xem tiểu nam oa, đưa tặng quần áo trẻ con tự tay thêu, khóa Trường Mệnh, đợi hạ lễ.
Lão thái thái ngồi ở chủ vị cười híp mắt nhìn, thấy mẹ con Phó Dung đi về phía này, nàng tươi cười không thay đổi, thân thiết cùng Phó Dung chào hỏi, phảng phất trước đây chưa từng đưa nha hoàn cho Phó Dung, cũng chưa từng bị Túc vương gián tiếp khiển trách. Ngược lại làm cho các phu nhân kia vốn nghe được chút tin tức, ánh mắt trông ngóng chờ xem náo nhiệt phải thất vọng.
Phó Dung đồng dạng qua loa có lệ, ngồi vào chỗ nói chuyện phiếm.
Lão thái thái ngoắc ngoắc gọi: "Cho ta cho ta, hôm nay ta còn chưa nhìn chắt trai ta một cái đâu, nhanh cho ta nhìn xem."
Tần Vân Nguyệt vội bảo nhũ mẫu đem nhi tử ôm tới, đứa bé còn quá nhỏ, cho ai ôm nàng kỳ thật đều không yên tâm, ánh mắt chăm chú nhìn tã lót, trên mặt lộ ra bình tĩnh tươi cười.
Lão thái thái thật lòng thích chắt trai mập mạp, nhìn nhìn đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng Phó Mật nói: "Mật nha đầu lại đây xem xem, ta nhìn Đại lang, bộ dáng này có phần giống ngươi đâu."
Nghe được lời này, những nhóm khách nữ đang nói chuyện phiếm đều yên lặng, tò mò quan sát tỷ muội Phó Bảo Phó Mật. Theo lý Phó Bảo là thân cô mẫu của đại lang, nếu giống cũng nên giống Phó Bảo. Lão thái thái sao lại nói là giống Tam phòng Ngũ cô nương? Bất quá Phó Phẩm Xuyên, Phó Phẩm Hiên đều là lão thái thái sinh ra, giống nhau cũng có khả năng.
Phó Mật có chút khẩn trương nhìn về phía mẫu thân mình.
Tam phu nhân không cảm thấy Đại lang có chỗ nào giống nữ nhi của mình, nhưng lão thái thái như vậy nói, nàng cũng không thể nói thật, cam chịu.
Phó Mật trong lúc mọi người chú ý, đi tới, tò mò nhìn đứa trẻ trong ngực lão thái thái.
Lão thái thái nhìn chắt trai lại nhìn Phó Mật, gật đầu nói: "Cằm có chút giống, giống với phụ thân ngươi, đều giống tổ phụ các ngươi."
Lâm thị ngồi bên cạnh lão thái thái, nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía Tam phu nhân.
Tam phu nhân bất ngờ nghe người đề cập tới vong phu, sắc mặt tái nhợt, buông mi không trả lời.
Phó Dung cùng mẫu thân nhìn nhau một cái, đều không hiểu lão thái thái lại làm trò gì, ngày đại hỉ nói lời này, không phải cố ý tự tìm phiền phức sao?
Trong bầu không khí yên lặng quái dị, Phó Mật sợ hãi hỏi han: "Tổ mẫu còn nhớ được bộ dáng phụ thân ta?"
Lão thái thái thần sắc chán nản gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, ý thức được người khác đều đang nhìn nàng, vội vàng cười tự trách nói: "Nhìn ta này, thật là già rồi, hồ đồ, nói cái này làm gì. Mật nha đầu quay về bên nương ngươi đi thôi." Nói xong đem đứa nhỏ trong ngực đưa cho nhũ mẫu, để nàng ôm trở về chỗ Tần Vân Nguyệt.
Phó Mật cúi đầu lui về trước mặt Tam phu nhân, thấy sắc mặt mẫu thân không đúng, nhỏ giọng hỏi: "Nương lại nghĩ tới phụ thân sao?"
Âm thanh tinh tế, yếu ớt, tội nghiệp truyền ra ngoài, nữ quyến chung quanh nghe được hoảng hốt, trong lòng lập tức dâng lên đồng tình.
Tam phu nhân không ngờ nữ nhi hội đột nhiên như vậy hỏi, thấp giọng nói: "Không có, ngồi đi, nương không có việc gì."
Phó Mật không động, nhìn chằm chằm vào mẫu thân một lát, đột nhiên quay người lui tới phía trước người Kiều thị, ập quỳ xuống, trong lúc mọi người khiếp sợ dập đầu lạy cầu xin: "Nhị bá mẫu, cháu gái có một chuyện muốn cầu, xin ngài đáp ứng ta được không?"
Kiều thị mắt trợn tròn, lấy lại tinh thần vội vàng đỡ nàng, Phó Dung thấy mẫu thân bị Phó Mật ôm chân động tác khó khăn, vội vã đi hỗ trợ: "Ngũ muội muội có chuyện gì từ từ nói, đều là người một nhà, ngươi như vậy là làm sao?"
Nhưng hai mẹ con cùng nhau ra sức đều không thể đẩy Phó Mật ra.
Phó Mật ôm chân Kiều thị khóc, đến Tam phu nhân khuyên cũng không nghe, khóc đến ruột gan đứt từng khúc "Nhị bá mẫu, phụ thân ta chết rồi, nương ta mỗi ngày đều nhớ hắn, cơm nước không màng. Nhiều năm như vậy không còn thật lòng cười, chỉ riêng hôm ấy nhìn thấy Quan ca nhi mới cười một lần. Nhị bá mẫu, cầu ngươi đem Quan ca nhi làm con thừa tự cho phụ thân ta đi. Tương lai tế tổ, có người nhớ thắp nén hương cho hắn. Ngày sau ta đi rồi cũng có người giúp ta hiếu kính nương. Xin ngài, ta sẽ đem Quan ca nhi làm thân đệ đệ chăm sóc thật tốt, Nhị bá mẫu thành toàn cho ta một mảnh hiếu tâm được không?"
Kiều thị sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đảo qua trên mặt Tam phu nhân, cuối cùng lại rơi vào trên người lão thái thái.
Các nàng thông đồng thật tốt, nhân lúc hôm nay kinh thành một đám phu nhân ở đây thì diễn khổ tình, bức nàng đem nhi tử làm con thừa tự cho Tam phòng?
Tam phòng không có con nối dõi, lấy từ hai phòng khác làm con thừa tự là đương nhiên. Lúc trước Phó Phẩm Hiên qua đời, Phó Phẩm Xuyên viết thư cho trượng phu nàng, nói là tính toán tương lai từ đời cháu chọn một người làm con thừa tự cho Tam phòng chống đỡ môn hộ. Cho nên nàng chưa từng nghĩ tới các nàng sẽ nhìn vào con trai mình. Hiện tại Quan ca nhi tuổi còn nhỏ, chính là thích hợp làm con thừa tự, nếu nàng cự tuyệt, chính là không nói đại nghĩa...
Tam phu nhân chưa từng nghĩ tới chuyện muốn cướp Quan ca nhi. Vừa mới bị ánh mắt Kiều thị tuyệt vọng phẫn hận đảo qua, nàng liền đoán được Kiều thị hiểu lầm. Ngay lập tức đem Phó Mật quỳ trên mặt đất hung hăng lôi dậy, hướng Kiều thị bồi tội nói: "Nhị tẩu đừng nghe nàng nói bậy, ta chưa từng nghĩ tới chuyện nhận con thừa tự. Mật nhi tối hôm qua thân thể không thoải mái, ta đây mang nàng trở về."
Việc này đã nói ra, Tam phu nhân hiểu được bây giờ dù nàng thừa nhận hay phủ nhận đều không có khả năng đem sự tình đè xuống. Ngược lại sẽ càng thể hiện rõ Kiều thị không nguyện nhường nhi tử, dứt khoát cường kéo nữ nhi trúng tà đi ra.
Chung quanh xì xào bàn tán, Kiều thị vỗ vỗ tay Phó Dung, đứng dậy hướng lão thái thái nói: "Bác, lời kia của Mật nhi ta cũng không biết là ý của bản thân nàng hay là Tam đệ muội. Ta tới hỏi xem, nếu như nàng thật muốn nhận một người cháu thừa tự, ta sẽ nói với phu quân, lại cùng đại ca hảo hảo thương lượng."
Nói xong lại hướng Lâm thị xin lỗi, dẫn Phó Dung tỷ muội đi ra.
Lão thái thái xoa xoa cái trán, lấy lý do thân thể không thoải mái bảo Thẩm Tình đỡ trở về.
Lễ đầy tháng không thể bỏ, Lâm thị là đương gia chủ mẫu không có cách nào thoát thân, chỉ đành đè bực bội trong lòng xuống, trấn an chúng nữ quyến.
Hôm đó, chuyện ở Cảnh Dương Hầu phủ, Tam phòng muốn thứ tử Nhị phòng làm con thừa tự đã truyền khắp kinh thành.