Ngày đó nghe nói Gia Hòa đế đi Chiêu Ninh cung, cùng Thục phi đùa cháu làm vui, nàng thật sự bực mình, lệnh cho người đem Thái Tử phi, Thái Tử trắc phi tuyên đến, thuận tiện mang theo Hủ ca nhi, Chương ca nhi.
Động tĩnh trong cung, Đông cung so với bên ngoài càng rõ ràng, Phó Ninh không cảm thấy gì, Thái Tử phi đoán được tâm tư mẹ chồng, nhìn nhi tử gầy yếu, trong lòng một hồi ê ẩm. Đứa con đầu của nàng, cũng từng giống Chương ca nhi, Trăn ca nhi thực hoạt bát khỏe mạnh a...
"Mẫu hậu." Tới Phượng Nghi cung, Thái Tử phi, Phó Ninh đồng thời hành lễ.
Chương ca nhi 3 tuổi, rất sớm đã được dạy quy củ, lúc này có khuôn có dạng mà hướng Hoàng Hậu chắp tay: "Hoàng tổ mẫu."
Hủ ca nhi phản ứng chậm một bước, động tác cũng không thuần thục bằng ca ca, khí thế không đủ, sợ hãi nhìn về phía Hoàng Hậu, "Hoàng tổ mẫu."
Đều là cháu ruột, Hoàng Hậu kỳ thật đều thích, ôm Hủ ca nhi, sờ sờ tay nhỏ trong tay áo hắn, nhíu mày hỏi Thái Tử phi: "Tay sao lạnh như vậy a, bình thường chiếu cố như thế nào?"
Thái Tử phi cung kính nói: "Đứa nhỏ này thể hư, vào đông rất ít khi ra cửa." Tiến lên sờ sờ tay của con trai, thở dài: "Có lẽ là vừa mới đi đường một lát, bị lạnh đi."
Hoàng Hậu hơi mím môi, gọi Chương ca nhi tới, sờ sờ đứa tay cháu này, lời lẽ sâu xa nói với Thái Tử phi: "Đứa nhỏ cũng không thể quá nuông chiều, càng dưỡng càng yếu ớt, ngày nào trời ấm không gió, mang hắn ra ngoài dạo một chút, để hắn thỉnh an Hoàng tổ phụ."
Đây chính là ám chỉ Thái Tử phi không biết nuôi con.
Thái Tử phi lại cũng chỉ có thể yên lặng chịu.
Hoàng Hậu chuyển sang nói với Phó Ninh: "Hôm nay tức phụ lão Tứ cũng tới, đi, chúng ta mang Chương ca nhi đi qua xem." Nói xong tự mình dắt Chương ca nhi đi. Phó Ninh không dám nhìn sắc mặt Thái Tử phi, buông rèm mi xuống hướng Thái Tử phi cáo từ, bước nhẹ theo sau.
Thái Tử phi bình tĩnh ôm lấy Hủ ca nhi theo ở phía sau, ra Phượng Nghi cung, đám người chia hai ngả. Thấy nhi tử quay đầu nhìn bóng dáng đám người Hoàng Hậu, Thái Tử phi sợ nhi tử hiểu lầm Hoàng tổ mẫu không thích hắn, ôn nhu dỗ nói: "Hủ ca nhi ngoan, Hoàng tổ mẫu biết ngươi sợ lạnh, cho nên không mang ngươi đi, để Hủ ca nhi trở về phòng ấm áp đâu."
Hủ ca nhi xoay đầu, nhìn mẫu thân, rầu rĩ nói: "Ca ca không tốt, đệ đệ cũng không tốt, ta thích tỷ tỷ."
Thái Tử phi mắt cay xè, hôn nhẹ khuôn mặt nhi tử nhỏ nhắn nói: "Ừm, ca ca đệ đệ đều không tốt, ngày mai nương mời tỷ tỷ tới đây bồi Hủ ca nhi chơi."
Hủ ca nhi rốt cuộc cười lại.
Chiêu Ninh cung bên kia, Phó Dung, Nhị công chúa ở trong nội thất bồi Thục phi nói chuyện, Gia Hòa đế ở trên giường gian ngoài dỗ Trăn ca nhi, thật bình dị gần gũi. Hắn là Hoàng Thượng, không thích hợp để con dâu nhìn thấy bộ dáng tự mình đùa với cháu.
Trăn ca nhi hiện tại đã bò nhanh, Gia Hòa đế đem lụa đỏ bọc thành viên cầu ném vào bên trong, tiểu tử liền cọ cọ leo tới, lại ngồi dậy, nắm lên cầu cười khanh khách hướng Hoàng tổ phụ bên kia ném. Gia Hòa đế bắt lấy rồi cố ý không buông tay, Trăn ca nhi sốt ruột đi lấy, Gia Hòa đế giơ tay lên cao, Trăn ca nhi liền vịn thân thể Hoàng tổ phụ chậm rãi đứng lên, đứng một lúc liền bổ nhào lên trên người Gia Hòa đế.
Hai ông cháu đang đùa vui, bên ngoài tiểu thái giám báo Hoàng Hậu tới.
Gia Hòa đế vội vàng đem cầu lụa đỏ cho Trăn ca nhi, tỏ ý bảo chính hắn ném chơi, hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, một bộ nghiêm trang.
Thục phi dẫn Phó Dung, Nhị công chúa đi ra ngoài nghênh đón.
Hoàng Hậu cười nói: "Nghe nói Trăn ca nhi tiến cung, ta mang Chương ca nhi tới đây gặp đệ đệ."
Chương ca nhi nhất nhất gọi người, bên trong này Phó Dung là hắn lạ mắt nhất, cũng may trên đường Phó Ninh đã nhắc nhở, Chương ca nhi liền ngoan ngoãn kêu "Tứ thẩm".
Phó Dung hướng hắn cười nhu hòa.
Mọi người dời bước đi vào bên trong, hướng Hoàng Thượng chào rồi, Hoàng Hậu tự mình đem Chương ca nhi ôm tới trên giường, cho hắn chơi cùng đệ đệ. Trăn ca nhi hiện tại đang cao hứng đâu, nhìn thấy ca ca lạ mắt này cũng không quá phản cảm, cũng không quá nhiệt tình, như cũ đem cầu lụa đỏ ném về Gia Hòa đế bên kia.
Rõ ràng cho người khác biết Hoàng tổ phụ vẫn đang bồi hắn chơi bóng đâu.
Gia Hòa đế ho khụ, nhìn cầu lụa đỏ trước mặt, quay sang Chương ca nói: "Chương ca nhi bồi đệ đệ ngươi chơi."
"Vâng, Hoàng tổ phụ." Chương ca nhi đi qua nhặt cầu lên, ôm tới bên cạnh Trăn ca nhi, giao cho hắn.
Trăn ca nhi hai tay nhận lấy, toét miệng lại hướng Gia Hòa đế bên kia ném.
Gia Hòa đế nhịn không được liếc mắt trừng cháu trai thối một cái.
Thục phi không nhịn được phì cười, mời chúng nữ quyến đi vào bên trong ngồi, không quấy rầy bọn họ ba ông cháu thân thiết.
Hoàng Hậu không đi, lưu lại cùng Gia Hòa đế cười nói: "Chương ca nhi rất ít tới đây, thần thiếp sợ hắn sợ người lạ, vẫn nên ở bên cạnh làm bạn đi."
Gia Hòa đế "Ân" một tiếng, hỏi Hủ ca nhi: "Sao không ôm hắn tới đây?"
Hoàng Hậu nói: "Lúc phái người đi đón, hắn đang ngủ đâu, Hoàng Thượng muốn, buổi tối thần thiếp gọi nương hắn ôm tới cho Hoàng Thượng nhìn?"
Gia Hòa đế quả thật đã lâu không gặp Hủ ca nhi, gật gật đầu, buổi tối đi Phượng Nghi cung.
Chỉ là nhìn đến bộ dáng Hủ ca nhi sợ hãi run rẩy, cùng Chương ca nhi, Trăn ca nhi so sánh, Gia Hòa đế thấy khó chịu, dùng cơm xong liền về Sùng Chính điện. Trước kia hắn chỉ có một nửa thời gian ở hậu cung, bây giờ cách vài ngày đi Chiêu Ninh cung một lần, có đôi khi cùng Thục phi đôn luân, có đôi khi trò chuyện rồi ngủ. Thời gian khác, trong một tháng sẽ đi Xuân Hi cung của Nhu phi một hai lần, sau đó trừ bỏ mùng một với mười lăm, đa số đều là bồi Lệ quý nhân.
Lệ quý nhân cũng không cô phụ Gia Hòa đế thịnh sủng, vào tháng chạp, truyền ra tin vui.
Gia Hòa đế đại hỉ, phong Lệ phi, đem Vĩnh Thọ cung của Đoan phi trước kia ban cho nàng, nhưng Quản Anh như cũ ngụ ở phía sau Sùng Chính điện.
Phó Dung nghe tin tức, có chút xuất thần.
Nàng nhớ, đứa bé này của Quản Anh cũng không thuận lợi sinh ra được, dường như ra tháng giêng là không còn. Gia Hòa đế đau lòng không thôi. Hoàng Thượng tâm tình không tốt, kinh thành gia đình huân quý bốn phía cũng không dám ăn mừng việc vui, bởi vậy ngụ ở Hầu phủ Phó Dung mới có thể biết được việc này. Đợi Quản Anh dưỡng tốt thân thể, Gia Hòa đế vì làm cho ái phi một lần nữa cố gắng lấy lại tinh thần, quyết định đi Linh Sơn săn bắn mùa xuân, tháng 3 xuất phát, tháng 7 nắng nóng mới hồi kinh.
Gia Hòa đế mang theo không ít đại thần, huân quý đệ tử đi cùng, khi đó Phó Thần đã được Gia Hòa đế coi trọng, Phó Dung liền đi theo. Ban đầu phụ thân mẫu thân đều không đồng ý, Phó Dung khóc kể chính mình ở kinh thành sống không tốt, muốn đi ra ngoài giải sầu, cha mẹ như cũ không nguyện ý. Ca ca thương nàng, giúp nàng cùng khuyên cha mẹ. Tới Linh Sơn, Phó Dung coi trọng An vương, cuối cùng thành tiểu thiếp Túc vương...
"Nghĩ cái gì vậy?" Từ Tấn ôm nhi tử ở trong phòng đi một vòng, quay đầu gặp nàng ngồi ở chỗ kia sững sờ, buồn cười hỏi.
Phó Dung ngượng ngập cười, nhận lấy Trăn ca mới nói: "Xem ra Trăn ca nhi chúng ta sang năm muốn thêm Thất thúc hoặc Tam cô cô nhỏ hơn hắn."
Ngữ khí nhàn nhạt, cũng không vui sướng, bởi vì biết Từ Tấn phỏng chừng thêm đệ đệ cũng không vui vẻ gì.
Từ Tấn nhìn chằm chằm vào Phó Dung, không xác định nàng có biết chuyện Lệ phi sinh non hay không, nói đến đời trước hai người gặp nhau, phải tạ ơn Lệ phi lần này sinh non.
Muốn cười, chẳng biết tại sao lại nhớ tới An vương.
Từ Tấn trong lòng có chút không thoải mái, ban đêm nghỉ ngơi rồi, hắn chống ở trên người Phó Dung, hoặc chậm như nước lặng, hoặc nhanh như nước chảy xiết, chính là không chịu cho nàng sảng khoái.
Phó Dung giống như bị treo ở giữa không trung, hướng lên trên chạm không tới trời, hướng xuống dưới không đụng được đất, lại không thể cầu hắn, chỉ có thể cào tâm cào phổi mà chờ, chờ đến khi nàng phát hiện Từ Tấn là cố ý muốn hành hạ nàng, giận dỗi đẩy hắn: "Vương gia không muốn coi như xong, làm vậy tính là gì?"
"Nếu như chúng ta quay trở lại một lần, Nùng Nùng còn có thể trốn ta sao?" Từ Tấn đột nhiên chuyển một cái, nhìn chằm chằm vào mắt nàng hỏi.
Đột nhiên bị tập kích, Phó Dung không quá thoải mái, tức đến hung hăng trảo hắn: "Chàng nổi điên cái gì?"
"Nói cho ta biết, nàng còn có thể trốn ta hay không."
Nói cho hắn biết, nàng còn có thể nhìn trúng người khác hay không.
Từ Tấn trong lòng có lửa. Phó Dung không chịu nói thật với hắn, hắn lý giải, nhưng trong lòng hắn chính là không được tự nhiên, phảng phất giữa hai người có một tầng rèm mỏng manh, phảng phất hai người còn có thể tiến gần thêm một bước. Hắn không nghĩ được biện pháp kéo cái rèm này đi, hắn cũng tận lực không suy nghĩ gì, nhưng nó luôn sẽ ở thời khắc này đột nhiên nhảy ra, nhắc nhở sự hiện hữu của nó.
"Nùng Nùng, nàng nói thật cho ta." Luyến tiếc nàng tức giận, Từ Tấn chậm động tác lại, chăm chú nhìn mắt nàng, "Nếu như được quay trở lại một lần nữa, ta và một người khác, giống như ta không chênh lệch lắm về thân phận, dung mạo cùng lúc xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng sẽ coi trọng hắn hay ta?"
Phó Dung bản năng mà liên tưởng tới An vương.
Bình tĩnh xem xét, nếu nàng không hề hay biết gì về hai người, không biết kiếp trước cũng không biết kết quả đằng sau, nàng sẽ chọn An vương đi?
Bởi vì Từ Tấn quá lạnh, ai sẽ thích một nam nhân lạnh như băng?
Nhưng Phó Dung không ngốc a, gần như Từ Tấn mới hỏi xong, nàng đã ôm lấy cổ hắn, nhìn lại mắt phượng hắn phảng phất tràn ngập một tầng mờ mịt sương mù nói: "Ai đối với ta tốt, ta sẽ thích người đó, nhưng ta biết ta khẳng định sẽ chọn vương gia, bởi vì vương gia đối với ta tốt nhất có phải không?"
Nàng trả lời giảo hoạt, Từ Tấn lại không thể phản bác.
Đời trước nàng không chọn hắn, cũng không phải là bởi vì hắn lạnh lùng?
Trong lòng buồn bực, hắn biết rõ còn cố hỏi: "Ý của nàng là, ta đối với nàng không tốt, nàng sẽ tìm người khác?"
Dù là lời nói dối, hắn cũng muốn nghe nàng dỗ hắn.
Phó Dung giảo hoạt chớp chớp mắt, tronglúc Từ Tấn nhíu mày thì lắc lắc đầu: "Sẽ không, thật sự lại quay trở lại một lần nữa, vương gia không để ý tới ta, ta sẽ chủ động câu dẫn vương gia, cho đến khi vương gia yêu thích ta mới thôi." Tướng công tốt như vậy, nàng thật luyến tiếc để cho hắn chạy.
Nàng thần sắc chuyên chú, tươi cười ôn nhu mĩ lệ, Từ Tấn không phân biệt rõ thật giả, cũng lười phân biệt, hắn chỉ biết hắn thích nghe lời này.
Không lãng phí thời gian nữa, hắn hôn môi nàng, hết sức ôn nhu.
Ngày kế Từ Tấn từ sớm đi lên triều, lại qua vài ngày triều đình lại nghỉ lớn, trước khi nghỉ lớn các đại thần đều vọi vã đi sớm về muộn.
Phó Dung cũng bận rộn hơn bình thường, bởi vì tổng kết cuối năm sẽ tới, quản lý điền trang, chưởng quỹ cửa hàng các nơi đều phải vào kinh đối sổ đưa lễ năm. Đồ cưới của Phó Dung, sản nghiệp của vương phủ, cả hai cộng lại, dù có đám người Ôn ma ma hỗ trợ, nàng cũng mệt không ít.
Vừa tiễn bước một quản lý điền trang, quản sự báo Đỗ chưởng quỹ Như Ý trai tới.
Phó Dung vội vàng mời người tiến vào.
Kỷ Thanh Đình của Phượng Lai Nghi bởi vì án của Vĩnh Ninh công chúa mà "chết bệnh", hắn có lẽ không nói với Kỷ gia toàn bộ sự tình, nhưng hiển nhiên đã nhắc nhở đương gia rằng kinh thành không hợp ở lâu. Cho nên năm đó Phượng Lai Nghi đóng cửa, Kỷ gia cả nhà chuyển về quê cũ. Sau đó Như Ý trai mau chóng thay thế vị trí Phượng Lai Nghi, sinh ý càng ngày càng náo nhiệt.
"Tam thúc uống trà." Phó Dung thân mật mời Đỗ Viễn Chu ngồi vào chỗ, nghiêm túc quan sát hai mắt hắn, nửa là thành tâm nửa là trêu ghẹo nói: "Tam thúc gần đây có phải có việc vui gì hay không a, nhìn ngươi rạng rỡ, dường như lại trẻ ra vài tuổi."
Đỗ Viễn Chu khẽ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một tấm thiếp đưa cho nàng.
Phó Dung tò mò nhận, đến khi nàng nhìn rõ chữ ở phía trên, khiếp sợ mở to hai mắt.