Con Đường Sủng Thê

Chương 56



Triệu Trầm để nàng đi về trước, A Kết không lay chuyển được hắn, đành phải cáo từ rời đi trong ánh mắt ăn thịt người của thái phu nhân.

Trên đường Cẩm Thư và Cẩm Mặc đi theo phía sau nàng, Như Ý và Cát Tường đi sau cùng.

A Kết lại một lần nữa thả chậm bước chân giống như muốn quay đầu nhìn lên, Cẩm Thư nhỏ giọng nói: "Phu nhân không cần lo lắng, đại gia là trưởng tôn của thái phu nhân, thái phu nhân dù tức giận cũng sẽ không làm gì đại gia, lại nói đại gia cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng. Phu nhân nên nghĩ xem về sau sẽ phải ở chung với thái phu nhân như thế nào mới tốt, trải qua chuyện này, thái phu nhân chắc chắn sẽ bất mãn với người."

A Kết không nói gì.

Nàng cũng không phải lo lắng cái này. Lần đầu tiên nàng cảm thấy may mắn vì nơi này là hầu phủ, mỗi người đều có viện riêng của mình, nếu như là ở trong thôn, người một nhà ở cùng với nhau trong địa phương lớn bằng bàn tay, hơi lớn tiếng một chút thì cả viện đều có thể nghe được có người chửi rủa mình, như vậy mới gọi gian nan. Hiện tại nàng chỉ cần mỗi ngày sớm muộn gì cũng đến thỉnh an thái phu nhân, nhiều lắm thì nhận chút lạnh ngôn lạnh ngữ, nhịn một chút cũng qua.

Nàng suy nghĩ về chuyện Triệu Trầm đối tốt với nàng.

Ngầm lại nhiều lời ngon tiếng ngọt, đều có thể là thuận miệng nói nói dỗ người ta, nhưng hôm nay, hắn đứng trước mặt cả phòng nha hoàn nói không cưới vợ bé, hắn như ngọn núi vững chãi chắn trước người của nàng, thay nàng nhận ly trà kia, lúc nàng khiếp sợ đồng thời cũng đau lòng, cũng sinh ra áy náy. Hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng còn luôn hoài nghi hắn, xảy ra chút chuyện liền miên man suy nghĩ.

"Phu nhân, coi chừng dưới chân." Cẩm Mặc nhẹ nhàng đỡ A Kết một phen.

Lúc này A Kết mới phát hiện trước mặt chính là nấc thang, nàng vội vã thu lại những tâm tư, cười cười với Cẩm Mặc.

Trong mắt nàng còn có ưu sầu, tươi cười lại sáng rực như hoa xuân, trong lòng Cẩm Mặc càng phức tạp. Nàng không thích Mộc Cẩn, lo lắng Mộc Cẩn đoạt đi tâm của đại gia, nhưng đại gia lại vui vẻ như thế mà trả Mộc Cẩn trở về, cũng hứa hẹn sẽ không cưới vợ bé, tâm của nàng cũng lạnh triệt để . Xem ra đời này nàng đã định chỉ có thể làm tên nha hoàn...

Cẩm Mặc có chút buồn bã, đại gia tốt như vậy, lần đầu nàng thấy hắn liền động tâm, nhưng mà, đoàn người trở lại Vọng Trúc hiên, trong chớp mắt nhìn thấy Tưởng ma ma kia đang đứng ở trong sân chờ bọn họ, Cẩm Mặc bỗng nhiên lại cảm thấy may mắn. May mắn nàng không làm gì, bằng không lấy khôn khéo của Tưởng ma ma, duy trì tình cảm của đại gia đối với đại phu nhân bây giờ, nàng sẽ không thoát được.

Mộc Cẩn, coi như là một nhắc nhở đi.

Mới đến Vọng Trúc hiên một canh giờ chưa đủ đã bị đuổi trở về, các nàng biết Mộc Cẩn cái gì cũng đều không làm, thái phu nhân chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, đại khái sẽ cảm thấy Mộc Cẩn vụng về không chịu nổi nên không muốn dùng chăng? Cũng không biết Mộc Cẩn sẽ là gặp kết cục gì...

Khóe miệng Cẩm Mặc lộ ra một nụ cười hả hê, tâm tình cũng sáng sủa hơn, cười vào viện.

Tưởng ma ma để cho bọn nha hoàn ở bên ngoài canh chừng, nàng theo A Kết vào bên trong.

A Kết đem ngọn nguồn mọi chuyện nói một lần.

Tưởng ma ma giận dữ nói: "Đại cô nương đừng trách ma ma lắm miệng, về sau nếu lại có người tặng người đến, đại cô nương vẫn nên nhịn một chút mới đúng, đại gia đã cam đoan không chạm các nàng , lại có ma ma thay người nhìn chằm chằm, người còn lo lắng cái gì? Lần này là đại gia đau lòng người, không để ý danh tiếng của mình cũng muốn thay người làm chủ, nhưng là về sau thì sao? Nam nhân cũng không phải kẻ luôn có kiên nhẫn dỗ người, cô nương gia chua xót một lần là kiều diễm, nhiều lần liền thì làm phiền lòng người."

Mỗi lần nói chuyện thân mật nói thì Tưởng ma ma đều dùng xưng hô cũ.

A Kết cúi đầu.

Đạo lý này nàng hiểu, nhưng nàng làm không được, nếu như nha hoàn đưa đến không sáng chói trước mắt nàng thì không sao, nhưng nếu ở trước mắt, nàng liền không nhịn được nghĩ tới Như nương, nghĩ tới Như nương đã lừa Mạnh Trọng Cảnh đi.

Nàng không nói một lời, bề ngoài nhu nhược nhưng lại là trầm mặc quật cường, Tưởng ma ma bất đắc dĩ lắc đầu, sờ sờ tóc A Kết nói: "Được rồi, việc này coi như qua, ma ma không nói nữa, nhưng lần sau lại có chuyện gì không vui, nhớ rõ hãy nói với ma ma, đừng muộn phiền ở trong lòng một mình biết chưa? Có chuyện gì cùng ma ma thương lượng trước, nếu chúng ta có thể giải quyết, đừng làm phiền đại gia ra tay, hắn là nam nhân, bên ngoài cũng có việc phải làm."

Nam chủ ngoại nữ chủ nội, lời này không phải là tùy tiện nói, lòng của nam nhân quá lớn, chuyện nội trạch(trong viện) trong mắt nữ nhân là việc lớn, nhưng bọn họ không cho là vậy.

"Vâng." A Kết thực lòng gật đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Tưởng ma ma, cúi đầu nhận sai: "Ta không hiểu chuyện, khiến ma ma lo lắng ."

Tưởng ma ma cười cười, nói nhỏ: "Đại cô nương, đại gia đối với người thật tâm, người phải quan tâm đến hắn, đừng làm cho hắn mất công mất việc một trận. Muốn dựa vào nam nhân cũng phải dụ dỗ, đại gia giúp một chút thì người cũng cho hắn chút ngon ngọt, đại gia nhớ rõ ngọt, lần sau mới có thể tiếp tục cưng chiều, người nói phải không?"

Đây là đang nhắc nhở nàng cách phu thê ở chung, A Kết thụ giáo(tiếp nhận dạy dỗ), nghiêm túc nói: "Ma ma yên tâm, về sau ta sẽ càng dụng tâm hầu hạ hắn."

Tưởng ma ma còn không hiểu A Kết sao? Nói cái gì dụng tâm hầu hạ, còn không phải là khâu thêm mấy bộ y phục nam nhân thôi, làm chyện không mấy cần thiết? Đại cô nương mĩ thì mĩ, nhưng dỗ nam nhân thì còn kém không ít, không biết rằng trong lòng nam nhân kỳ thật đều là xấu xa bại hoại.

Tưởng ma ma cúi người, bên tai A Kết nhỏ giọng thầm thì.

Đôi má A Kết càng ngày càng hồng, nói cái gì đều không chịu đồng ý, Tưởng ma ma còn muốn khuyên nữa, Triệu Trầm đã trở lại.

Tưởng ma ma cười tủm tỉm lui ra ngoài.

Trước khi ra ngoài bà ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, Triệu Trầm sinh hoang mang, nhìn về phía thê tử: "Ma ma vừa mới nói cái gì à?"

A Kết biết mình đỏ mặt nên che giấu không được, liền vừa đến bên hắn vừa nói dối : "Ma ma nói ta không hiểu chuyện..."

Triệu Trầm cười cười, nhìn nàng nói: "Không có việc gì, ta thích nàng không hiểu chuyện."

Hắn cười, mắt ôn nhu, trong lòng A Kết ấm áp, sờ xiêm y trên người chỗ bị nước trà làm ướt nhẹp sau khi đi trên đường gió lạnh thổi đã có chút đông lại, đau lòng nói: "Có đau hay không?" Nói xong bắt đầu thay hắn cởi áo, trên kháng đã chuẩn bị một bộ áo bào khác.

"Đau thì sao, không đau lại thế nào?" Triệu Trầm hài hước hỏi, ánh mắt lưu luyến trên mặt nàng, thấy thế nào cũng là nhìn không đủ.

Vừa nghe là biết không đau, A Kết không để ý việc hắn trêu đùa, giúp hắn thay mới, hỏi: "Thái phu nhân không làm khó chàng chứ?"

Ánh mắt Triệu Trầm lạnh lạnh, giọng điệu lại không có thay đổi gì: "Nàng có tài cán làm khó ta ư? Dong dài vài câu mà thôi, đừng lo lắng, nếu về sau nàng còn dám làm khó dễ nàng, chúng ta đến người tổ mẫu này cũng không cần nhận ."

Thái phu nhân hi vọng Triệu gia mọi người đều nghe theo bà ta, phụ thân bà ta không quản được, liền nghĩ đến quản hắn, không quản được hắn, lại muốn xoa nắn thê tử của hắn. Mới vừa rồi ở Vinh Thọ đường, Triệu Trầm cùng thái phu nhân nói rất rõ ràng, chỉ cần thái phu nhân đừng lại tìm việc, hắn cùng thê tử liền sẽ đem nàng làm tổ mẫu để tẫn hiếu, tương lai hắn có gì ưu việt tự nhiên nàng có một phần, bằng không triệt để nháo lên, ai cũng rất khó coi.

Một lão nhân chỉ có thể cậy vào con cháu, có thể tạo ra nhiều sóng gió lớn sao? Thái phu nhân lại không phải người ngu, trưởng tôn và tức phụ thanh danh không tốt, thanh danh nàng sẽ tốt hơn sao? Bình thường muốn dùng hiếu đạo áp chế A Kết mà thôi. Loại chiêu số này, chỉ đối với người dựa vào nàng mới có tác dụng, ví dụ như Triệu Nghi, nếu hắn cùng thê tử không trở về, tương lai nói đến hôn nhân đều do thái phu nhân và Tần thị ra mặt, Triệu Nghi nhân phẩm thế nào, tất cả đều là do các nàng nói ra, Triệu Nghi không dám tùy hứng. Nhưng A Kết đã là vợ hắn, thái phu nhân giúp nàng làm được cái gì không?

Thê tử có thể tự do ra cửa làm khách, nhân phẩm đến cùng thế nào, người bên ngoài nhìn ra được, không phải thái phu nhân muốn chửi bới liền chửi bới .

"Chỉ cần cấp bậc lễ nghĩa nàng không làm ra sai lầm, nàng liền không có cớ để đụng đến nàng." Thay xong quần áo, Triệu Trầm ôm A Kết đến trong ngực, ôn nhu nói với nàng, "Về phần đố phụ, trong kinh thành không chỉ có mình nàng, không tính là cái gì."

Hắn nói nhiều như vậy, tâm A Kết rơi xuống, nghĩ tới những gì hắn vì mình mà làm, nàng thuận theo tựa vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Chàng đối với thiếp thật tốt."

"Vậy nàng cám ơn ta như thế nào?" Triệu Trầm hôn lỗ tai nàng.

"Thiếp, thiếp sau này sẽ không hoài nghi chàng nữa." Đề nghị của Tưởng ma ma, A Kết làm không được cũng nói không ra, đổi thành hứa hẹn khác, lúc nói chuyện lại nhịn không được lặng lẽ quan sát Triệu Trầm.

Nam nhân cười cười, nhưng trong đôi mắt cũng không có cảm xúc kinh hỉ(kinh ngạc+vui mừng), ngược lại lại có cảm giác không quá tin tưởng, làm cho khóe miệng cười của hắn có vẻ như là đang đối đáp với đứa nhỏ.

Quả nhiên giống như lời của Tưởng ma ma, nữ nhân thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nam nhân càng thích kiếm được chỗ tốt sao?

A Kết mím môi, nhẫn nhịn xấu hổ, quyết định.

Buổi tối phu thê tắm rửa, Triệu Trầm còn muốn cùng A Kết tắm rửa, A Kết không đồng ý, kiên trì tắm riêng, Triệu Trầm có chút không vui.

A Kết không quản hắn, tùy tiện tắm rửa trên người liền nhanh chóng trở về nội thất, trước tiên đóng cửa lại thay một bộ đồ lót nổi bật mà Tưởng ma ma đặc biệt chuẩn bị vì nàng. Mới thổi xong tất cả đèn, nghe tiếng Triệu Trầm lại đây, nàng run tay mở cửa, vội vàng chui vào chăn giả bộ ngủ.

Triệu Trầm vừa vào phòng, phát hiện bên trong một mảnh tối đen, không khỏi hỏi: "Sao sớm như vậy liền ngủ?" Hắn gội đầu, còn muốn đọc sách một hồi cho tóc khô mới ngủ .

A Kết không lên tiếng, chỉ là nghe Triệu Trầm hình như muốn đốt đèn, vội nói: "Đừng đốt, ta mệt nhọc, đèn sáng rỡ chói mắt..."

Tiếng nàng thật thấp, có chút vội vàng, có chút chột dạ, còn có khẩn trương không thể che giấu.

Triệu Trầm dừng một chút trong bóng tối, chậm rãi quay lại, sau khi đóng chặt cửa thì đi đến mép trước giường, mò mẫn nâng mặt nàng hôn lên: "Thật sự mệt nhọc, vẫn là muốn sớm một chút để ta ôm nàng... Ngủ?"

Trong lời hắn lộ ra thâm ý, cố tình còn đoán đúng , A Kết xấu hổ đến đánh tay hắn, trốn đến trong ổ chăn.

Vỏn vẹn một động tác như vậy, dục vọng trong cơ thể Triệu Trầm hỏa liền bị khơi mào, chân dài duỗi ra liền lên trên giường lò, trực tiếp chui vào trong chăn, "A Kết đừng nóng vội, ta đây liền ôm nàng... Nàng, nàng đang mang xiêm y gì thế?"

Sau khi ôm nàng liền theo thói quen cởi xiêm y, không nghĩ xiêm y thay đổi, Triệu Trầm tò mò theo một cái dây lưng sờ một đường, càng sờ hô hấp càng nhanh, không thể tin hỏi: "A Kết, đây là, đây là quà cám ơn của nàng sao?"

Tay hắn chạm vào dây lưng cũng chạm vào nàng, A Kết chôn mặt trên vai oa hắn run giọng giải thích: "Thiếp, thiếp không muốn, là, là ma ma nhất định muốn thiếp phải mặc."

"Ta muốn nhìn." Triệu Trầm nói xong liền muốn đứng dậy.

A Kết gắt gao ôm lấy hắn: "Đừng nhìn, nhanh, mau ngủ đi..."

Triệu Trầm đẩy ra một chỗ dây lưng đem Triệu tướng quân phái qua, nửa đè nặng trên nàng hỏi: "Ngủ như vậy?"

A Kết dán vào lồng ngực hắn không nói, hắn rõ ràng biết, vì sao còn muốn bức nàng phải thừa nhận?

Triệu Trầm cũng không có công thành, nghẹn họng nói bên tai nàng: "Hành quân tối kỵ liều lĩnh, nàng cố lộng huyền hư( cố làm ra vẻ huyền bí), rõ ràng có âm mưu, bản tướng không chính mắt tra xét tình hình địch, thì sẽ không xuất quân thâm nhập."

Hắn lại hồ ngôn loạn ngữ , A Kết kìm lòng không đậu nghĩ đến thâm ý trong lời nói của hắn, Triệu Trầm liền thừa dịp nàng bị hắn nói đến mềm nhũn thân mình, nhanh chóng chui ra ngoài, A Kết phát hiện ý hắn đồ muốn kéo hắn lại, nhưng sức lực của nàng sao hơn được nam nhân?

Cuối cùng ánh đèn sáng ngời trong căn phòng, nàng dùng áo gối bụm mặt, tùy ý nam nhân đánh giá.

Đêm nay Triệu tướng quân anh dũng chiến đấu hăng hái bốn lần, nếu không phải là A Kết lấy ngày mai muốn đi An vương phủ khuyên hắn, chỉ sợ còn muốn lại giết vài lần.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Triệu Trầm thần thanh khí sảng( sảng khoái tinh thần), hiển nhiên đối quà cám ơn của A Kết thật sự hài lòng, ánh mắt nhìn nàng nhu hoà đến muốn tan thành nước. A Kết lại căn bản không dám nhìn hắn, luôn cảm thấy tại trong mắt Triệu Trầm, nàng bây giờ giống như không có mặc y phục.

Cùng Ninh thị dùng qua điểm tâm, Triệu Doãn Đình có lời muốn nói với Triệu Trầm, A Kết liền trở về trúc hiên chờ hắn, sau nửa canh giờ Triệu Trầm trở về, sắc mặt như thường. Hắn không nói, A Kết đã cảm thấy hai cha con nói đến là chuyện bên ngoài, cũng không hỏi, thu xếp thêm một chút thì hai hai vợ chồng cùng đi ra ngoài.

Xe ngựa đã được chuẩn bị tốt trước cửa Hầu phủ, Triệu Trầm đỡ A Kết lên xe, không đợi A Kết ngồi ổn, hắn cũng đi theo vào.

"Sao chàng không cưỡi ngựa?" A Kết tò mò hỏi.

"Tối qua cưỡi một yêu mã(ngựa yêu), sáng nay muốn nghỉ ngơi một chút." Triệu Trầm miễn cưỡng dựa vào sườn xe, nhìn nàng nói.

A Kết mờ mịt nhìn hắn chăm chú.

Tối qua hắn vẫn cùng nàng cùng một chỗ, khi nào thì cưỡi...

Ý niệm mới vừa nhen nhóm, mặt A Kết đỏ lên, hung hăng trừng hắn, xoay người sang chỗ khác không cho hắn nhìn thấy.

Triệu Trầm cũng không có quấn lấy nàng, ánh mắt rơi đến trên thắt lưng của nàng, âm thầm nhớ lại tư vị tuyệt vời tối qua.

Phía sau không có chút động tĩnh, A Kết lặng lẽ quay đầu, tầm mắt Triệu Trầm nhanh chóng dời đi, nhếch môi cười cười với nàng.

Cười đến hư hỏng.

A Kết không có biện pháp, cùng hắn nói tới chuyện đến An vương phủ, Triệu Trầm nhất nhất đáp, ánh mắt nhìn nàng như cũ chưa biến đổi.

May mắn khi xe ngựa dừng lại, hắn trước xuống xe tiếp nàng thì rốt cuộc lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.

Ra vẻ đạo mạo, A Kết ở trong lòng thầm nói.

Triệu Trầm không nghe được đánh giá của thê tử, dù cho nghe được cũng sẽ không để ý, sau khi đỡ A Kết đứng vững, hắn khẽ giọng dặn dò nàng: "Đừng khẩn trương, vạn sự đã có ta."

A Kết nhẹ nhàng gật đầu.

Hai vợ chồng dưới sự hướng dẫn của hạ nhân vương phủ bước vào cổng vương phủ.

Mà trong thính đường, An vương và An vương phi đã chờ. Thấy 2 nhi tử còn chưa tới, An vương nhíu nhíu mày, hỏi nha hoàn: "Đi xem xem, mời thế tử cùng nhị gia nhanh lên lại đây."

Nha hoàn lĩnh mệnh mà đi.

An vương phi nhìn bóng dáng nha hoàn, mắt phải da bỗng nhiên nháy lên.

Nàng xoa bóp chân mày, đáy lòng tự nhiên nổi lên dự cảm bất an.
— QUẢNG CÁO —