Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 355



Quản gia John có chút lo lắng, vị mợ chủ nhỏ trước mặt này có thể sống tốt trong sự gian trá xảo quyệt của nhà họ Lệ hay không? Nhưng ông lại có chút vui mừng, vì cậu chủ chọn vợ lại giống với hình tượng mẹ cậu ấy.

Người giúp việc mang trà lên.

Lệ Lôi nhận lấy, sau đó ân cần đưa cho Hạ Lăng.

Hạ Lăng uống thử một ngụm, nhưng tâm tư lại không đặt vào ly trà, cô hiếu kỳ hỏi anh: "Mẹ của anh là người như thế nào?" Cô rất ít khi nghe anh nhắc đến mẹ, duy nhất có một lần, vào ngày đầu tiên cô đến nhà họ Lệ, anh có nói sơ qua về việc mẹ của anh qua đời từ rất sớm, bố anh cưới thêm vợ khác, ông làm ăn ở bên ngoài, hai cha con một năm gặp nhau chỉ vài lần.

Nghe nói, gia đình bên ngoại anh là mafia, không rõ có phải là thật không?

Lệ Lôi hất tay có ý bảo mọi người lui xuống, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, anh mới chầm chậm nói với cô: "Bà là một người phụ nữ rất đẹp. Ông ngoại của bà là người đầu tiên thành lập nên mafia, cậu của bà bây giờ đang là người điều hành, cũng chính là ông cậu của anh. Bà là phụ nữ, nên không cần phải gánh vác trách nhiệm gia đình, từ nhỏ đã được nuông chiều cho đến khi trưởng thành, vừa ngây thơ vừa lương thiện. Đến năm mười tám tuổi, tại bãi biển Aegean, bà gặp bố anh, hai người đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên."

Sau đó mọi chuyện diễn ra vô cùng quen thuộc, một tiểu thư trong dòng họ mafia yêu say đắm người kế thừa trẻ tuổi tài giỏi của nhà họ Lệ với thế lực hùng mạnh, sau một thời gian ngắn ngủi tìm hiểu, bà biết được ông đã lập gia đình. Bà không cần biết ông đã đau khổ níu giữ bà lại như thế nào, cũng không quan tâm lời thề ly hôn vợ để cưới bà ra sao, bà nhất quyết rời xa ông.

"Mẹ của anh dù sao cũng là tiểu thư nhà giàu có." Lệ Lôi nói tiếp: "Bà không cam chịu làm người thứ ba, bà nói với bố anh, tất cả những lời nói ngon ngọt trên đầu môi đều không là gì cả, hoặc là ông ấy sống hạnh phúc với vợ, hoặc là đợi sau khi bọn họ ly hôn mới được tới tìm bà. Cho dù bố anh khổ sở van nài như thế nào, bà cũng không chút lay động."

Bố của Lệ Lôi đi tìm ông cụ Lệ, nói với ông ấy rằng ông muốn ly hôn với vợ cả, để kết hôn với con gái của nhà mafia. Ông nghĩ rằng chắc chắn ông cụ Lệ sẽ đồng ý, bởi vì, người vợ thô tục của ông vốn chỉ là gái làng chơi, năm đó chỉ vì mang thai con của ông, ông cụ Lệ lại lo sợ cháu đích tôn nhà họ Lệ sẽ lưu lạc bên ngoài nên mới ép ông cưới người phụ nữ đó.

Còn Jennifer thì sao? Bà đường đường là con gái nhà giàu có, môn đăng hộ đối. Nếu như nhà họ Lệ kết thông gia với bên nhà đó, nói không chừng còn gặp thêm nhiều thuận lợi hơn.

Thế nhưng, ông cụ Lệ lại từ chối quyết liệt.

"Ai cho phép con nói vợ mình thô tục!" Ông nghiêm nghị trách mắng bố của Lệ Lôi: “Con không được xem thường gia đình con Hương không có địa vị! Nó đã sinh cháu đích tôn cho nhà họ Lệ chúng ta! Đây chính là địa vị của nó! Là gia đình của nó! Lệ Tranh, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý việc con ly hôn rồi cưới vợ khác, con cũng không được nhắc đến chuyện này nữa! Nếu còn có suy nghĩ này, chi bằng lo chí thú làm ăn, nuôi dưỡng con trai mình khôn lớn thì hơn!

"Hương, cô ta là gì chứ!" Bố Lệ Lôi cũng tức giận, lớn tiếng giải thích: "Năm đó con còn trẻ, chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới ngủ với gái làng chơi! Bố, con với Jennifer là thật lòng yêu nhau!"

"Cái thằng mất dạy này!" Ông cụ Lệ vẫn nhất quyết không đồng ý, giận dữ bỏ đi.

Vừa đẩy cửa ra, bọn họ cùng ngạc nhiên, nhìn thấy Lệ Phong chỉ mới năm tuổi đứng ngoài cửa, ánh mắt sắc lạnh như chú sói nhỏ bị thương, vô cùng oán hận nhìn bố mình.

Vì vậy, bà Hương đã nhanh chóng biết được chuyện này.

Bà ấy vốn dĩ là một gái điếm bị bọn buôn người lừa bán qua biên giới, không được học hành, cũng không thể đưa ra ý kiến của mình, chỉ còn cách khóc lóc đòi tự tử, để bộc lộ những uất ức trong lòng. Bố của Lệ Lôi hùng hổ thề thốt rằng ông đã chia tay với Jennifer, thế nhưng, bà Hương tự ti lại không có chút cảm giác an toàn nào, vẫn cãi nhau ầm ĩ như trước.

Cuối cùng, bố Lệ Lôi không chịu nổi buồn bực, trong lúc cãi nhau, đã làm bà ấy bị thương.

Lệ Phong còn nhỏ nhìn thấy mẹ mình bị thương, mắt đỏ ngầu tay đấm chân đá liên tục vào bố mình, dùng hết sức cắn mạnh vào tay bố, làm ông bị sứt một miếng thịt.

"Đồ súc sinh! Mày không phải là con trai tao!" Vất vả lắm mọi người mới kéo được bố Lệ ra ngoài, ông tức giận chỉ vào Lệ Phong nói: "Mẹ mày là gái điếm! Mày chỉ là đứa con hoang được gái điếm sinh ra! Mày dựa vào cái gì làm con trai của Lệ Tranh ta? Mày còn không xứng bằng con chó!" Ông bị Lệ Phong cắn đau quá hóa giận, nói năng không suy nghĩ, ông nói hết ra những uất ức dồn nén trong lòng bao nhiêu năm nay. Rất nhiều lần, ông đã từng nghĩ, nếu như không có lần nhất thời ham vui đó thì tốt rồi, nếu như đứa con này không phải của ông thì tốt rồi, vậy ông cũng không bị ép cưới một cô gái làng chơi về làm vợ, không biết trong ngoài đã có bao nhiêu người cười nhạo ông.

Lệ Tranh, ông ta là con trai trưởng của nhà họ Lệ, lại thông minh xuất chúng, được nhiều người ngưỡng mộ, ngay cả kẻ thù cũng không có cớ nào công kích ông, thế mà, ông lại cưới một gái điếm làm vợ, sinh ra một đứa con trai, trở thành trò cười cho tất cả mọi người.

Ông cụ Lệ đã sớm cho xét nghiệm DNA, Lệ Phong chính là con trai của Lệ Tranh, thế nhưng, những người không thích ông lại cố tình không hiểu, họ bày ra bộ mặt gian trá và nụ cười châm biếm, mỗi lần đến những nơi giao lưu làm ăn, họ thì thầm với nhau: "Nhìn xem kìa, người đó là Lệ Tranh, nghe nói ông ta cưới gái điếm làm vợ, sinh ra đứa con hoang không rõ lai lịch, bị cắm sừng..."

Sự tức giận của ông không có chỗ trút, vào lúc này, ông bỏ qua sự khuyên can của mọi người, hung hăng đi đến đá vào con trai ruột của mình: "Đồ súc sinh! Vô liêm sỉ! Đồ tạp chủng! Sao mày không cùng mẹ mày chết đi?"

Cậu bé Lệ Phong mới năm tuổi, ngã xuống đau quá vội kêu lên một tiếng, bị gãy hai chiếc xương sườn.

Không bao lâu sau.

Bố Lệ đi làm ăn giao dịch ở Tam Giác Vàng.

Sợ ông lén lút đi gặp người tình, bà Hương khóc lóc đòi đi theo.

Nhưng đáng tiếc, cùng đi nhưng không thể cùng trở về.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì ở Tam Giác Vàng, bố Lệ khỏe mạnh trở về, mang theo thi thể của bà Hương.

Lệ Phong khóc đỏ cả mắt, muốn liều mạng với bố.

Ông cụ Lệ gọi bố Lệ vào phòng đọc sách, suốt một ngày một đêm, không ai biết bọn họ đã nói chuyện gì, đến lúc đi ra, ông cụ Lệ tuyên bố, bà Hương vì đỡ đạn cho chồng mà không may mất đi, được an táng trọng thể theo thân phận dâu trưởng của nhà họ Lệ.

Lệ Phong còn nhỏ tuổi, chỉ cúi đầu thật sâu, không nói gì, không ai biết cậu ta đang suy nghĩ điều gì.

Từ sau hôm đó, tính tình của Lệ Phong thay đổi rõ rệt.

...

Câu chuyện cũ này quả thật chấn động lòng người, Hạ Lăng nghe xong cảm thấy khiếp sợ, vô thức nắm chặt tay Lệ Lôi. "Vậy...", giọng cô có chút run rẩy: "Bà Hương thật sự đỡ đạn thay cho bố anh sao?"

Lệ Lôi lắc đầu: "Anh cũng không rõ nữa. Nghe nói, bà Hương rất yêu bố anh, có lẽ thật sự là đỡ đạn cho ông ấy. Đương nhiên, cũng có khả năng bố anh đã giết hại bà, ông nội đã vì danh dự của nhà họ Lệ, cũng vì suy nghĩ đến cảm giác của Lệ Phong và địa vị của anh ấy trong gia đình, nên mới bịa ra lý do đó."

Anh vừa nói, vừa cười lạnh một cái.

Lần đầu tiên, Hạ Lăng nhìn thấy anh cười như vậy, lạnh lùng, như một con sói cô độc đứng giữa cánh đồng hoang vu. Cô có chút đau lòng với bộ dạng này của anh, cô lại gần, ôm chặt lấy anh. "Anh không thích bố của mình sao?", cô nhẹ giọng hỏi: "Không sao đâu, anh vẫn còn có em mà."

Lệ Lôi khẽ giật mình, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, chậm rãi giơ tay ôm chặt cô.

Hai người dựa sát vào nhau, một lát sau, Hạ Lăng hối thúc anh: "Anh vẫn chưa nói về mẹ của anh đấy nhé."