Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 9



Hạ Lăng nhìn anh, sợ hãi đứng im, miễn cưỡng nở một nụ cười với hi vọng thứ cuối cùng anh ghi nhớ là khuôn mặt tươi cười của cô.

Thế nhưng cô vẫn còn chưa nghĩ xong nên giải thích chuyện rời khỏi nhà cho anh như thế nào thì anh đã tát mạnh lên mặt cô:

"Hạ Lăng, tôi chưa bao giờ biết cô lại độc ác như vậy, loại chuyện hạ độc giết người này cô cũng làm được sao!"

Hạ độc giết người?

Cô không hiểu anh đang nói cái gì, bất ngờ không kịp phòng bị mà ngã xuống đất, thái dương không biết đập vào đâu khiến máu tươi chảy xuống làm tầm mắt mơ hồ. Cô ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy hơi mờ mịt, trong tai vang lên tiếng ong ong.

Anh cúi người, túm lấy vạt áo mỏng manh của cô:

"Dám giết Vương Tịnh Uyển, lá gan của cô cũng không nhỏ. Bây giờ nhà họ Vương đuổi đến muốn nói rõ ràng, cô có biết mình gây ra bao nhiêu phiền phức không?"

Vị hôn thê của anh, Vương Tịnh Uyển chết rồi?

Suy nghĩ này chỉ xuất hiện chớp nhoáng trong đầu cô rồi biến mất. Cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn cho rõ người đàn ông trước mặt, nhưng máu đã làm mờ tầm mắt, làm thế nào cũng không nhìn rõ được. Gò má nóng rát đau nhức, chắc là sưng lên rồi, khiến cho cô ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.

"Tôi muốn... đi, để tôi... đi..."

Người phụ nữ nữ kia có chết hay không đã không còn liên quan đến cô nữa, tất cả sự chú ý của cô chỉ tập trung vào một chuyện, đó chính là Bùi Tử Hoành vậy mà lại đánh cô. Đây là lần đầu tiên anh đánh cô, không có một chút thương tiếc nào mà giống như đối mặt với kẻ thù.

Hóa ra tình cảm của bọn họ lại dễ vỡ như vậy.

Vì một người phụ nữ không liên quan... Cũng không thể nói là không liên quan. Vì cái gọi là môn đăng hộ đối, hôn nhân chính trị, anh có thể vứt bỏ mười năm tình cảm giữa hai người, giống như vứt bỏ một chiếc giày cũ.

Duyên phận, thật sự đã hết rồi.

Hạ Lăng không giết vợ chưa cưới của anh nhưng anh không tin.

Có người nói, người cuối cùng mà Vương Tịnh Uyển gặp chính là cô. Sau khi cô cùng Vương Tịnh Uyển nói chuyện xong không bao lâu thì cô ta bị người khác phát hiện đã chết trên ghế sô pha ở tiệm cà phê, bên cạnh là một ly nước bị đổ, trên cốc có dấu vân tay của Hạ Lăng.

Bùi Tử Hoành nhốt cô lại.

Sau khi chuyện đó xảy ra, Hạ Lăng hận mình không thể quên hết mọi thứ mãi mãi. Một năm giống như địa ngục này chỉ khiến cô hiểu rõ một chuyện, đó là Bùi Tử Hoành dịu dàng, hứa hẹn bảo vệ cô cả đời ngày xưa đã chết, thay vào đó chỉ là một tên cầm thú hung ác, một ác ma tàn bạo...

Gió lạnh đầu thu thổi qua, lạnh đến mức khiến cô rùng mình một cái.

Hạ Lăng hồi tỉnh khỏi ký ức trước kia, ôm chặt lấy chiếc túi giấy trong ngực. Bên trong túi là đồ dùng được chọn mua cho lần quay ngoại cảnh này, cái túi nặng trịch cho cô cảm giác bản thân thật sự còn sống. Dòng người hỗn loạn chen chúc trên phố khiến cho bước đi của cô hơi lảo đảo, thế nhưng đặt mình trong đó lại làm cô cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ. Mới một tháng trước, cô thật sự không dám tưởng tượng có ngày mình chạy trốn khỏi sự giam cầm của Bùi Tử Hoành mà tự do đi trên đường phố.

Đã hơn một tháng từ khi cô chết đi rồi sống lại.

Không phải cô dồn hết tâm trí vào đếm ngày mà là...

Hạ Lăng ngẩng đầu lên, nhận ra mình đã đi đến một quảng trường thương mại, mọi người xung quanh tụ lại ở phía trước, nam nữ trẻ tuổi cầm hoa cúc trắng trên tay, đi qua bên người cô. Có người đang khẽ thút thít, có người đang cùng người bên cạnh nói gì đó, loáng thoáng nghe thấy vài chữ như:

"Hạ Lăng...", "đáng tiếc..."

Trên quảng trường vang vọng giai điệu quen thuộc, là ca khúc trữ tình mà cô đã hát rất nhiều năm trước. Ở trung tâm của màn hình lớn, một dòng tiêu đề trắng đen bắt mắt được chiếu liên tục.

"Tưởng niệm 49 ngày cánh bướm ngủ say - Hạ Lăng qua đời"

Ký tên là công ty giải trí Đế Hoàng.

Phát sóng trực tiếp từ trường quay.

Tự mình xem phát sóng trực tiếp lễ tưởng niệm của mình là một chuyện vô cùng kỳ quái. Hạ Lăng không nghĩ đến mình ngẫu nhiên đi dạo trên một con phố cũng có thể gặp phải việc này, không nén được cảm giác hoảng loạn. Muốn quay người rời đi nhưng dưới chân lại như mọc rễ, không có cách nào nhúc nhích, trong lòng có một âm thanh đang không ngừng kêu gào một cách khao khát rằng không biết Bùi Tử Hoành có xuất hiện hay không? Không biết sau khi cô chết đi, anh... sống có tốt không?

Hạ Lăng, mày thật là hết thuốc chữa rồi.

Trong lòng lại có một âm thanh khác ra sức chế nhạo chính mình, anh ta hại cô đến mức này mà cô còn nhung nhớ không quên được hắn!

Người xung quanh không ngừng va vào người cô, âm thanh bất mãn càng lúc càng lớn:

"Này, có để người khác đi hay không, đứng chắn giữa đường làm gì vậy."

"Nhường đường cái đi, đừng đứng giả chết ở đây."

Cô bị bọn họ xô qua xô lại, mãi đến khi đụng phải một lồng ngực vững chắc.

"Diệp Tinh Lăng, cô không có mắt nhìn đường hay sao!"

Lục Đào lo lắng kéo cô vào ven đường rồi dừng lại.

"Nếu muốn ngây người thì tìm một chỗ không người mà đứng, nơi này chỗ nào cũng có fan cuồng của Hạ Lăng, cô đứng im trong đó, không may xảy ra giẫm đạp gì đó thì chết rồi cũng không tìm được người bồi thường."

Hạ Lăng:

"..."

"Nhìn tôi làm gì? Không lẽ tôi nói sai à? Đừng nói với tôi cô cũng là fan cuồng của Hạ Lăng đấy!"

Lục Đào xỏ hai tay vào túi quần, vẻ mặt hết sức thiếu kiên nhẫn, đang nói chuyện còn không ngừng hung ác trừng mắt với một vài thành phần là "fan cuồng của Hạ Lăng" phía đối diện.

Hạ Lăng không còn lời nào để nói nữa.

"Tôi ra đây mua một ít đồ, nếu như không yêu cầu lập tức xuất phát đi quay MV, lại chỉ có hôm nay là ngày nghỉ, thì tôi sẽ không chọn đúng lúc tổ chức lễ tưởng niệm của Hạ Lăng để chịu khổ đâu."

Lục Đào giải thích, phất tay về phía sau cô.

"Ở đây!"

Hạ Lăng ngoảnh lại thì thấy hai đàn em của Lục Đào xách theo túi lớn túi nhỏ, chật vật ở trong đám người để liều chết mở ra một đường máu, đang thở hổn hển đi đến bên cạnh bọn họ.

"Ôi mẹ ơi, em nói này anh Lục, em rốt cuộc đã được mở mang kiến thức về cái gọi là fan cuồng rồi, đám người này thật sự như điên rồi, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng người khiến cho nơi này bị chặn đến mức nước chảy không lọt, lại còn có rất nhiều người đang khóc nữa... Anh xem bên kia, còn có bên kia..."

Hai người bỏ đồ trong tay xuống, vừa nói đến mức nước bọt tung tóe vừa hăng hái chỉ cho Lục Đào xem.

Hồi lâu sau hai người mới nhìn đến Hạ Lăng ở phía trước Lục Đào.

"Ồ, đây không phải Diệp Tinh Lăng sao?”

Hai người kêu lên, nhìn bọn họ một cách kỳ lạ.

"Anh Lục, tại sao anh lại ở cùng cô ấy?"

Cũng không thể trách tại sao hai người họ lại ngạc nhiên, ngày hôm qua cô với Lục Đào còn như nước với lửa, không những đối chọi một hồi mà Lục Đào còn phải quỳ xuống trước mặt cô trước nhiều người như thế ở trung tâm đào tạo, làm thế nào mà hôm nay hai người lại ở chung một chỗ chuyện trò tán gẫu hòa thuận như vậy?

Thật ra Hạ Lăng cũng cảm thấy khó hiểu, nên nói tên Lục Đào này là một tên thần kinh thô hay là hắn không tính toán hiềm khích trước đây? Nếu như là người khác, hôm qua vừa mới quỳ xuống trước mặt cô, ngày hôm nay nhìn thấy chắc chắn sẽ tránh đi cũng không kịp, có ai lại tốt bụng kéo cô đến chỗ an toàn?

Lục Đào nhìn trời rồi quay sang khinh bỉ:

"Nếu không gặp được tôi, cô ta đã bị người khác giẫm chết rồi."

Hắn chỉ cô, mấy thứ dây xích trên cổ tay kêu leng keng.

"Diệp Tinh Lăng, chuyện ngày hôm qua tôi chấp nhận chịu thua, đến đây bỏ qua đi. Nhưng mà ngày hôm nay tôi cứu cô một mạng, cô báo đáp thế nào?"

"Anh muốn báo đáp cái gì?"

Hạ Lăng phát hiện Lục Đào chính là một đứa trẻ không chịu lớn. Cũng khó trách trước kia lại hất đổ lọ mực trên bàn của cô một cách ấu trĩ như vậy, đây là suy nghĩ của một người muốn nổi tiếng sao?

Lục Đào nghe cô hỏi như vậy, mắt lập tức sáng lên.

"Ngày hôm qua cô nhảy aiflare (*) như vậy, tôi phát hiện ra vào lúc nghiêng người đá có một chi tiết mà so với airflare thông thường không giống nhau, nhất định là ở chỗ cổ chân... Trước giờ tôi chưa từng gặp qua, sáng sớm hôm nay tôi tự mình thử mấy lần đều không làm được góc độ như vậy. Cô học ở chỗ nào, nhanh nói cho tôi biết!"

(*) airflare: nhảy xoay người trong không trung