Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân Tẩu

Chương 13: 13




Diệp Kiều biết việc đã hỏng, cô đánh giá sói xám quá thấp, cũng đánh giá cao năng lực của mình.

Cơ thể này so với tưởng tượng của cô còn yếu ớt vô dụng hơn, lúc quăng dao không đủ quyết đoán và mạnh mẽ, mới cho sói xám thời cơ tránh thoát.Mắt thấy sói xám sắp nhào đến, bản năng liền nhanh hơn suy nghĩ vội vàng bật ra đánh nhau với sói xám.Mặc dù sói xám gầy hơn sói bình thường chút, nhưng tính cách gian xảo và hung tàn vẫn còn đó.

Chỉ sợ dựa theo kinh nghiệm của cô lúc trước cũng đối phó tốn rất nhiều sức, quan trọng nữa là cơ thể này quá yếu, cô chỉ có kinh nghiệm, nhưng cơ thể không phối hợp nổi, không cẩn thận liền bị sói xám cắn một phát lên cánh tay.Đáng chết, nếu là lúc trước, chút vết thương nhỏ này cơ bản không nhằm nhò gì với Diệp Kiều, cô cũng lười kêu một tiếng đau.Nhưng bây giờ thì khác, cơ thể này quá nhu nhược, mới bị cắn một miếng đã đau thấu xương.


Cảm giác lực bất tòng tâm này quá tệ, quay về nhất định cô phải rèn luyện cơ thể trước, mặc kệ cái khác, đề cao tố chất cơ thể xong rồi tính.Diệp Kiều là người mang thù, trước mắt bị súc sinh này cắn, cô sẽ không bỏ qua.

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào sói xám, dốc hết sức lực liều mạng giết sói xám, nó dám chọc cô thì cho dù nó có tám cái mạng cô cũng phải giết cho bằng được.Ánh mắt của Diệp Kiều thay đổi, xuất ra sức mạnh liều mạng, động tác và tốc độ như được nhân hai, đúng là cho dù ở đâu cô cũng thích hợp với cách thức chém giết không hề cố kỵ này.Cho dù như thế, trận chém giết này kết thúc đã là nửa tiếng sau, thật sự là một trận khổ chiến.


Diệp Kiều thừa cơ chém đứt cổ họng của sói xám, ngồi bịch xuống đất, bản thân cũng đầy thương tích, nhìn mà giật mình.Trên mặt cũng bị sói cào một cái, làm người nhìn hơi hoảng hốt,Nhìn cực kỳ thê thảm nhưng Diệp Kiều lại cười rất khuây khỏa, mang theo thống khoái và thỏa mãn sau khi đánh nhau kịch liệt.Đánh một trận này với sói xám, cô gần như phát ti.ết hết cảm xúc trong lòng ra, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Nghỉ dưỡng sức một lát, thấy mặt trời đã lặn về tây, Diệp Kiều thầm hô hỏng bét.Cô quên mất bản thân không ở một mình, trong nhà vẫn còn một đại thần.

Vội vàng sắp xếp xong xuôi, cô tìm vài cọng dây leo ở gần đó, cột chặt sói xám đã chết, cả đường kéo sói về nhà, trong lòng suy nghĩ nên giải thích với Cố Trăn thế nào.Tuy trong lòng thầm hi vọng Cố Trăn tỉnh chậm chút, nhưng cô biết bây giờ anh chưa tỉnh mới là lạ!Cố Trăn tỉnh lại, thấy sắc trời gần tối, bên ngoài lại không có chút tiếng động nào.

Anh đứng dậy đi ra nhìn bốn phía, không thấy Kiều Diệp đâu, giờ này là giờ nên ăn cơm, trong phòng bếp lại lạnh tanh."Nhóc con này đi đâu vậy, muộn thế mà vẫn chưa về?" Cố Trăn nhíu mày suy đoán Diệp Kiều đi ra ngoài la cà, sắc trời gần tối chắc cũng gần về.Trong ấn tượng của Cố Trăn, có lẽ lớn lên trong gia đình đơn thân, nên tính tình của Diệp Kiều hơi hướng nội, còn nhạy cảm, không thích ra ngoài chơi lắm.Lúc còn nhỏ mấy đứa bé trong thôn luôn thích cười nhạo họ không có ba, cho nên xem như anh và mẹ nuôi đi làm việc thì Diệp Kiều cũng tình nguyện ở trong nhà một mình.Có mấy lần anh đi làm về đều trông thấy em gái nho nhỏ ngồi lẻ loi trơ trọi một mình trong sân cúi đầu chơi kiến, hoặc là tìm một nơi hẻo lánh ngồi đợi, nhìn mà đau lòng..