Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 122: Cháu Đã Không Còn Mặt Mũi Nào Đi Gặp Cô Ấy Nữa





Gần đây Lục Đình hơi buồn phiền, bực bội.
Bản thân anh ta đã đàm phán xong xuôi một vụ làm ăn, cung cấp cho một thương hiệu lớn của nước ngoài một lô trang sức theo phong cách trung cổ để trưng bày, giá cả đã bàn bạc xong hết rồi.

Nhưng đối phương lại đột nhiên ép giá xuống, hơn nữa còn ép xuống rất nhiều, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Không còn cách nào khác, Lục Đình dẫn theo vài nhà thiết kế phụ trách dự án này cùng bay ra nước ngoài, trực tiếp thương lượng về vấn đề này.
Quản lý Tần nói: “Lần này có lẽ phải đi khá lâu, chắc khoảng một tuần.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, lúc Lục Đình không ở công ty ngược lại cô còn cảm thấy thoải mái hơn một chút, cũng không biết anh ta nghĩ gì mà đột nhiên lại bày tỏ tình cảm với cô?
Rõ ràng hai ngày trước bà Lục còn phàn nàn rằng anh ta là người sống chết cũng không chịu yêu đương.
Tục ngữ nói rất hay, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Giờ nghỉ trưa, bà Lục lại đến thăm nom.
Nhân viên quầy lễ tân ngăn bà lại: “Thưa phu nhân, tổng giám đốc đang đi công tác ở Châu Âu, hiện giờ anh ấy không có ở công ty ạ.”
Hôm nay bà Lục mặc một bộ đồ màu đen tuyền, đeo thêm kính đen, đáp: “Tôi đến không phải để tìm con trai tôi, tôi đến tìm nhà thiết kế Tô Cẩm Tinh của các cô.”
Tô Cẩm Tinh được mời đến phòng khách VIP.
Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy bà Lục đang ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí một cách rất tao nhã.
Thấy cô đến, bà liền mỉm cười, nói: “Nhà thiết kế Tô, cô đến rồi à.”

Tô Cẩm Tinh cũng lịch sự đáp lại: “Chào bà Lục.”
“Chào cô, cô mau ngồi xuống đi, không cần phải cẩn trọng như vậy.”
Tô Cẩm Tinh vẫn giữ khoảng cách, ngồi ở đầu kia của ghế sô pha.

Hôm nay bà Lục lại đến đây tìm mình, cô vô thức cảm thấy, chắc chắn bà có lời muốn nói với cô.
“Nhà thiết kế Tô, tôi thấy cô là người thẳng thắn rộng rãi, vì thế tôi sẽ không vòng vo nữa.” Bà rút một tấm chi phiếu từ trong túi xách ra, đặt nó trước mặt Tô Cẩm Tinh, nói: “Cái này cho cô, cô có thể tùy ý điền số tiền mà cô muốn và từ chức, rời khỏi tập đoàn trang sức Duy Nhất đi.”
Tô Cẩm Tinh sửng sốt, sau đó bật cười, nói: “Bà Lục, bà làm vậy là có ý gì?”
“Cô Tô, thật xin lỗi.

Tôi biết cách này có thể làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô, nhưng tôi không thể không làm như vậy.

Gần đây con trai Lục Đình của tôi thể hiện ra rằng nó hơi có tình cảm với cô, nhưng gia thế của cô… Không nhắc đến quá khứ nữa, cứ nhìn vào hiện tại đi, hai nhà chúng ta hoàn toàn không môn đăng hộ đối.”
Tô Cẩm Tinh bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
Thời trung học cô đã đọc một số tiểu thuyết, mẹ của nam chính luôn dùng tiền để đuổi nữ chính rời xa con trai mình, nhưng không ngờ trong cuộc sống thực của cô lại xảy ra chuyện chỉ có trên phim ảnh và tiểu thuyết như này.
Nhưng hình như vai diễn đã đặt nhầm chỗ rồi.
Cô trả lại tấm chi phiếu cho bà Lục, đáp: “Xin lỗi bà Lục, tôi không thể nhận tấm chi phiếu này được.”
Sắc mặt bà Lục hơi trầm xuống, nói: “Cô Tô, cô còn muốn cái gì cô cứ nói.”
“Không phải đâu bà Lục.

Tôi nghĩ có lẽ bà đã hiểu nhầm rồi, tôi và tổng giám đốc Lục không có gì vượt quá quan hệ cấp trên cấp dưới.

Tôi là người đã có bạn đời của mình, hơn nữa tôi còn có hai đứa con rồi.”
Bà Lục lập tức kinh ngạc đến đứng bật dậy: “Cái gì cơ?”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười, nói: “Bà Lục, lúc bà điều tra tôi chỉ điều tra gia thế của tôi thôi sao? Tôi quả thật đã là mẹ của hai đứa trẻ, không giấu gì bà, tổng giám đốc Lục cũng đã từng bày tỏ tình cảm với tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ta hoàn toàn không phải là vì thích tôi, mà là vì bà gây hơi nhiều áp lực cho hôn nhân của anh ta, hoặc có lẽ vì anh ta không thích đối tượng xem mắt nên mới lấy tôi ra làm lý do.”
Dù sao bà Lục cũng có xuất thân từ một gia tộc lớn, Tô Cẩm Tinh nói vậy, bà cũng từ từ định thần lại.
Mấy hôm trước con trai bà còn kiên quyết nói tuyệt đối sẽ không kết hôn, trong thời gian mấy ngắn ngủi đã thay đổi rồi, điều này về cơ bản là không thể.
Ngược lại, những gì Tô Cẩm Tinh nói lại có khả năng rất lớn, con trai mình không muốn đi xem mắt với những đối tượng mà mình giới thiệu nên muốn tìm một người qua loa lấy lệ với mình đây mà, bà Lục thầm nghĩ.
Hơn nữa Tô Cẩm Tinh có vẻ ngoài ưa nhìn, lại là cấp dưới trong công ty, sẽ dễ bề hoạt động ở mọi mặt.
Bà Lục thở dài, hơi áy náy nói: “Cô Tô, thật ngại quá, tôi cũng chỉ là vì quan tâm con trai quá nên mới lo lắng thôi.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười lịch sự, đáp: “Không sao, tôi cũng là người làm mẹ mà, tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà.

Nhưng bà Lục, tôi thấy bà cứ ép anh ta mãi cũng không phải là cách, hay là bà thử nói chuyện thẳng thắn với tổng giám đốc Lục xem sao?”

Bà Lục lại thở dài, lắc đầu đáp: “Không có tác dụng đâu, tôi đã nói chuyện với nó không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng nó vẫn không đồng ý, tôi cũng hết cách.”
Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, cô cũng không tiện nói nhiều.
Mặc dù bà Lục đã thay đổi suy nghĩ, nhưng vẫn không thay đổi quyết định của mình: “Cô Lục, cô cứ nhận tấm chi phiếu này đi.

Mặc dù có thể con trai tôi không thật sự thích cô, nhưng chỉ cần cô ở đây là nó sẽ không chịu nói chuyện tử tế với tôi.

Cứ coi như đây là phí bồi thường thất nghiệp của cô đi, được không?”
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Cẩm Tinh cứng lại, đáp: “… Bà vẫn muốn tôi từ chức rồi rời khỏi đây ư?”
“Dù thấy rất có lỗi, nhưng đúng là vậy.”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, đáp: “Thế này đi, đợi đến khi tôi hoàn thành xong một vài dự án mà tôi đang nhận, tôi sẽ rời đi, đưa con ra nước ngoài sinh sống.”
Dường như bà Lục cũng không ngờ cô sẽ đồng ý nhanh như vậy, vô cùng cảm kích nói: “Cô Tô, thật xin lỗi cô.

Nếu cô không muốn nhận số tiền này… cũng không sao, sau này cô có gì cần nhà chúng tôi giúp đỡ, cô cứ nói với chúng tôi, tôi sẽ giúp cô trong phạm vi khả năng của mình.

Đây là một lời hứa tôi có thể cho cô.”
“Bà Lục, hiện giờ tôi có một việc có lẽ cần phải phiền đến bà.”
“Cô cứ nói.”
“Bà đã từng điều tra về gia đình tôi thì hẳn là bà cũng biết sáu năm trước, bố tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Tôi biết vụ tai nạn đó hoàn toàn không phải là sự cố ngoài ý muốn, mà có người động tay vào, nhưng tôi không có chứng cứ.”
Trong mắt bà Lục lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng sự giáo dưỡng của bản thân đã khiến bà che giấu được chút kinh ngạc đó rất tốt.

Chỉ cần không liên quan đến con trai mình thì bà đều sẵn lòng giúp đỡ.
“Cô Tô, cô cần tôi giúp cô làm gì?”
“Tôi muốn tìm ra chiếc xe đã gây tai nạn cho bố tôi.”
Bà Lục gật đầu đáp: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng dù sao chuyện này cũng đã xảy ra rất lâu rồi, tôi không thể hứa chắc là mình có thể tìm ra.”
Tô Cẩm Tinh bày tỏ sự thấu hiểu, đáp: “Bà chịu giúp đỡ là tôi đã rất mãn nguyện rồi.”
“Được, vậy tôi sẽ đi điều tra trước, có tin tức sẽ báo cho cô sau.”
“Được, cảm ơn bà.”

Nhà họ Tiêu.

Ông cụ Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa lớn bị đẩy ra, Tiêu Cận Ngôn bước vào, khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Cháu còn biết quay về sao? Tối qua cháu đã đi đâu?”
Tiêu Cận Ngôn ngẩn người, sau khi nhìn thấy bóng dáng ông nội nhà mình, anh mới từ từ đóng cửa lại: “Ông nội.”
“Ông đang hỏi cháu đấy, tối qua cháu đi đâu? Có phải là lại bị con hồ ly tinh Dương Tuyết Duyệt kia gọi đi không?”
“Không phải ạ.” Tiêu Cận Ngôn đáp: “Có chút chuyện cháu phải giải quyết.”
Ông cụ Tiêu tức đến xanh mặt lại, nói: “Cận Ngôn, trước đây cháu là niềm tự hào của ông nội, là niềm tự hào của bố mẹ cháu, là niềm tự hào của cả nhà họ Tiêu này.

Nhưng tại sao cháu… lại muốn quấn quýt bên cạnh người phụ nữ kia? Những chuyện nó đã làm lúc trước cháu đều biết cả chứ? Hôm nay trên tivi, trên báo đài đều đưa tin về những chuyện bẩn thỉu mà nó đã làm trong quá khứ.

Thế mà cháu lại ly hôn với Tiểu Tinh Tinh vì một người phụ nữ như vậy ư? Rốt cuộc cháu đang nghĩ cái gì thế hả?”
Tiêu Cận Ngôn mệt mỏi vuốt mặt, chậm rãi bước tới đầu bên kia sô pha, ngồi xuống, đáp: “Cháu đều biết cả.”
“Cháu đều biết cả ư? Nếu cháu đã biết những chuyện bẩn thỉu mà cô ta làm, vậy tại sao cháu còn…”
“Ông nội.” Tiêu Cận Ngôn lên tiếng: “Nhưng bố mẹ cháu đều chết một cách vô ích, có phải không ạ?”
“Nhưng cái chết của bố mẹ cháu là do Tiểu Tinh Tinh gây nên sao?”
“Là bố cô ấy làm.” Tiêu Cận Ngôn đáp: “Là Tô Phong, ông ta lái xe trong lúc say rượu.

Hơn nữa, ông nội, lúc cháu đau khổ và tuyệt vọng nhất, Tiểu Tinh Tinh đã không thèm quay đầu lại mà rời bỏ cháu, bỏ lại cháu ở trong nước, để cháu tự sinh tự diệt, không quan tâm đến sự sống chết của cháu.

Ông bảo cháu phải nghĩ thế nào đây?”
Ông ấy vỗ vai anh, hiền từ nói: “Cận Ngôn à, con người ta làm sai chuyện gì cũng luôn phải dũng cảm đối mặt với nó và gánh vác hậu quả.

Trốn chạy không có tác dụng gì đâu, nếu cháu thật sự không thể buông bỏ được Tiểu Tinh Tinh, vậy thì cháu hãy theo đuổi lại con bé, kéo nó về lại bên mình đi.”
“Đã muộn rồi ông ạ.” Tiêu Cận Ngôn lắc đầu nói: “Bên cạnh cô ấy… đã có người khác rồi.”
“Là ai cơ?”.