Phạm Chi Dao thức trắng một đêm, cô không thể nào ngủ được. Cô hết nhớ về câu chuyện của bảy năm trước đến cuộc gặp mặt với Trần Đình Phong ngày hôm nay.
Tập hồ sơ Trần Đình Phong đưa cho cô lúc xuống xe, cô đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Chi Dao nhắm mắt, cô thực sự không biết mình phải làm thế nào cho đúng. Trong đầu cô là vô vàn trường hợp, cô biết mình không thể tránh thoát được anh.
Trần Đình Phong nói đúng. Tiểu Hòa là con trai anh, anh có quyền được nhận con, được chăm sóc cho con. Với năng lực của anh, cuộc đời của Tiểu Hòa sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Cậu nhóc ở với cô, cậu bé chỉ có thể nhận được những thứ bình thường còn nếu về nhà họ Trần, bệ phóng sẽ rất khác.
Trên đời này, thiên phú quan trọng, nỗ lực quan trọng nhưng gia thế cũng quan trọng. Huống hồ gì Tiểu Hòa vừa có thiên phú lại vừa có nỗ lực. Nếu cô cứ ích kỷ như thế này, cuộc đời của con trai cô sẽ rẽ sang một hướng khác gập ghềnh hơn.
Cứ như thế, cô trắn trọc nằm trên giường hết cả đêm. Đến khi bình minh bắt đầu ló rạng, Phạm Chi Dao đã đưa ra được quyết định mà bản thân đã suy xét kỹ càng.
Cô mở điện thoại nhắn tin cho Trần Đình Phong. Số điện thoại năm xưa cô đã sớm xóa bỏ nhưng giờ đây dãy số ấy như đang hiện rõ trước mặt cô.
"9 giờ sáng nay, gặp ở quán cà phê cũ."
Đầu dây bên kia rất nhanh đã hồi âm.
"Được."
Phạm Chi Dao đang làm dở bữa sáng cho Tiểu Hòa thì thằng bé đã dụi mắt thức dậy đi ra ngoài.
"Chào buổi sáng mẹ."
Cô đang đeo tạp dề rán trứng, nhìn thấy bộ dáng của cậu bé thì mỉm cười. Giờ giấc sinh hoạt của Tiểu Hòa rất đúng, tối hôm trước ngủ sớm hay ngủ muộn thì sáng hôm sau vẫn sẽ thức dậy đúng giờ.
Bây giờ mắt mũi vẫn còn nhắm tịt, còn có một chỏm tóc chồng lên nhìn đến là đáng yêu. Không phải là do cô còn đang bận thì cô thật sự muốn bế cậu bé lên để thơm cho cậu bé hai cái.
"Tiểu Hòa dậy rồi à? Mau vào đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài đây ăn sáng với mẹ nào."
"Da."
Hai mẹ con đang ăn sáng thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô còn chưa kịp ra mở cửa thì đã nghe thấy tiếng khóa lách cách rồi có tiếng người bước vào kêu to.
"Surprise...”
"Bất ngờ chưa nào? Tiểu Hòa có nhớ mẹ nuôi không nào?"
Hà Linh vừa cởi giày đã lao ngay vào thơm một cái rõ to trên mặt Tiểu Hòa, đằng sau lưng cô là Đặng Quang Huy đang xách cái túi nhỏ.
Anh ta lắc đầu cười áy náy với Phạm Chi Dao, cô cũng gật đầu chào lại.
Tiểu Hòa giơ tay xoa xoa cái chỗ mà Hà Linh vừa thơm lên, tỏ vẻ ghét bỏ.
"Con đã nói với mẹ nuôi là mẹ không được thơm má con nữa. Tiểu Hòa đã sáu tuổi rồi, không được tùy tiện đụng chạm."
Hà Linh ra vẻ tủi thân nhìn Tiểu Hòa.
"Con ghét bỏ mẹ nuôi sao?"
Tiều Hòa thở dài như ông cụ non.
"Không phải..."
Hà Linh chỉ chờ có thế lại lập tức thơm lên má kia một phát nữa, cười hì hì.
"Mẹ biết ngay là con trai yêu của mẹ không chê bai mẹ mà."
Nay là thứ bảy, Tiểu Hòa không phải đến trường mẫu giáo, Phạm Chi Dao cũng không cần phải đi làm. Bình thường thì thứ bảy hằng tuần hai mẹ con sẽ rủ nhau đi chơi hay đơn giản là nằm ườn lười biếng ở nhà. Chỉ là hôm nay Chi Dao sẽ phải đi gặp Trần Đình Phong nên không thể ở cùng Tiểu Hòa được. Nên cô thử hỏi xem Hà Linh có thể trông Tiểu Hòa giúp cô một lúc không.
Hà Linh chỉ muốn bắt cóc Tiểu Hòa về nuôi luôn thì ngay lập tức gật đầu. Vừa mới sáng sớm Hà Linh đã kéo chồng mình đến ngay nhà Chi Dao. Lý do cô đưa Đặng Quang Huy đi rất đơn giản. Cô muốn đưa Tiểu Hòa đi khu vui chơi, cần có người đi theo để cẩm đồ và lái xe.
Phạm Chi Dao nghe xong lý do thì cô cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán, Đặng Quang Huy quá là yêu chiều vợ mình.
Đường đường là đại luật sư trăm công nghìn việc như vẫn rất cưng vợ.
Tiểu Hòa biết mẹ mình có việc đột xuất thì có chút buồn, nhưng cậu bé vẫn rất hiểu chuyện ngoan ngoãn đi chơi với mẹ nuôi. Chỉ là cậu bé luôn dặn cô là phải về sớm đón bé. Phạm Chi Dao tất nhiên là đồng ý.
9h sáng ở một quán cà phê nhỏ cạnh trường đại học. Phạm Chi Dao nghĩ là mình đã đến sớm nhưng không ngờ khi đến nơi Trần Đình Phong đã ngồi đợi sẵn ở đó.
Cô vừa ngồi xuống thì nhân viên phục vụ đã bưng cho cô một ly cacao, vẫn là đồ cô thích uống ngày trước. Phạm Chi Dao cụp mắt xuống, cô bỗng có chút xót xa. Không ngờ lại có ngày Trần Đình Phong và cô lại ngồi đối diện với nhau theo cách này.
Phạm Chi Dao lấy lại tập hồ sơ ra đẩy về phía Trần Đình Phong. Trong tập hồ sơ đó là hai tờ giấy mà đối với cô như là một cục tạ nặng cả tấn.
Một là tờ giấy đăng ký kết hôn.
Một là tờ giấy chuyển nhượng tài sản.
Cả hai tờ đều đã có chữ ký sẵn của Trần Đình Phong. Chỉ cần Phạm Chi Dao đặt bút ký vào cô sẽ lập tức nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, hơn nữa cả cuộc đời về sau cô có thể đi ngang ở cả cái đất nước này.