Phạm Chi Dao vội vàng ngắt lời anh ta, cô len lén nhìn người đàn ông sắc mặt bắt đầu biến đen đứng đối diện mình.
"Xin lỗi, ngày mai tôi bận. Không thể đi được."
Người đồng nghiệp ở đầu dây bên kia vẫn chưa chịu từ bỏ, thấy Chi Dao không đồng ý với lời mời của mình thì tiếp tục nói.
"Không sao, vậy còn tuần sau..."
Phạm Chi Dao chưa kịp nghĩ ra lời gì thì người đàn ông cao lớn đã cướp mất điện thoại của cô. Trần Đình Phong không khách khí thẳng thừng nói với người bên kia đầu dây.
"Tuần sau cô ấy cũng không đi được. Từ nay về sau phiền anh đừng gọi điện làm phiền vợ tôi sau giờ làm việc."
Không đợi người kia phản ứng, Trần Đình Phong lập tức cúp máy. Anh chống một tay vào tường, một tay nắm lấy cái cằm nhỏ xinh của Phạm Chi Dao. Vóc dáng to lớn của anh hoàn toàn che khuất dáng người thanh mảnh của
Phạm Chi Dao đang bị đè ép lên trên bức tường sau lưng.
Trần Đình Phong trầm giọng, trong âm thanh còn có chút gì đó tức giận xen lẫn nóng nảy.
"Phạm Chi Dao!"
"Làm sao..."
Chi Dao lắp bắp trả lời, cô có chút chột dạ tránh né ánh nhìn như thiêu đốt của anh. Bộ dáng lúc này của anh làm cô nhớ lại chuyện năm xưa có một đàn anh muốn theo đuổi cô, anh cũng sẩm mặt cảnh cáo anh ta rồi lập tức muốn cô công khai mối quan hệ của hai người.
Anh hơi nâng cằm của cô lên một chút, không cho cô lại làm con rùa rụt đầu trốn tránh. Ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Đình Phong cười như không cười nhìn cô hỏi:
"Em không có gì muốn giải thích với anh sao?"
"Giải thích gì chứ?" Cô cứng đờ cả người.
Anh cũng nghe hết từ đầu đến cuối, bây giờ lại muốn cô giải thích. Anh ta chính là muốn hẹn hò với cô đấy. Phạm Chi Dao chibi trong lòng nhảy nhót muốn gào thét với anh nhưng ngoài mặt thì, huhu, cô chính là không dám nói đấy.
Thái độ này của anh cứ như nếu cô dám trả lời trái ý anh thì anh sẽ ăn thịt cô ngay tại chỗ vậy.
Phạm Chi Dao khựng lại tự hỏi. Cô sợ cái gì cơ chứ, mối quan hệ của hai người bọn họ bây giờ đã khác xưa. Anh đâu có quyền gì mà hạch sách cô.
Phạm Chi Dao thẳng lưng, tránh khỏi bàn tay anh: "Đây là chuyện riêng của em, anh mau về đi."
"Chuyện riêng của em." Trần Đình Phong nghiễn răng nghiễn lợi lặp lại lời nói của cô.
Anh đột nhiên cúi xuống hung ác ngậm lấy môi cô, bàn tay to lớn giữ chặt đẳng sau gáy cô làm cho nụ hôn này càng sâu hơn. Phạm Chi Dao hoảng hốt, Tiểu Hòa vẫn còn đang ở trong nhà, nhỡ thằng bé đột ngột ra đây thì cô biết nói sao với bé.
Cô vùng vẫy, muốn dùng hết sức lực của bản thân để đấy người đàn ông đang đè chặt trên người mình. Trần Đình Phong hơi lui ra, anh dễ dàng nắm chặt hai cổ tay cô đề chặt lên trên đầu, ép chặt cô vào tường rồi tiếp tục nụ hôn sâu.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của hai người bọn họ sau đêm định mệnh bảy năm trước.
Trần Đình Phong hôn vừa vội vàng vừa hung ác, không để cho cô có một chút không gian nào tránh né. Phạm Chi Dao bị ép chặt không thể động đậy chỉ có thể đề cho anh tùy ý làm càn bằng nụ hôn nóng bỏng ướt át.
Anh cường thế cưỡng ép mở miệng, hai đôi môi giao nhau, môi lưỡi giao triền. Hôn đến khi Phạm Chi Dao cảm thấy mình như bị hút hết không khí, cánh môi cũng tê dại cô mới nhân cơ hội cắn lên môi Trần Đình Phong một cái hy vọng anh có thể buông tha cho mình. Không ngờ chút đau đớn ấy chỉ khiến anh càng thêm điên cuồng hôn cô. Một lúc lâu sau Trần Đình Phong mới lưu luyến buông đôi môi mềm ra.
Nhưng anh vẫn chưa buông cô ra, từ trên cao quan sát gương mặt xinh xắn đỏ bừng đang thở dốc, đôi mắt đỏ bừng ngập nước. Phạm Chi Dao đang cố gắng hít từng ngụm không khí trong lành vào phổi.
Trần Đình Phong thả hai tay cô tự do, anh vuốt ve đôi môi vừa bị hôn đến mức sưng đỏ, anh cho cô một lời cánh cáo:
"Đừng có để cho bất kỳ một thằng đàn ông nào lại gần em, nếu không em không tưởng tượng được hậu quả đâu."
Phạm Chi Dao vô lực tựa vào tường, không thể tưởng tượng được mà nhìn anh.
"Anh điên rồi..."
Tuy cô không hề có ý định kết hôn với người khác nhưng việc bị anh cưỡng ép không được tiếp xúc với người khác giới khiến cô rất khó chịu.
"Anh đúng là điên rồi, đã điên từ bảy năm trước rồi."
Động tác trên tay lại tăng thêm chút lực, ngón tay cái niết mạnh bờ môi dưới của cô. Anh lạnh lẽo nhìn chằm chẳm Chi Dao đe dọa.
"Vậy nên, ngoan, nghe lời. Đừng thách thức sức chịu đựng của anh."
Phạm Chi Dao nghẹn ngào bất lực. Trần Đình Phong hiện nay khiến cô sợ hãi, cô ghét cái cảm giác không thể chống cự như lúc này.
Thấy Chi Dao không nói gì, chỉ giương đôi mắt đỏ như con thỏ đang xù lông lên nhìn anh, Trần Đình Phong thầm ảo não. Anh biết, anh càng như thế này chỉ càng khiến cô thêm chán ghét anh mà thôi.
Trần Đình Phong thả cô ra. Để lại cho cô một câu không mặn không nhạt rồi đi mất.