Cha Phạm cười ha hả, hài lòng vỗ vai con gái mình kể lại chuyện sáng nay. Phạm Chi Dao lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Từ ngày cô còn nhỏ cha cô và bác Triệu hàng xóm đã suốt ngày kèn cựa nhau từng chút một. Con trai lớn của bác ấy là bạn học cùng lớp với cô. Hai đứa cũng được xem là thanh mai trúc mã của nhau.
Cha cô chỉ sinh được một đứa con gái, bình thường ông cưng chiều cô hết mực. Bác Triệu thì vẫn hay trêu đùa là
sau này lớn lên sẽ bảo con trai bác ấy cưới cô về làm con dâu của nhà bc ấy. Thế là từ nay về sau con gái của
cha Phạm sẽ trở thành con gái của bác ấy.
Cha cô bực mình, nằng nặc chê bai con trai bácấy. Hai người chính thức kèn cựa nhau từ đây. Cha cô chơi cờ kém
nên thường xuyên bị bác Triệu lôi ra trêu chọc.
Cuối cùng hôm nay Trần Đình Phong có thể giúp ba xả giận thì bảo sao cha cô lại đột ngột thay đổi thái độ đến
vậy.
Haizzz
Đồng đội của cô thật sự là quá yếu kém. Chỉ trong một buổi sáng đã có thể bị kẻ địch mua chuộc.
Cô đã định nhân cơ hội này để làm khó anh một phen.
Tiếc rằng theo tình hình này thì có vẻ việc này sẽ không thành công. Phạm Chi Dao liếc mắt nhìn vào trong bếp.
Nhìn qua có vẻ mẹ cô và anh rất hòa thuận.
Người ta có câu, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng ưng. Có vẻ câu này đúng với trường hợp của mẹ Phạm và Trần
Đình Phong.
Mẹ Phạm nhìn cậu thanh niên đang đeo tạp dề thành thục nhào bột làm bánh, âm thầm cho một điểm cộng trong
lòng. Về việc làm đồ ăn mặn thì bà không khéo bằng chồng mình, nhưng về việc làm bánh ngọt thì bà là cao thủ.
Lâu rồi con gái mới về nhà, bà định trổ tài làm bánh cho con gái ăn. Không ngờ cậu thanh niên này lại có khiếu
làm bếp đến thế.
Càng nhìn bà lại càng ưng ý. Đẹp trai, tài giỏi, công việc ổn định, lại có gia giáo tốt. Nhìn là biết nó thật tâm thật ý
muốn cưới con bà.
Nếu con gái bà gả cho cậu ta chắc chắn chắn sẽ được yêu thương.
Cứ như thế, Trần Đình Phong đã dễ dàng lấy lòng được cha mẹ vợ. Cuối cùng anh cũng có thể tìm cơ hội nói
chuyện với cha mẹ vợ về việc cha mẹ anh muốn đến thăm hai người.
"Cha mẹ, con và Chi Dao cũng đã đăng ký kết hôn. Cha mẹ con muốn muốn tìm một ngày nào đó để có thể đến
thăm nhà."
Anh chưa vi nói đến chuyện tổ chức lễ đính hôn. Việc khó khăn như thế này thì anh rất tin tưởng giao phó cho
cha mình.
"Được rồi. Vậy cha mẹ con có nói là bao giờ sẽ đến hay không?"
Dù sao con gái của ông cũng đã gả vào nhà người khác để làm dâu, ông bà cũng phải gặp mặt ông bà thông gia
một lần. Nghe con gái nói là cha mẹ chồng đối xử với nó rất tốt, nhưng ông bà cũng phải tận mắt nhìn thấy mới đúng.
Chỉ cần nhà họ có một chút dấu hiệu của việc ý thế hiếp người thì ông bà sẽ lập tức mang cả con gái và cháu ngoại về nuôi ngay lập tức.
Trần Đình Phong trả lời cha mẹ vợ.
"Cha con đã về hưu, mẹ con thì lúc nào cũng rảnh rỗi. Nên lúc nào cũng có thể đến được. Cha mẹ con nói chuyện này nghe theo cha mẹ sắp xếp."
Cha Phạm gật đầu.
"Cuối tuần sau thì sao?"
Hai vợ chồng ông cũng cần một ít thời gian để dọn dẹp lại nhà cửa. Lần đầu tiên ông bà thông gia đến thăm nhà, cần phải chuẩn bị mọi chuyện cho chu đáo.
"Vâng. Con sẽ nói với cha mẹ con thu xếp thời gian đến thăm hai người."
Vì cả Trần Đình Phong và Chi Dao đều còn công việc nên chỉ có thể ở lại nhà cha mẹ Chi Dao hai ngày rồi phải mau chóng trở về thủ đô.
Phạm Chi Dao cứ chần chừ mãi không chịu đi. Về bên cạnh cha mẹ làm cô có cảm giác vẫn còn như ngày bé được cha mẹ che chở.
Sau khi lên xe rồi cô cứ ngoái lại nhìn theo cha mẹ cho đến khi khuất bóng thì mới thôi. Trần Đình Phong thấy cô ngập nước mắt thì liền ôm cô vào lòng vỗ về.
"Không sao đâu. Cuối tuần sau là có thể gặp lại cha mẹ rồi mà."
"Em đừng khóc."
Phạm Chi Dao không từ chối cái ôm của anh, cô quyến luyến cọ gương mặt vào ngực anh, khẽ ừ một cái. Bây giờ người đàn ông này là cũng là người nhà của cô.
Trần Đình Phong hơi ngạc nhiên, lần này Chi Dao không tỏ ý ghét bỏ chống cự cái ôm của anh. Có vẻ như việc phải xa cha mẹ làm cho Chi Dao yếu đuối nhiều hơn.
Nhìn cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, anh mỉm cười hôn lên tóc cô, trêu ghẹo.
"Biểu cảm của em lúc này giống hệt Tiều Hòa."
Con trai anh lúc biết tin không được đi cùng cha mẹ về thăm ông bà ngoại thì cũng rớm nước mắt tủi thân như vậy. Nhưng mà vẫn tỏ ra kiên cường không hề khóc lóc, ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt mẹ.
Tuy ngũ quan của con trai anh giống hệt bản sao thu nhỏ của anh, nhưng mà biểu cảm khi cười khi khóc thì cũng thì lại giống hệt Chi Dao. Vài thói quen nhỏ cũng giống như mẹ.
Trần Đình Phong thầm nghĩ, nếu mà hai người có một cô công chúa giống hệt như Chi Dao thì đáng yêu biết mấy.
Phạm Chi Dao đang buồn mà nghe thấy anh nói đến con trai thì cũng muốn cười. Cô nhỏ giọng phản bác.
"Có chỗ nào giống em. Rõ ràng là giống hệt với anh còn gì."
Chẳng phải như thế mà lần đầu tiên mẹ chồng gặp Tiểu Hòa đã biết ngay đó là con trai của anh.
Trần Đình Phong mỉm cười.
"Đúng vậy."
Phạm Chi Dao không phục. Rõ ràng là cô mang thai chín tháng mười ngày, thế nào mà lại không có nét nào giống cô mà lại giống hệt người đàn ông này.
"Thật là không công bằng."
Trần Đình Phong bật cười, lực tay tăng thêm chút nữa. Anh mập mờ trên chọc bên tai cô.
"Đúng là không công bằng. Vậy thì chúng ta sinh thêm một cô công chúa đi. Anh bảo đảm lần này sẽ giống em."
Phạm Chi Dao bực mình. Cũng may là con trai cô di truyền sự đáng yêu giống cô chứ không có đáng ghét giống người đàn ông này.