Bàn tay to của Trần Đình Phong cầm tay cô trượt lên cơ bụng của anh. Ý đồ trong mắt của anh hiện ra rất rõ ràng.
Người đàn ông trước mắt cô đây có gương mặt góc cạnh nam tính, chẳng ai hiểu rõ hơn cô nó chứa đựng sức mạnh khi bộc phát đáng sợ đến mức nào.
Dáng người hoàn mĩ, cơ bắp rắn chắc phân bố khắp nơi trên cơ thể anh phô bày sức quyến rũ. Có một điều mà
Trần Đình Phong đến giờ vẫn chưa biết, cô chính là đứa nhan khống thầm lặng.
Năm đó khi đồng ý nhận lời yêu đương với anh cũng có một phần nguyên nhân là do gương mặt với vóc dáng này. (1
Phạm Chi Dao âm thầm nuốt nước bọt, lắc đầu phản kháng như bàn tay cô như không nghe lời. Nó vẫn bám dính rồi lặng lẽ nắn bóp từng múi cơ.
"Không được."
"Đi ngủ, sáng mai còn phải đi đường xa. Mệt lắm. Anh mà làm bậy thì đừng có trách."
Bản thân cô còn đang nghi ngờ, nhỡ đâu...
Trần Đình Phong thấy cô từ chối thẳng thừng như thế thì tủi thân, anh làm nũng cọ đầu vào cô. Hạ từng nụ hôn mơn trớn trên cần cổ thon dài như thiên nga, anh năn nỉ van lơi.
"Vợ ơi..."
"Bà xã..."
"Bảo bối..."
"Một lần thôi, được không?"
Thấy cô gái nhắm tịt mắt quyết tâm giả làm đà điều thì tức cười. Vợ anh sao lại đáng yêu đến mức này được cơ chứ.
Trần Đình Phong kéo thẳng tay cô xuống bộ phận đang sưng phồng, gào thét đòi ra. Phạm Chi Dao hoảng hồn mở mắt thì đối diện với gương mặt muôn phần vô tội của anh.
"Bà xã, nó không nghe lời anh. Em đến dạy bảo nó giúp anh có được không?"
Phạm Chi Dao tức đến nghiễn răng nghiễn lợi, cô thò tay nhéo má anh một cái cho đỡ tức.
"Sao anh có thể nói những lời vô liêm sỉ một cách đường hoàng như thế được."
Trần Đình Phong hôn lên lúm đồng tiền xinh đẹp của cô, tỏ vẻ không quan tâm.
"Đứng trước mắt bà xã thì liêm sỉ không quan trọng."
Quan trọng là vứt bỏ liêm sỉ mà được vợ quan tâm thì đời này anh không cần cái thứ đó cũng không thành vấn đề.
"Vợ..."
Thấy anh lại bắt đầu, Phạm Chi Dao thở dài. Có vẻ là lần này không làm gì đó thì cô đừng hòng trốn thoát.
"Một lần thôi đấy", Phạm Chi Dao nhấn mạnh.
Mắt Trần Đình Phong sáng rực, anh liên tục gật đầu hứa hẹn.
"Được."
"Chỉ dùng tay."
Ánh sáng trong mắt anh lại tối đi, lại muốn bắt đầu ăn vạ thì cô lại quăng ra cho câu nữa.
"Không muốn thì anh tự đi mà giải quyết."
Trần Đình Phong méo mặt. Muốn, tất nhiên là anh muốn rồi.
Ngón tay thon dài, đầu ngón tay hồng hào mát lạnh từ từ kéo dây lưng quần. Con thú thô dài lập tức bật ra đập vào tay cô chào hỏi.
Phạm Chi Dao trừng mắt, tại sao chưa gì mà nó đã ở hình dạng như thế này rồi.
Cô lầm bẩm.
"Đúng là chủ nào tớ đấy."
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô. Người đàn ông cũng không rảnh rồi mà đã cởi áo ngủ của cô ra từ lúc nào, anh đang tha hồ làm bậy giữa khe ngực cao vút.
"Vợ quá khen."
Phạm Chi Dao đột nhiên nắm chặt thứ đồ chơi khổng lồ đó trong tay, nó rất hưng phấn mà giật giật trong lòng bàn tay cô. Ai khen anh cơ chứ.
"Khen anh mặt dày."
Trần Đình Phong khẽ rên rỉ một tiếng, anh giục cô.
"Bà xã, tiếp đi..."
Thứ kiêu ngạo của anh đang được cô nắm chặt trong tay. Vừa nóng bỏng vừa to lớn, cô cầm bằng một tay có chút không nối.
Cô bắt đầu thử di chuyển lên xuống, hô hấp của người đàn ông cũng trở nên thô suyễn dồn dập.
Lòng bàn tay mềm mại không xương đang vuốt ve người anh em của anh. Trần Đình Phong không hài lòng với tốc độ này, anh tự mình bao chặt lấy tay cô đích thân hướng dẫn cô làm việc.
"Chậm quá, để anh dạy em."
Mặt Phạm Chi Dao đã đỏ ửng như máu, cô rất oan uồng đấy nhé.
Cô đã cố gắng hết sức rồi. Chỉ tại nó quá sức với cô mà thôi.
Bầu không khí trở nên đặc quánh đến ngọt lịm. Trên giường là thân thể cao lớn của người đàn ông đè chặt cơ thể nhỏ xinh trắng nõn của người phụ nữ.
Ánh mắt thâm thúy của Trần Đình Phong ngày càng biến đổi, động tác ở trên tay cũng dần nhanh hơn nhiều.
Phạm Chi Dao có chút theo không kịp. Cho đến một lúc lâu sau thì anh mới chịu gẩm lên một tiếng thỏa mãn rồi bắn ra trong tay cô.
Phạm Chi Dao cảm thấy mười đầu ngón tay của cô như không còn sức lực.