Con Gái Ba Tuổi Đưa Tôi Bay Cao

Chương 17



Bình luận bay tán loạn.

[Bé Lạc Lạc, xin hãy nhớ rằng con là một loli đáng yêu chứ không phải một cô gái có sức mạnh.]

[Tình yêu của tôi, cô gái xa lạ Lạc Lạc, hãy đến trong vòng tay của tôi!]

[Trần Mịch... thật khó mà bình luận.]

[Tôi từng xem cô ta đóng phim. Đây có phải là kịch bản không?]

[Trực tiếp thì kịch bản đâu ra. Tôi đang xem chương trình suốt 24 giờ đây.]

[Tôi không biết phải nói thế nào, chỉ muốn nói, Lạc Lạc, tôi yêu cháu!]

[Giang Nguyệt thật sướng vì có Lạc Lạc bên cạnh.]

[Giang Nguyệt thật sướng+10086.]

[Có ai nhớ phần quà thần bí của Đạo diễn Trần không? Sao vẫn chưa có nhỉ?]

26.

Khi tôi đưa Lạc Lạc về nhà, tôi đói đến nỗi có thể ăn được một con bò, may mắn thay, chú và dì đã chuẩn bị bữa ăn.

Tôi và Lạc Lạc làm việc chăm chỉ, khi chúng tôi đã no nê, giọng nói của Đạo diễn Trần vang lên ngoài cửa: "Giang Nguyệt, Lạc Lạc, đại lễ thần bí tới rồi, mau ra đây!”

Mắt tôi và Lạc Lạc sáng lên, lập tức chạy ra sân.

Trong làng có một mảnh đất trống, lúc này vô cùng náo nhiệt.

Lửa trại, dân làng, dê nướng.

Tôi sờ sờ cái bụng đã no, động tác của Lạc Lạc cũng vậy.

“Con nghĩ vẫn có thể nhét được.”

Con bé nhìn thẳng vào con dê nướng béo ngậy.

“Tạm thời gác lại việc giữ dáng đi, mẹ muốn ăn.”

Cả hai chúng tôi chạy tới ngồi xuống, mùi thơm đến chảy nước miếng!

Một bàn tay đưa hai miếng thịt dê tới, tôi cầm lấy, đưa một miếng cho Lạc Lạc và một miếng vào miệng mình.

"Tại sao lúc này mới có món này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c25--26.html.]

Tôi ăn miếng thịt trong miệng, nhìn chằm chằm vào dê nướng trên lửa mà không thèm nhìn người đưa thịt đến.

"Thật là, Đạo diễn Trần không báo trước cho tôi, làm tôi và Lạc Lạc đã ăn no bụng mới tới đây."

"Vậy cô còn có thể ăn được sao?" Người đàn ông mỉm cười.

Nghe vậy, Lạc Lạc và tôi gật đầu mạnh mẽ.

"Ăn cái này đi."

Một chiếc chân dê khác đã được đưa đến.

"Ngon quá đi mất!" Lạc Lạc hài lòng.

"Tôi muốn gói nó lại và mang về."

“Phần còn lại để cho các anh, chỉ giữ phần này thôi. Nhưng sáng mai ăn lại, có thể không ngon bằng bây giờ.”

Tôi quay lại và muốn cảm ơn người đàn ông đã giúp tôi.

Khi nhìn thấy là ai, lời cảm ơn trên môi biến thành lời từ chối lịch sự: "Vậy... thôi khỏi đi.”

À thì... tôi tưởng đó là một anh chàng đẹp trai tốt bụng nào đó trong làng, nhưng không ngờ đó lại là Chu Nguỵ.

Tôi không dám yêu cầu điều gì với hắn.

Chu Nguỵ nhìn tôi, nửa gương mặt hắt ánh lửa, phần còn lại chìm trong bóng tối.

"Giang Nguyệt, cô sợ tôi sao?"

Tôi lắc đầu.

Tôi không sợ, tôi chỉ không muốn xào CP với hắn.

Hắn tiếp tục hỏi: "Tôi có làm gì đường đột khiến cô khó chịu không?"

Tôi muốn khóc, hắn có thể đừng hỏi loại câu hỏi này trước máy quay được không? Anh trai ơi, mấy câu này rất dễ bị hiểu lầm!

"Giang Nguyệt, tôi..."

"Mẹ ơi! Nhảy đi, nhảy đi, con muốn nhảy!"

Lạc Lạc chỉ vào những người đang quay tròn và nhảy quanh đống lửa trại đối diện rồi kéo tôi đứng lên.

"Được, mẹ sẽ nhảy với con.”

Tôi đứng dậy và thoát khỏi nơi đầy thị phi này!