Con Gái Ba Tuổi Đưa Tôi Bay Cao

Chương 5



Bình luận bay tới tán loạn.

[Có ai có thể cho tôi biết họ bị sao không?]

[Hãy để tôi làm rõ sự nhầm lẫn. Trước đây, bộ phim của đạo diễn Tiền đã có một buổi thử vai công khai. Họ tranh nhau một vai, và cuối cùng Giang Nguyệt đã được chọn. Trần Mịch thậm chí còn cãi nhau lớn với cô ấy về vấn đề này, nhưng cô ấy không được nhiều người biết đến nên chuyện này cũng không lộ ra.”

[Mới bắt đầu đã thấy thú vị rồi. Tôi nóng lòng muốn được xem tiếp.]

[Tổ chương trình cũng hiểu rõ tác dụng của chương trình nên cố tình ghép hai cô ấy lại với nhau.]

[Tôi thích Giang Nguyệt. Hình dáng vừa rồi của cô ấy khiến tôi thấy rất đẹp!]

[Một số người không có khuôn mặt chính diện đẹp, nhưng khuôn mặt bên của họ thật tuyệt vời!]

[Hahahahaha Lâm Tử Hiển có thể khiến tôi cười chết. Ai có thể cưỡng lại Lạc Lạc dễ thương kia?]

[Fan Giang Nguyệt +2, fan mẹ Lạc Lạc +10086.]

8.

Bên kia, cuối cùng Vương Cẩm Tuỳ cuối cùng cũng đứng dậy.

"Duệ Duệ, ngươi sợ sao?"

Vương Duệ lắc đầu chỉ vào Lạc Lạc: "Con không sợ, em gái đó thật đáng yêu, con thích em ấy."

Lạc Lạc nở nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt cậu nhóc sáng lên, lập tức chạy đến.

Tôi hét lên với Vương Cẩm Tuỳ: "Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ con anh!"

Mọi thứ ở đó đều ổn, nhưng có một vấn đề khác xảy ra.

Không có ai lái xe.

Tôi có bằng lái xe, nhưng tôi không có ô tô, kể từ khi đi thi tôi chưa hề chạm vào ô tô, đã mấy năm rồi, về cơ bản tôi đã trả lại tất cả những gì tôi học được cho người hướng dẫn.

Trần Mịch thì càng chẳng có gì.

Và đây là xe ba bánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-ba-tuoi-dua-toi-bay-cao/c7--8.html.]

Trần Mi trợn tròn mắt: "Đạo diễn!"

Tuy nhiên, xe của Đạo diễn đã theo sauVương Cẩm Tuỳ rời đi, chỉ để lại cho chúng tôi người quay phim.

Trần Mịch hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Giang Nguyệt, tôi không ngồi lên xe cô lái đâu!”

Lúc đầu tôi còn do dự, nhưng khi cô ta nói lời này, tôi lập tức ngồi vào ghế lái và đón Lạc Lạc và Vương Duệ lên.

“Vậy thì đi chậm thôi.”

Người quay phim ngay lập tức lên xe và nhìn chúng tôi với vẻ bối rối.

Trần Mịch hét lên: "Tôi không muốn quay nữa, tôi muốn về nhà!"

Cô ta kéo Lâm Tử Hiển và quay đi.

Tôi cũng không thèm nhìn: “Ngồi yên đi, để tôi tìm cảm xúc cái đã.”

Xe vừa khởi động, Trần Mịch cùng Lâm Tử Hiển liền quay lại, lên xe không nói một lời.

Ôi, tôi không biết mặt cô ấy có đau không.

"Giang Nguyệt, nếu xe bị lật, thì cô không xong với tôi đâu.”

Xe run lên và lắc lư.

Lạc Lạc và Vương Duệ ôm chặt lấy eo tôi, sợ bị ngã.

Sau khi xoay vòng một lúc thì việc đó trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Đường rộng, không có nhiều ô tô và cũng không khó lái xe.

Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu.

Theo chỉ dẫn của quay phim, chẳng mấy chốc chúng tôi đã chạy vào một con đường quê hiểm trở, khá dốc.

Khi vượt qua một con dốc, Lạc Lạc cũng sợ hãi hét lên: "Mẹ ơi, chạy chậm lại! Nếu dốc quá, xe sẽ bị lật!"

Vương Duệ: "Dì, chậm một chút, con sợ..."

Tôi phanh hết sức có thể và cảm thấy muốn khóc.

"Nếu tôi nói phanh hỏng thì mấy người có tin không?