Cuối cùng, tôi tìm thấy một ngôi nhà đang phơi quần áo trẻ em trong sân, vừa định bước vào thì Kiều Lan đã đi trước tôi.
"Xin chào có ai ở đây không?"
Tôi dừng lại và nhìn thấy có người ra chào Kiều Lan, trong họ rất nhiệt tình.
Tôi quay người đi nơi khác, Lạc Lạc bên cạnh phàn nàn: "Con tưởng dì Kiều là người tốt, không nghĩ dì ấy lại cướp nơi chúng ta tìm trước.”
Tôi cúi đầu xoa xoa đầu con gái: “Không sao đâu, chúng ta tìm lại lần nữa đi.”
Hơn nữa, có thể gia đình ấy cũng không phải là tốt nhất.
"Con mệt à? Có muốn mẹ bế con không?”
Lạc Lạc lắc đầu.
Bình luận bay đến.
[Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, đừng cướp của con gái tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ Kiều Lan là một người rất tốt.]
[Con gái tôi mạnh mẽ quá, suốt chặng đường thậm chí còn không nhờ mẹ bế.]
[Giang Nguyệt thật vô trách nhiệm, Lạc Lạc mới ba tuổi, ngay cả bế cũng không chịu làm!]
[Tôi nghĩ Kiều Lan không đơn giản.]
[Giang Nguyệt không có mắt nhìn người!]
[Trần Mịch đã tìm được nhà hai tầng cách đó không xa. Bà chủ nhà nhìn không dễ sống cùng chút nào.]
[Đúng đúng, bà dì đó nhìn rất chanh chua, lại thích tám chuyện. Trong làng tôi cũng có một người như thế này. Ánh mắt và vẻ mặt của bà dì ấy rất dễ nhận ra.]
[Chanh chua đối đầu với chanh chua. Có kịch hay để xem rồi đấy!]