Đêm hôm đó, Hân gọi mấy đứa hành xóm cùng làm một bữa nhậu, cả bọn vừa thấy cô là liền nhao nhao chạy đến gần rồi hỏi han các thứ, trả lời đôi ba câu cho có lệ, Hân theo chúng nó đến mấy tiệm ăn nhỏ bên đường. Tửu lượng dân ở đây không đùa được đâu, bởi vì Hân mới ngồi chưa được bao lâu mà đã thấy váng đầu rồi, mặt cô đỏ như trái cà chua, dạ dày cồn cào vô cùng khó chịu.
Đám bạn còn đang cười nói với nhau ầm ĩ cả lên, nghe thấy tiếng "bịch" bên cạnh, quay đầu nhìn sang thì thấy Hân tay cầm ly rượu, bất tỉnh nhân sự trên bàn ăn. Cả bọn cùng cười phá lên nhưng bữa nhậu vẫn tiếp tục cho tới tối muộn.
__________
Vân ngồi thẳng sống lưng, ngón tay cầm chén trà đưa lên môi, nhấp từng ngụm nhỏ, Vân đưa mắt nhìn ra bên ngoài, từng ánh sáng đỏ cam ấm áp của bầu trời buổi chiều tà. Bên trong căn nhà năm gian, bầu không khí vô cùng yên tĩnh và lạnh lẽo, chợt tiếng "cộp" nặng nề vang lên, một người đàn ông lớn tuổi chống gậy xuống sàn đứng lên nhìn Vân.
"Bệnh tình đã ổn hơn chưa?". Vân quay lại nhìn ông ấy gật đầu, rồi lại nhìn bên ngoài.
"Khi nào thì về?" Ông ta lên tiếng hỏi
"Mai"
Ông ấy không nói gì, rồi ngồi xuống ghế tự rót trà cho mình. Vân liếc nhìn người đàn ông qua khóe mắt, tự nhủ rằng chắc ông ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng này đâu.
Sau lưng ông trải hàng dài tử khí, khuôn mặt ai cũng tiều tụy thất sắc, khi thì máu chảy từ đầu tới chân, khi thì mất tứ chi, bị cắt lưỡi, móc mắt,... họ đứng ngay đằng sau ông, chen chúc nhau trong căn phòng khách này, khuôn mặt họ rất dữ tợn, trong lời than trách toát ra sự căm thù.
"Gi... gϊếŧ!".
Vân nhíu mày cố gắng nín nhịn cơn buồn nôn, mùi tử thi thối rữa hòa vào không khí, ruồi bọ bâu đầy mặt đám vong hồn, mấy con giòi lúc nha lúc nhúc bò ra từ mấy lỗ hổng trên người họ, sau lưng tỏa ra từng làn khói đen âm u. Với tình hình này, không sớm thì muộn, ông ta cũng phải đi theo bọn họ, oan có đầu nợ có chủ. Vân nhìn sắc trời dần ảm đạm kia mà thở dài. Không biết đêm nay có ngủ được không đây?
Người đàn ông lớn tuổi đó chính là bố cô, phải, ông ấy là một người xấu. Bố đứng dậy rời khỏi phòng khách, tiến về phòng ngủ chính, binh đoàn người âm cũng theo ông dần biến mất, Vân bật dậy, cô dùng toàn bộ sức bình sinh của mình mà chạy về phía nhà vệ sinh nhưng không kịp mà đành dừng lại ở gốc cây gần đó, chống tay lên thân cây rồi cúi gập người nôn khan. Vân nôn cho tới khi chỉ còn lại dịch vị dạ dày mới đứng dậy rời đi. Căn nhà tràn ngập âm khí này là nơi Vân không muốn đến nhất, nhưng chỉ cần trêu tức được ông ta là được rồi.
_______
Hân mặt mày đỏ bừng, bước đi loạng chà loạng choạng, thi thoảng còn phải dừng lại nôn khan mấy lần mới đi có thể tiếp. Khánh ở bên cạnh khó chịu bịt mũi mắng.
"Đã bảo uống ít thôi mà, mày nhìn mày xem, con gái con lứa gì đâu".
Hân trừng mắt nhìn anh, đá nhẹ mấy phát vào người Khánh rồi vùng vằng bỏ đi, anh bất đắc dĩ lắc đầu rồi tiến lên khoác tay Hân lên cổ mình, dìu cô từng bước một. Lúc đến ngã ba, Hân thoát khỏi người anh, nửa tỉnh nửa mê chỉ chỏ nói.
"Rồi...ờ, về đi...hực, tao về được! Đi đi". Hân bước đi nghiêng ngả, tay vẫy vẫy mấy cái, Khánh vẫn như cũ đứng bên cạnh cô, kiên nhẫn khuyên nhủ.
"Thôi đi cô ơi, để tôi đưa cô về". Hân lườm anh, chỉ vào mũi anh rồi gằn từng chữ một.
"TAO TỰ VỀ ĐƯỢC!". Hân bỏ lại anh mà bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, Khánh ngây người một lúc rồi cũng cất bước đi về hướng ngược lại.
Hân chậm rãi về nhà, trên con đường mòn chỉ lác đác vài cột đèn đường truyền thống, hai bên đường bao phủ bởi cánh đồng lúa vàng, mùi lúa chín theo gió luồn vào khoang mũi Hân, dừng lại hít một hơi sâu, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút, cô không còn đi đứng siêu vẹo nữa nhưng vẫn dừng lại đôi chút để nôn thốc nôn tháo.
Có làn gió thổi qua khiến lá rụng bay tán loạn, những cành cây nghiêng ngả cọ vào nhau tạo thành tiếng xào xạc khô khan, Hân đứng trơ trọi một mình giữa con đường mòn, khung cảnh xung quanh trở nên yên ắng đến lạ thường, nếu không phải đằng xa có mấy căn nhà đèn đuốc sáng trưng thì chắc giờ Hân còn tưởng mình đang ở nghĩa trang chứ không phải con đường mòn gập ghềnh xưa nữa. Rồi bên tai chợt văng vảng tiếng chuông ngân thanh thoát, âm thanh vang vọng theo từng bước chân của cô. Hân mơ mơ màng màng lướt qua một cái bóng trắng, giọng nói trong trẻo, thanh thúy vang lên.
"Cuối cùng cũng chờ được em"
Hân ngoảnh đầu nhìn lại nhưng không có ai ở đó hết. "Định luật Murphy", có thể dùng để diễn giải hoàn cảnh của cô mấy ngày nay. Trong cái xui có cái rủi, Hân sợ đến tỉnh rượu, ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà, miệng lẩm bẩm niệm Phật.
"Con Nam Mô A Di Đà Phật, phù hộ độ trì cho con".
Con đường mòn ở giữa như chia cắt cánh đồng lúa chín thành hai, từ xa đã thấy có người con gái mặc áo trắng đứng dưới cột đèn đường, ánh sáng vàng của đèn đường hắt lên tà áo dài trắng, làn da xanh đen không giống bình thường, đôi môi người đỏ thắm như cành hoa phượng vĩ, nụ cười kia sao thật lạnh lẽo, hiu quạnh làm sao? Tà áo trắng tinh khôi phất phơ trong gió, toát lên vẻ cô đơn, tĩnh mịch, âm thanh chuông ngân vẫn còn reo thành từng nhịp, người ấy nhìn theo hướng Hân rời đi, đôi mắt trong veo chớp đôi ba lần, một giọt lệ hiện trên gương mặt tinh xảo ấy rồi rơi xuống nền đất. Cơn gió thổi mạnh những phiến lá rụng, ánh đèn đường nhấp nhánh mấy lần, thân ảnh người con gái ấy vụt tắt trong đêm tối.
Vừa về đến là Hân kể lại liền cho bố mẹ nghe cái bóng trắng mình vừa gặp, họ hốt hoảng chạy vào bếp lấy bịch muối rồi tỏi ra rồi bắt cô đứng trong sân, nắm một nắm muối vứt thẳng vào người Hân rồi xâu tỏi thành một cái vòng để đeo lên người cô.
"Tao tạt vào mắt mày giờ chứ nói gì miệng". Hân bĩu môi, cô đưa tay gãi đầu cũng ra toàn muối, nhìn cái vòng tỏi trước cổ này mà thở dài. Trông nó dị hợm chưa kìa, rắc hết muối rồi thì bố mẹ cô lại vào phòng thờ cúng bái tổ tiên, mãi mới xong Hân đi vào phòng ngủ của mình, nằm phịch xuống giường, nãy giờ cô uống nhiều quá, lại còn thêm sự việc vừa rồi nên bây giờ mệt vô cùng, cô lim dim rồi nhắm mắt say ngủ.
________
Gần chín giờ tối, ở tròi viện nghỉ mát, Vân ngồi ngẩn người. Lại một đêm nữa, cô không thể có giấc ngủ.
Vân thầm nghĩ mai là được về nhà rồi nên dù đêm nay cô thức trắng cũng không sao, cái hình ảnh hãi hùng mà bố cô đem lại cũng đủ lý do để bắt cô phải tỉnh táo rồi, Vân thở dài, ôm lấy cánh tay mà gục đầu xuống. Những ký ức xưa nay chưa từng biến mất lại ùa về, cô nhớ những năm tháng còn nhỏ, nụ cười đôn hậu của mẹ mỗi khi hát "London brigde is falling down". Mẹ thật dịu dàng mỗi khi vuốt ve đầu cô, mẹ là một chỗ tựa vững chãi mỗi khi cô thấy những thứ ghê tởm kia.
"Người đó có đáng để mẹ bỏ con đi không?". Vân nắm chặt tay lại, cô hận mẹ vì bà đã bỏ rơi mình nhưng lại thương vì bà chưa từng được hạnh phúc.
Bỗng một cái bóng đen nhỏ lướt qua chân cô, Vân cúi đầu nhìn thì hóa ra là con mèo hôm qua, cô mỉm cười nhẹ nhàng, cúi xuống bế nó đặt lên đùi mình, Vân đưa tay vuốt ve nó, ánh mắt trìu mến, cô ngẩng đầu lên nhìn ngắm ánh trăng, môi mấp máy cất tiếng hát.
"London brigde is falling down, falling down, falling down, London brigde is falling down... my fair lady".
Mỗi lần hát bài ca này cô đều nhớ đến mẹ. Tầm nhìn dần lóa mờ, hàng mi cong dài ướt đẫm, Vân ngửa đầu lên, vội vàng lấy tay áo lau sạch nước mắt, Vân kìm nén xúc động trong lòng lại, một bóng người đang đứng trên mặt hồ vô tình lọt vào ánh nhìn cô.
Tiếng chuông trong veo trong màn đêm tĩnh lặng, người đó đứng xoay lưng về phía Vân, mái tóc đen huyền dưới ánh trăng ngà óng ả như sợi tơ tằm, tà áo dài trắng giản dị bay nhẹ như đám mây mềm mại. Cả người cô ấy phát ra một tầng hào quang trắng tinh khiết, cô biết đây là gì.
Vầng hào quang này xuất hiện ở những thai nhi và trẻ con chết oan, tâm hồn thuần khiết của những đứa trẻ vẫn được giữ nguyên, hoặc những người sống một đời lương thiện, trong sạch.
Vân bước đến gần cô gái, ánh mắt vẫn dõi theo người cô ấy không dời, người kia quay lưng lại mỉm cười nhìn Vân. Trông thấy người kia đang từng bước tiến gần đến chỗ mình, cô đứng bất động nhìn chăm chú.
Những bước đi trên mặt hồ của cô gái rất nhẹ nhàng, tựa như giọt nước rơi xuống làm xao nhãng mặt hồ tĩnh lặng, âm thanh chuông ngân vẫn vang lên theo nhịp bước chân của cô, mái tóc kia giống như được làn gió nâng đỡ mà trôi nổi giữa không gian, một nửa gương mặt bị che khuất, chỉ để lộ đôi môi đỏ kiều diễm cong thành một nụ cười hoàn hảo. Cô ấy dừng lại trước mặt Vân nhẹ giọng nói.
"Xin đừng để lỡ nhau".
Một giọt nước rơi xuống mặt hồ, cô gái biến mất chỉ trong nháy mắt, Vân giật mình, cô nhíu mày lại.
"Lỡ gì cơ?". Đứng bất động một lúc Vân xoay người đi về tròi, tiếng chuông ngân vang trên cổ tay cô lắc lắc theo nhịp bước đi. Từ xa, có một chùm ánh sáng trắng vừa biến mất.
Hân tỉnh dậy trên giường, cô vươn vai thở ra một hơi dài, ngón tay day day quanh huyệt thái dương, ngày hôm qua cô đúng là uống hơi nhiều. Mẹ cô từ bên ngoài bước vào, bà đứng trống nạnh nhìn xuống cô.
"Dậy đi rửa mặt nhanh, hôi chết đi được, y như bố mày! Bố con chúng mày chả được cái tích sự gì".
Hân dạ vâng nhìn mẹ rồi lách qua người bà chạy vọt vào nhà tắm, bố cô bước nhẹ đến sau lưng bà, rầu rĩ hỏi.
"Nhưng mà mẹ nó ơi, tôi có uống rượu nhưng không có hôi".
Mẹ Hân nhíu mày, lườm nguýt bố Hân, thấy thế ông cúi đầu nhanh chóng quay lưng đi.
Lúc Hân đi ra thì bố mẹ cô đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, quần áo tiễn cô lên xe, lúc chuẩn bị đi thì cô chạy lại ôm chặt lấy bố mẹ rồi mỉm cười.
"Vậy con đi trước nhé, bố mẹ ở nhà giữ sức khỏe".
Mẹ Hân không quên dặn dò trước sau, bố nhét vào tay cô cái bánh mì patê để trên đường ăn lót dạ, cô gật đầu ngồi nghe hai người dặn dò. Xe buýt dừng lại trước mặt cô, bố giúp cô mang hành lý lên xe, mãi cho tới khi xe chuyển bánh thì họ mới rời đi, Hân bất đắc dĩ cười nhìn bố mẹ, cô xách balo quay lại tìm chỗ ngồi.
Ở vị trí bên trái, có cô gái mang vẻ ngoài đoan trang, dịu dàng đang nhắm mắt tựa đầu vào cửa sổ nghỉ ngơi, khuôn mặt quen thuộc, chính là người con gái lúc trước cô gặp, tay cô ấy cầm lấy túi đồ đang đặt trên đùi, chân mày nhăn lại do đường đi sốc nảy, làn da trắng nhợt nhạt, môi mím chặt, tay cô ấy nắm chặt quai túi đến trắng bệch. Nhìn là biết cô ấy đang không thấy dễ chịu chút nào.
Hân nhìn xung quanh xe, còn rất nhiều ghế trống, Hân chần chừ nhìn cô gái ấy một chút, cô thở dài một cái, đeo balo trước ngực rồi ngồi ghế kế bên cô gái. Nghe thấy bên cạnh mình có tiếng động, Vân ngẩng đầu lên nhìn.
Hân quay qua thì thấy một đôi mắt xinh đẹp đang mở to nhìn mình chăm chú, Hân hướng cô gái ấy gật đầu xem như lời chào hỏi, cô ấy mỉm cười gật đầu lại. Có vẻ như lại muốn dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi thêm một chút, cô gái lại dựa vào cửa sổ một lần nữa, thấy cô ấy có vẻ khó chịu Hân đắn đo suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mủi lòng, dù sao cả hai cũng không có hiềm khích gì với nhau, trong thâm tâm Hân còn thấy tội nghiệp cho cô gái vì đụng phải biếи ŧɦái, Hân quay qua nói với cô gái.
"À... ừ, cô dựa vào vai tôi này, dựa đầu vào cửa sổ khó chịu lắm". Nghe Hân nói xong, cô ấy cười khúc khích, Vân tựa đầu lên vai Hân rồi nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn cô nhiều". Vân lúc này thực sự rất mệt, phải thức trắng nguyên một đêm khiến cô uể oải lắm rồi.
"Không sao". Hân nhìn cô dựa vào vai mình nghỉ ngơi, nhắm mắt thì thầm.
"Cô xuống chỗ nào, đến nơi tôi sẽ gọi".
"Hà Nội ạ". Vân lúc này mới an ổn nghỉ ngơi, không còn sức nói tiếp nữa.
Hân nhìn thấy Vân có vẻ đã say giấc ngủ rồi thì thở phào, cô âm thầm nhìn khuôn mặt của cô gái trước mặt rồi nhanh chóng quay qua chỗ khác.
Cô ấy mặc áo phông trắng không có họa tiết, quần dài, giày thể thao, tóc được thả tự nhiên, mắt kính được gập treo trên cổ áo. Hân vô tình ngửi được mùi hương trên người cô, hương thơm mát lạnh, nhẹ nhàng, cô khá thích mùi hương này, tóc cô thoảng mùi bồ kết với thảo dược, không hăng nồng mà ngược lại có chút ngọt. Cô gái ấy ngủ rất yên tĩnh, cũng không động đậy gì nhiều, lúc thì nhăn mày, miệng lẩm bẩm gì đó, Hân ghé vào gần hơn một chút, tưởng cô ấy muốn nhắc mình cái gì đó nhưng chỉ nghe loáng thoáng.
"M...mẹ,"thứ đó"...con sợ".
Hân nhíu mày suy nghĩ, "thứ đó"? Cô cẩn thận nhìn lại sắc mặt của cô gái, trông thật nhợt nhạt làm sao, đôi tay nắm chặt lấy quai túi đến mức trắng bệch, cả người bắt đầu run cầm cập. Hân hốt hoảng lay lay người kia tỉnh, cô gái ấy giật mình, thở dốc nhìn chằm chằm Hân.
"Cô ổn chứ?". Cô ấy nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn đến Hân, rồi lắc đầu cười gượng gạo.
"Tôi ổn, cảm ơn cô. Tôi có làm vai cô bị mỏi không?". Hân lắc đầu không nói, cô gái thở phào một hơi rồi quay qua nhìn Hân, cô vỗ vỗ lên vai mình vài cái rồi mỉm cười.
"Nếu cô mệt thì cứ dựa vào tôi ngủ một chút". Hân bật cười, so với lần đầu gặp thì giờ cả hai đều tự nhiên hơn với đối phương rồi.
"Vậy thì lát nữa nhờ cô nhé". Cô gái mỉm cười gật đầu với Hân rồi lại quay qua nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Vân nhíu mày, đầu đau như búa bổ, thức trắng một đêm mà ban nãy lại còn gặp ác mộng, cô đành phải chịu đựng cái cảm giác đau đớn này cho tới khi về đến nhà. Đúng! Chỉ có về đến nhà mới an toàn, không nơi nào bằng nhà.
Trên đường đi, cả hai thi thoảng tán chuyện với nhau nhưng đa phần là mấy chuyện lặt vặt, Hân bắt đầu hoài nghi, cái đêm gặp được cô gái này có phải là ảo giác không. Hình ảnh quỷ quái mà cô thấy có phải là do cô tự biên tự diễn không. Cuối cùng cô đưa ra kết luận là do ảo giác, đêm hôm khuya khoắt thường tự nghĩ ra mấy hình ảnh vớ vẩn rồi tự hù mình, người bên cạnh cô vô cùng hiền lành, làm sao lại có mấy hành động khác người kia được chứ. Nhưng sự thật là Hân không hề nhầm, cái cô thấy là một khía cạnh khác của Vân mà thôi.
Vì cả hai xuống cùng chuyến nên lúc đến nơi, cô giúp cô gái kia bê túi đồ xuống, đồ cô gái đó mang bên người thực sự rất ít, chỉ một túi duy nhất mà thôi. Còn cô thì người đeo balo, tay cầm ba bốn túi đồ ăn mẹ gửi lên cho mình, Hân suy nghĩ hình như người nhà cô ấy quên đưa đồ rồi. Lúc xuống xe thì túi đồ cô gái bỗng chuyển động, một cái đầu đen khòm thò ra, nó nhìn cô rồi "meo" một tiếng, cô gái cười cười ấn đầu nó vào lại túi.
"Tại xe không cho mang động vật lên mà". Chả biết là mèo nhà ai nhưng Vân lại mang theo, nó ở nhà cô ăn trực mấy hôm rồi mà có thấy nó về nhà đâu? Chẳng nghĩ gì nhiều, Vân đem nó sáp nhập vào hộ khẩu nhà mình luôn
Hân gật đầu, lát sau cô gái ra bắt taxi rồi quay qua nói với cô.
"Thôi chuyến này tôi nhường cô, cô nhiều đồ hơn tôi. Mà cô đã có ai đón chưa?".
Hân nhìn Vân cười ái ngại, cô từ chối không lên xe tỏ ý mình sẽ bắt xe khác nhưng cô gái không bỏ qua cho. Thấy vậy, bác tài xế vươn đầu qua rồi nói.
"Sao hai cô không lên chung đi?". Cả hai nhìn nhau rồi xấu hổ cười với bác tài xế, thấy cứ đùn đẩy như vậy cũng không phải cách nên cùng nhau vào xe ngồi. Nhà Hân gần nhất nên cô xuống trước cô gái, Hân quay đầu chào tạm biệt.
"Vậy chào cô, tôi đi trước nhé! Ngại quá, lại để cô trả tiền xe". Cô gái cười mỉm nói "không sao" rồi chào tạm biệt với Hân, chiếc xe lại chạy vào dòng xe đông đúc dưới đường.
Xe taxi dừng lại trước cổng khu trung cư đô thị, Vân bước xuống xe, xách túi đi vào tiểu khu. Bảo vệ thấy cô lạ mặt nên có chặn lại không cho vào, phải xuất giấy tờ chứng minh thì bảo vệ mới để cô vào. Vào trong thang máy, cô chọn tầng 7 rồi đứng yên không động, cho đến khi cánh cửa thang máy mở ra cô liền vội vã chạy vọt ra ngoài.
Ai ngờ rằng "thứ đó" lại ở trong thang máy chứ, cô nhịn xuống cơn ghê rợn trong người mà nhanh chân về nhà, dừng trước cánh cửa có số 745, cô nhanh tay nhập mật khẩu rồi xoay tay nắm cửa đẩy vào.
Mọi đồ vật đều được phủ bởi tấm vải trắng như mấy nơi bị bỏ hoang, nhưng đó chưa là gì. Bốn bức tường đều dán chằng chịt những lá bùa, gần như không lộ ra một chỗ trống lớn nào, cánh cửa ra vào cũng dán nhiều vô cùng, cảm nhận thật ghê rợn, mỗi khi nhìn vào thấy lạnh sống lưng nhưng đây lại là nơi Vân thấy thoải mái nhất.
Cô đóng cửa lại, lục trong túi đồ một lọ thuốc, mặc kệ bản thân đã ăn gì hay chưa mà trực tiếp uống nửa viên thuốc an thần, con mèo đen từ trong túi bước ra, cô tìm trong nhà lấy ra hai bát nhựa, một cái đựng nước, cái còn lại đổ ít thức ăn cho mèo mà cô vừa mua, sau đó tiến về phòng ngủ, kéo tấm vải trắng ra rồi nằm phịch xuống giường ngủ một giấc.
_______
Hân vừa về đến nhà thì điện thoại reo, phát hiện tên người gọi là "Mẹ iu", mẹ hỏi cô về đến nơi chưa rồi dặn cô cất đồ ăn, hai người nói chuyện với nhau một lúc mới tắt máy. Chưa được bao lâu thì lại có người gọi, thấy tên danh bạ là "Ngọc gei" cô bắt máy.
"Alo Hân, về chưa cô bé". Giọng nói thèm đòn vang lên, cô nhíu mày đáp.
"Về rồi, gọi gì?.
"Tối nhậu không?" Ngọc ở đầu dây bên kia hào hứng nói.
Cô thở dài, cái người này ngoài nhậu ra thì chả nghĩ được gì.
"Không! Vừa nhậu hôm qua"
"Thế qua ăn bình thường thôi". Ngọc bên kia điện thoại vẫn chưa từ bỏ, bạn thân vừa đi mấy hôm mà thấy nhớ quá.
Hân quen Ngọc khi bọn họ mới học năm nhất đại học, còn ở chung kí túc xá nên hai người vô cùng thân thiết, như hình với bóng, đặc biệt là Ngọc lại nói mình là lesbian ngay từ đầu. Cô thấy dù gì làm bạn với Ngọc cũng rất tốt, việc cô ấy thích nam hay nữ cũng chả ảnh hưởng gì đến cô.
"Ờ, quán cũ nhé, tao có chuyện hay kể"
"Có gái xinh chứ?"
"Xinh ơi là xinh, đẹp dã man". Đối với Ngọc thì chuyện hay luôn liên quan đến mấy cô gái xinh.
Người bên kia cười ha hả một lúc rồi mới tắt máy, Hân cười bất đắc dĩ nhìn màn hình điện thoại. Nhắc mới nhớ, cô không biết tên cô ấy.