Đại Nam năm 1834, năm nàng tròn mười tuổi cũng là năm bu qua đời, mọi người nói đó là tai nạn không thể tránh khỏi, bu là một người hiền lành, nụ cười mỉm hiền lành lúc nào cũng trực trào bên môi và là một tín đồ của Phật, bây giờ thật ít người tin vào Phật. Không giống bu, nàng ít nói ít cười và hoàn toàn không có đức tin, nhưng vì bu tin Phật nên nàng cũng giả vờ như mình tin Phật. Lần đầu theo bu vào chùa là năm nàng lên sáu, bu quỳ gối trước tượng Phật, gương mặt người mỉm cười phúc hậu, nàng ngoan ngoãn ngồi đợi ở một bên, dù rất nhàm chán nhưng nàng chưa bao giờ tự ý rời đi, có lẽ tại vì thế mà nàng rất được lòng các sư thầy, nếu nàng có lỡ ngủ gật thì cũng không bị ai trách mắng, chú tiểu còn dẫn nàng đi xem cún con, mèo con trong chùa và vườn rau xanh tươi tốt của họ, cũng không cần phải nhìn ánh mắt khó chịu của cậu, mọi người ở đây thật thân thiện, dù có hơi chán một chút nhưng nàng vẫn cùng bu lên chùa đều đặn.
*Thời Hậu Lê và cuối thế kỷ 19 (1801-1900) Phật giáo bước vào giai đoạn suy thoái.
Lần này nàng vẫn ở bên cạnh bu suốt quãng thời gian tụng kinh sau đó đi tìm chú tiểu, nhưng hôm nay khác mọi hôm một chút, bởi vì nàng vô tình gặp phải Đại đức. Người nhìn thấy nàng xong thì mỉm cười vẫy tay gọi nàng qua, nàng chần chờ một lúc mới chầm chậm bước qua.
"Nga đang tìm chú tiểu sao? Con tìm được chưa?"
"Thưa thầy, chưa ạ". Thầy cười hiền lành, vỗ tay xuống vị trí còn trống bên cạnh mình, Nga hiểu ý ngồi lên ghế.
"Thầy luôn muốn được nói chuyện với con một lần, Nga ngồi đây với thầy một lúc được không?"
"Vâng ạ". Nga không biết người muốn nói gì với mình, nàng không thích nói chuyện, bình thường chỉ có chú tiểu nói, và chú tiểu cũng biết tính nàng không thích mở miệng nên hầu như chỉ có một người nói một người nghe, lâu lâu nàng sẽ đáp lại một hai lần, không phải là nàng cố ý mà là nàng không biết phải nói gì, bu vẫn hay nói nàng đầu óc chậm chạp, nhưng điều đó hoàn toàn không đúng vì nàng biết đọc sách và viết chữ trước cả anh hai, mà chị cả còn không được học chữ.
"Thầy nhìn thấy con nhiều rồi nhưng chả lần nào là thấy con cười, có điều gì khiến con phiền lòng sao?". Đại Đức hỏi nàng.
"Không có ạ". Nói xong Nga liền cười lên một cái, sư thầy ngẩn ra một lát rồi phì cười.
"Đứa bé này thật là lắm trò mà, con chỉ cười vì bị thầy hỏi đến đúng không? Thôi được rồi, thầy không hỏi đến nữa, Nga có tin vào Phật không?". Nga không trả lời, thầm nghĩ mình không nên ở lại.
"Có vẻ thầy đã làm khó con rồi, con có thể trả lời thầy sau cũng được"
"Thầy ơi...con đi được chưa ạ?". Thầy mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng nhỏ bé dần đi xa, Đại sư khẽ thở dài.
Từ ngày bu mất đến nay đã trôi qua hai tháng, tính tình nàng bắt đầu có chút thay đổi, Nga trước đây ít nói ít cười, mọi người thường nói nàng giống bu, dịu dàng đằm thắm, nhưng bu là người hay cười còn nàng thì không, Nga khi mười tuổi nhìn chả khác gì bà cụ non. Sau đó mọi người trong nhà bắt đầu nhận ra Nga gần đây có gì đó không giống như trước đây, đó là nàng rất hay cười, khi nhìn nàng, mọi người dường như tìm lại được hình bóng của cụ bà quá cố kia. Hai năm sau, từ tính cách cho đến ngoại hình Nga đều trông giống hệt bu, điều này cũng phần nào an ủi được nỗi buồn mất vợ của cậu, qua hai đời vợ mà không ai là còn sống, nhiều người đồn ông Nghĩa địa chủ có tướng khắc thê, Nga không để ý lắm, cậu có lẽ cũng không thật sự thương nàng như họ vẫn thường nghĩ, cậu vẫn thường nói nàng phải được gả cho nhà quan, đối với dân đen đó thực sự là một bước lên mây, nàng nên cảm thấy biết ơn vì nàng có cả nhan sắc lẫn tiền bạc.
Cuộc sống như thế có phải là những gì nàng muốn không? Nga luôn ngẩn người tự hỏi chính mình.
Ngày qua ngày nàng cứ sống một cách mơ hồ như vậy, nếu ngay từ đầu đã phải sống theo sắp xếp của người khác vậy thì việc nàng là ai cũng không còn quan trọng nữa. Đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ như thuở ban sơ, mùa hè năm đó nàng gặp được em, người đã kéo nàng ra khỏi màn sương che khuất lối về. Em cũng có bu như bao người nhưng bu không cần em, cô bé có vẻ ngoài nhìn rất kì lạ, mái tóc không hoàn toàn đen mà hơi ánh nâu, đôi mắt cũng rất sáng, làn da rám nắng khỏe mạnh, cậu nói màu tóc em nhìn không khác gì lông bò, răng thì trắng như răng chó, em nghe xong thì mắt rưng rưng lắm rồi nhưng mà không dám khóc, lần đầu gặp em nàng gần như không nói lên lời.
Em thật đẹp, nàng nghĩ.
Nga sửng sốt, nàng bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, cô bé rụt rè gọi cô ba, nàng nở một nụ cười dịu dàng giống trong trí nhớ, cô bé thật vụng về nhưng được cái nghe lời, vẻ ngoài không có gì đặc biệt nhưng càng nhìn càng thấy em cũng xinh xắn, em cười mới thật duyên, thật đẹp làm sao. Có rất nhiều thứ không thể ảnh hưởng đến cuộc sống nàng, em cũng chỉ là người làm như bao người khác, nhưng có thứ gì đặc biệt ở em khiến nàng phải đưa mắt nhìn dáng hình ấy.
Khi biết ý định bỏ trốn của em, nàng nghĩ lại thực ra mình cũng không cảm thấy giận, em như vậy là bình thường, em còn bu và em trai, nàng có thể hiểu tại sao em lại làm vậy.
Nếu thế vậy tại sao lúc đó nàng lại có ý định thả chó dọa em.
Sau đêm đó, Nga luôn gọi em vào nhà ngủ cùng mình mỗi đêm, mặc dù không chung giường nhưng ít ra nàng biết em sẽ không tìm cách chạy trốn lần nữa. Nàng biết, so với những người làm ở đây, nàng đối xử với Tú là đặc biệt nhất, tên của em là nàng đặt, nàng dạy em viết chữ, cũng dạy em thêu thùa, may vá, thật buồn khi em lại nghĩ nàng đối với ai cũng vậy, nàng thích được ở cùng em, thích nhìn thấy đôi mắt sáng màu đó lóe lên vẻ ngưỡng mộ mình, nó khiến nàng thỏa mãn tư tâm thầm kín này, em chiếm cứ một vị trí quan trọng trong tim nàng nhưng nàng không biết phải gọi tên cảm xúc này như nào, có lẽ là tình cảm giữa chị em bình thường, dù sao nàng cũng không có em gái, Tú lại quá đỗi đáng yêu.
Tú rất hay dẫn nàng ra ngoài thả diều, thực lòng mà nói nàng không thích ra ngoài lắm, đám nam nhân luôn nhìn nàng bằng ánh mắt kì lạ, người làm trong nhà cũng vậy, nhưng đến cả phụ nữ bằng tuổi cũng không thích nói chuyện với nàng.
Nàng quá giàu để làm bạn với đám trẻ dân đen nhưng cũng quá tầm thường để làm bạn với các tiểu thư con nhà quan. Nói những điều này chắc em cũng chả hiểu, nàng cười khổ lắc đầu cho qua, Nga không sợ cô đơn, trước khi gặp em nàng vẫn luôn một mình, nhưng dường như Tú không hài lòng với điều đó.
Cả hai thường xuyên đi chơi cùng nhau, thời điểm cả hai đụng độ bầy chó hoang, trong lúc hốt hoảng em đã đứng chắn trước người nàng, rõ ràng em cũng sợ nhưng nhất quyết không chịu chạy đi mà lại mở đường cho nàng đi trước. Nga nhìn thấy em bị bao vây bởi bầy con chó rất hung dữ, hai con chó cắn vào tay chân em, con thì nhảy bổ lên vồ mặt em, nàng biết là rất đau nhưng em không kêu la mà chỉ yếu ớt vung tay đuổi bọn nó đi.
"Chạy đi cô! Cô nhanh chạy đi"
Nghe thấy lời này, một tràng lửa lớn cứ thế cháy bùng lên trong Nga, lần đầu tiên trong đời nàng nhận ra bản thân mình cũng không hiền lành như vậy, bỏ qua cả đạo lí Phật dạy, nếu không phải Tú cản lại, e là nàng đã đánh chết lũ chó rồi. Hôm đó Tú sốt rất cao, dù đã mời được thầy thuốc rồi nhưng cậu sợ Tú bị dại, nếu có biểu hiện thì đuổi Tú ngay, còn muốn nàng tách em ra. Nàng đã không gặp em được mấy ngày rồi, tối đến nàng không thể ngủ, cứ nghĩ đến viễn cảnh em có thể ra đi bất cứ lúc nào thì nàng lại rơi nước mắt, chỗ em hay nằm giờ tự nhiên lại trống không, nàng thường dọn chăn gối đến nơi đó rồi ép mình đi vào giấc ngủ, cứ đến giờ nàng sẽ đi nấu thuốc cho em rồi nhờ người khác mang sang, không được tận mắt nhìn thấy em uống thuốc nhưng không sao, nàng biết em đã khỏe lại là được.
Được gặp lại Tú sau nhiều ngày khiến nàng rất vui nhưng lời hỏi thăm đến bên miệng lại thành lời trách mắng, Nga vừa mắng vừa rơi nước mắt, Tú cũng khóc nức nở.
"Em...em nghĩ cô không thể đánh...đánh nó được, Phật không dạy cô làm thế"
"Đức tin cũng không giúp chúng ta thoát khỏi lũ chó điên! Cô có dạy em coi thường mạng sống của mình không hả! Sao em lại hư như thế". Nàng đi đến trước em, yếu ớt quỳ xuống, nàng đặt cằm lên đùi em, đôi mắt ngập ướt át nhắm lại, giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
"Cô xin em, đừng bao giờ làm điều dại dột như vậy nữa, em đi rồi thì cô..."
"Tú...Tú xin lỗi cô, cô đừng giận Tú mà". Em hốt hoảng nâng gương mặt nàng lên, thấy nàng vẫn còn đang khóc, em liền khẽ hôn lên mi mắt nàng, đôi môi em mềm mại và ấm áp, cách xin lỗi thật trẻ con nhưng hiệu quả, Tú mỗi khi làm sai sẽ làm nũng ăn vạ với nàng, đôi khi thì nịnh nọt bằng cách hôn má hôn tay, điều là những cái hôn thuần khiết nên dù bị hôn nhiều lần nàng cũng không cảm thấy gì, nhưng sao lần này nàng lại thẹn thùng.
Thiếu nữ trước mặt năm nay vừa lên mười hai, vậy là bốn năm đã qua rồi, em cũng không còn giống như lúc mới về nữa, có cái gì đó đã thay đổi, nhưng không phải em mà là nàng.
Năm đầu tiên nàng tìm cách trốn tránh em, không biết tại sao lại như vậy nhưng mỗi lần nàng nhìn thấy em tim đều đập rất nhanh, khi nhìn thấy em chỉ mặc mỗi áo yếm thì liền đỏ mặt xấu hổ, dáng người em không nở nang như bao người con gái khác, Tú vẫn rất gầy và nhỏ bé, đáng lẽ nàng không nên cảm thấy xấu hổ vì vô tình nhìn thấy cơ thể của một người con gái.
Nga nhận ra từ sau cái hôn hôm đó làm đầu óc nàng không bình thường, trong lúc hoảng loạn nàng đã dọn đồ lên chùa ở cả tháng, một phần là để tránh mặt Tú, cũng là để đầu óc được thanh tịnh. Nàng không nên có những suy nghĩ này, đó là bất thường! Nhân lúc còn chưa có gì liền để nó chết dần trong nàng, như vậy là tốt nhất. Em có lên tìm nàng mấy lần nhưng đều bị nàng tránh đi, nàng còn rút phải quẻ Quy Muội, nghĩa là thời vận xấu, mọi việc khó khăn, dễ bị tình cảm, dục vọng chi phối, đi vào ngõ cụt. Nàng không muốn nhận nhưng mà nàng đã có tình cảm với Tú, là một tình yêu bị cấm đoán.
Hai tháng kể từ khi ở chùa, đó là vào một ngày mưa rét lạnh, em lần nữa đến tìm cô nhưng lần này em không dễ đi như trước, ngoài trời mưa gió rất to, Tú bên ngoài quỳ dưới trưới mưa, nàng nhốt mình trong phòng quỳ gối trước tượng Phật nghe tụng kinh nhưng tâm trí đã theo người đi mất rồi.
Em đã đi chưa? Bên ngoài trời đang mưa, em sẽ ốm mất, lâu như vậy rồi sao không nghe thấy tiếng em? Nàng muốn gặp em, con tim mách bảo, nhưng nàng yêu em, lí trí khuyên đừng.
Đợi thêm một hồi nữa vẫn không có tiếng động bên ngoài, nàng cảm thấy bất an trong lòng liền lén lút mở hé cửa ra nhìn, em nằm giữa trời mưa tầm tã, gần như là hành động theo phản xạ, nàng cầm lấy ri* nhưng thay vì mặc lên thì nàng lại cầm trên tay chạy ra ngoài, nàng phủ áo lên người em tính bế em đem vào trong trước nhưng lúc này người đang nằm trên mặt đất bỗng bật dậy nhào về phía nàng.
*Ri là áo mưa được làm từ lá cọ.
Lúc này nàng còn chưa nhận ra mình bị lừa, thấy em không làm sao liền thở phào nhẹ nhõm, em nắm lấy ri phủ lên cả hai rồi cùng đi vào trong nhà. Tú vừa bước vào trong liền quỳ xuống dập đầu cầu xin nàng về nhà.
"Cô nói mình chỉ ở đây mấy ngày thôi nhưng đã hai tháng rồi! Ở nhà cụ ông mắng Tú rất nhiều, còn bị treo lên đánh nữa, cô không ở nhà nên em không được ngủ trong nhà phụ nữa, em đêm nào cũng phải đi ngủ lang, không ai dạy chữ cho em, Tú còn chưa biết viết tên cô mà. Cô về cùng Tú đi cô, Tú van cô, về cùng em đi cô"
"Em...bị cậu đánh sao?". Tú vén tay áo cùng ống quần lên cho nàng xem, vừa nhìn đến những vết bầm tím còn chưa mờ đi, có vết còn đang rướm máu, dù không phải chịu những đòn roi này nhưng nơi nào đó trong nàng quặn đau từng đợt, toàn bộ những quyết tâm lúc mới đến đều tan biến, nhìn Tú khóc nức nở trong vòng tay mình, nàng mơ màng đồng ý theo em về nhà.
Thôi vậy, chỉ cần nàng không nói ra là được, chờ đến lúc mình đi lấy chồng thì tình cảm này sẽ tự nhiên biến mất, đau ngắn còn hơn đau dài.
Sau này Tú bắt đầu được vài người để ý nhưng đến giờ vẫn chưa một ai thành công, tất nhiên trong đó phải có công sức của nàng, nàng cũng sắp qua tuổi trăng tròn, cậu bắt đầu có ý định muốn gả nàng cho con trai tri huyện, cuộc sống yên bình của nàng và Tú không có bị ảnh hưởng nhiều nhưng có vẻ mấy ngày gần đây em thường hay xụ mặt, đối với gã tri huyện cũng tỏ ra chán ghét một cách rõ ràng nhưng em chỉ dám thể hiện điều đó với nàng, mặc dù đã ngầm từ chối hắn nhưng gã ta không chịu từ bỏ, còn nói gì mà thi đỗ Trạng Nguyên sẽ cưới nàng về, muốn nàng đợi hắn, nàng không đồng ý nhưng cũng không từ chối, tranh thủ một chút thời gian để lên kế hoạch bỏ trốn.
Nếu Tú không đi cùng vậy nàng sẽ không ép, nhưng nếu Tú muốn vậy thì nàng phải lên kế hoạch thật cẩn thận cho tương lai sau này. Nàng được hắn mời đi chơi hội làng, dưới sự ép buộc của cậu nàng phải miễn cưỡng đi cùng hắn, rất nhiều lần hắn tìm cách tiếp xúc thân mật với nàng nhưng đều bị nàng khéo léo từ chối, hắn có lẽ nghĩ nàng đang thẹn thùng cũng không dám lấn tới nhưng tay thì vẫn phải nắm, và cả cái hôn chớp nhoáng kia nữa.
Gái chưa chồng, trai chưa vợ mà đã thân thiết như vậy làm nàng có cảm giác mình bị coi thường, những lúc như này nàng lại muốn nhìn thấy Tú, để em hôn một hai cái sẽ khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng tối nay tâm trạng của em rất tệ, Tú vừa khóc vừa trân thành thổ lộ hết tất cả, nàng không dám tin vào tai mình, Tú nói thích nàng sao, từ lúc nào vậy? Nàng cũng không để lộ tình cảm của mình.
Nếu như hai năm trước là trôi qua yên bình vậy thì hai năm sau là chông gai trắc trở, và cũng là dấu chấm hết cho chuyện tình của hai người.
Nàng đến tuổi đôi mươi, gã ta quay về làng, dù không được Trạng Nguyên nhưng tên cũng được nằm trong bảng, nàng biết ngày này sớm muộn gì cũng đến. Đêm Tú trao thân cho nàng, Nga đã có một suy nghĩ điên rồ, để em đi trước rồi nàng sẽ theo sau, nàng không sợ đối mặt với cái chết nhưng tự tay làm điều đó với người nàng yêu thì nàng lại không làm được.
Nhưng cứ thế này thì kết cục của hai cũng chỉ có cái chết.
Chuyện cưới hỏi diễn ra rất nhanh chóng, là vào ngày kia, ngay buổi tối hôm đó cả hai cùng nhau bỏ trốn nhưng không thành, nàng và em từ nay mỗi người một ngả, cậu đã rất tức giận, nàng bị đánh đập dã man mà chẳng rên lấy một tiếng, nhưng khi nghe đến phán xử cho Tú vào ngày mai nàng lại kêu khóc không ngừng van xin cậu, thậm chí nàng còn chấp nhận gả đi, chỉ cần Tú bình yên.
"Mày nghĩ mình còn được quyền lựa chọn nữa hả! Tao bảo gả thì mày phải cưới, kể cả người đó có là một tên dân đen mày vẫn phải gả!"
Cụ ông nhục mạ nàng bao nhiêu nàng cũng chẳng thấy gì mà chỉ có bất lực cùng khổ sở vì dù có làm gì cũng không thể bảo vệ người mình yêu.
Nàng vẫn luôn biết phép màu sẽ không xảy ra, ở hiền chưa chắc đã gặp lành.
Ngày hôm đó nàng đã chết dù trái tim này còn đập, nàng bị nhốt trong nhà phụ bị người làm canh giữ, tối ngày hôm đó trời mưa rất to, anh hai đến thăm nàng, anh kể chuyện của Tú, anh nói bọn họ lấy lí do Tú trộm cắp rồi cạo đầu bôi vôi em rồi dong em đi quanh làng xong lấy búa đục răng rồi để cho Tú chết vì mất máu, cậu cố tình không để lộ tin tức giữa hai người để nhà tri huyện không hủy bỏ hôn lễ cũng như giữ lại một mạng cho Nga, hình phạt của Tú cũng được coi là nhân tính rồi, anh nói ra nơi mà họ ném xác Tú, cũng cố khuyên nàng quay đầu là bờ.
"Sống sao? TÚ CHẾT RỒI! NGA CŨNG CHẾT THEO RỒI!". Nàng ôm mặt điên cuồng dập đầu lên sàn, nỗi đau từ thể xác không thể đau bằng cơn đau trong lòng, anh muốn tiến lên đỡ nàng nhưng bị nàng đẩy ra.
"ĐI RA! ĐI RA! TAO MUỐN CHÚNG BÂY CHẾT! TỪNG ĐỨA CHÚNG BÂY ĐỪNG MONG SỐNG YÊN!"
"Trên đời làm gì có Phật! CHỈ CÓ LŨ SÚC SINH BỌN BÂY!"
Gương mặt nhu hòa nay trở nên âm u đáng sợ, máu từ trên trán chảy xuống nửa bên gương mặt, anh ngây ra trong chốc lát, dưới cái xua đuổi của nàng mà anh bị ép phải rời đi. Nàng đi vào trong buồng, ở đầu giường có giấu một con dao nhọn hoắt, nàng cầm dao trên tay, yên lặng chờ đợi thời cơ.
Người làm bước vào đưa cơm thì bị Nga một nhát đứt lìa cổ tay, máu bắn lên mặt và quần áo sạch sẽ của nàng, hắn ta ôm lấy bàn cổ tay phun máu như mưa hướng về phía nàng lắp bắp kêu la, người bên ngoài nghe thấy tiếng hét cũng xông vào nhưng từng người một đều hoảng hốt bỏ chạy, trên người dính rất nhiều máu, không phải của mình thì cũng là người khác, tiếng động rất ồn lan tới cả gian chính, anh trai và cụ ông cũng đi ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh kia liền hối hận vì đã ra ngoài. Người con gái đứng trong màn mưa trừng mắt nhìn hai người, trên tay cầm một con dao đang nhỏ máu, nước mưa cũng không thể rửa sạch máu dính trên người nàng, vết máu lan rộng đến dưới chân nàng. Nga chỉ liếc mắt nhìn cụ ông rồi chầm chậm bước về phía cổng, nào ai dám ngăn nàng lại, ra bên ngoài, bóng dáng đáng sợ của Nga dần biến mất trong màn đêm, cụ ông phẫn nộ ra lệnh cho tay sai đuổi theo nhưng trời vừa tối lại còn mưa, không đốt đuốc được.
Anh Dần lặng lẽ nhìn ra ngoài cổng một lúc lâu, trong lúc mọi người đang nháo nhào băng bó cho người bị thương thì anh lại không tiếng động trốn ra ngoài cùng với một cái cuốc đất.
Nga chạy hớt hải trong màn mưa, trời tối nàng không thể nhìn được đường, nhiều lần trượt chân ngã đến trật cổ chân nàng cũng chỉ cắn răng nhịn đau đứng lên, nếu không nhanh nàng sẽ bị bắt lại, phải tận dụng cơn mưa này để tìm em, anh Dần nói Tú nằm cách cổng làng không xa bên trái, đường đến cổng làng chỉ có một đoạn rẽ còn lại đều đi thẳng hết, nàng không gặp khó khăn trong việc tìm đường nhưng nàng không biết bọn họ đặt em nằm đâu.
Vừa ra khỏi cổng làng, Nga ngay lập tức nhảy xuống ruộng, mưa to như trút nước rơi xuống rát người, nàng gần như phải quỳ bò, nàng tìm kiếm gần một canh giờ, tay chân ngâm nước cũng đã sớm không còn cảm giác, cơn mưa giảm dần, trong lúc tuyệt vọng nhất nàng chạm đến cái gì đó, Nga mừng như điên lao đến ôm lấy cái thứ kia, Nga ôm chặt lấy cái xác lạnh lẽo, nàng đưa tay chạm lấy gương mặt kia, không phải làn da mềm mại mà là những vết lở loét và cái cảm giác nhão nhoẹt của da thịt qua miệng vết thương, trên đầu cũng chỉ lưa thưa vài lọn tóc trơ trọi, Nga ôm lấy xác chết khóc thét, tiếng gọi "Tú ơi" đau đớn xé lòng, Nga cõng em trên lưng mình.
Tôi đưa em về.
Nàng và em có một căn nhà bằng tre ở trên ngọn đồi bên phía Tây, không ai biết đến nơi đó ngoài anh Dần vì anh là người cùng nàng dựng nên căn nhà, mưa to dần chuyển sang lất phất, nàng chỉ muốn nhanh nhanh được đưa em về mặc dù cơ thể của nàng đã gần đến giới hạn, đường mưa ướt rất trơn lầy, nàng còn cõng theo em sau lưng, Nga chống gậy vô cùng chật vật để đưa cả hai lên trên ngọn đồi, tay sai của cụ Nghĩa không ngờ nàng lại chọn một nơi khó leo như thế nên cả hai vô tình thoát khỏi vòng truy đuổi. Thời điểm Nga tìm thấy căn nhà thì thấy có bóng người đang đào bới cái gì đó cạnh căn nhà, Nga hoảng sợ đặt Tú nằm tựa lưng vào cái cây cách đó mấy bước, người kia ngừng đào bới, anh ta trèo ra khỏi miệng hố, bên cạnh còn có ngọn đuốc cháy sáng, vừa đủ để nàng nhìn thấy rõ gương mặt kia, nàng thẫn thờ nhìn anh trai đứng bên cạnh miệng hố, nàng bước ra từ trong bóng tối, yếu ớt gọi một tiếng.
"Dần ơi...Tú đi rồi"
"Anh biết, để Tú nằm đây thôi". Anh Dần chỉ tay vào trong cái hố mình vừa đào, anh vào trong nhà lấy ra một cái chiếu đặt Tú nằm vào trong.
Là người mà nàng còn không dám tổn thương dù chỉ là một cọng tóc nhưng lần này nàng phải tự tay chôn cất người mình yêu, Tú không có họ, nàng cầm con dao tự tay khắc lên cái tên được nàng viết đi viết lại rất nhiều lần trên giấy và cả máu thịt.
Lê Ngọc Tú: 1828-1844.
Em mang họ Lê, xem như em gả cho nàng rồi.
Nàng ngồi lại với Tú rất lâu, đến khi mặt trời dần ló dạng nàng mới đứng dậy rời đi, anh Dần nhìn theo nàng rời đi nhưng rồi bỗng dưng anh kéo nàng lại tha thiết nói.
"Em không về cũng được, anh có mấy đồng trong người em cầm tạm đi, nhưng anh xin em...đừng đi được không? Người đã không còn rồi, anh không nỡ nhìn em như này đâu". Nàng mỉm cười lắc đầu, gạt tay anh ra.
"Tú đang chờ, em phải đi". Anh không giữ nàng lại được, anh Dần hô lên một tiếng.
"Đừng đi xa quá, anh đưa em về". Nàng không đáp lại, dáng người yếu ớt dần khuất bóng.
Đi được hồi lâu nàng lại bị truy đuổi, nàng nhảy sông tự vẫn, chết ở tuổi đôi mươi, sau đó linh hồn nàng có quay về tìm Tú nhưng nơi đó đã bị ai đó đào lên, mãi về sau nàng mới biết bọn họ không tìm được xác của nàng nên chôn cất một quan tài rỗng, nhưng anh Dần lén lút đặt Tú vào trong đó, anh nói sẽ đưa nàng về.
Tú ở đây nên nàng chắc chắn sẽ quay về.
Nàng thành linh hồn mang nhiều oán niệm, lời nguyền đáng sợ của nhà họ Lê là nàng làm, nàng bị đưa xuống âm phủ và phải nhận một cái giá vô cùng đắt, mãi mãi không thể đầu thai làm người nữa, nếu muốn được đầu thai lần nữa nàng phải leo núi đao, nàng không chút do dự đi vào Đẳng Hoạt Ngục, ở địa ngục đao sơn suốt 151 năm, nàng cuối cùng cũng được đi đầu thai nhưng nó cũng đồng nghĩa nàng sẽ quên hết tất cả.
Nàng chia linh hồn mình ra làm hai, một mang kí ức từ kiếp trước, còn lại mà một linh hồn mới được sinh ra, nàng làm như vậy là vừa tàn nhẫn với mình cũng như với người kia, vào một khoảng thời gian cố định trong tháng nàng sẽ phải chết một lần, để tiếp tục duy trì linh hồn mà nàng phải nhận thật nhiều âm khí, lời nguyền đáng sợ được tạo ra từ 151 năm về trước nay đã tự có hình thái của riêng mình, nàng vì muốn sửa chữa lỗi lầm nên đã tự tay phá hủy lời nguyền nhưng để đổi lại nàng phải làm nơi chứa âm khí cho nó. Nàng vẫn luôn âm thầm ở bên Hân trong suốt 18 năm cuộc đời của chị, sau này khi Vân gặp được Hân, nàng vẫn luôn ở bên âm thầm bảo vệ cả hai, thậm chí còn có lần ép buộc Vân phải tới bảo vệ Hân, bằng một cách nào đó khi thấy cả hai thành đôi với nhau, nàng một chút buồn bã cũng không thấy, chắc bởi vì từ xưa nàng đã biết đó không phải Tú nhưng vẫn cố chấp với tình cảm này.
Bây giờ nàng không còn nhiều thời gian nữa, nàng muốn quay về với Vân nhưng với lượng âm khí đáng sợ này, linh hồn cô ấy sẽ không thể chịu được, cũng may Hân làm lễ cắt duyên âm tại chùa, sau đó nàng được các sư thầy ở đó làm lễ cầu siêu nhưng vốn linh hồn nàng đã được đầu thai rồi nên lễ này chỉ giúp nàng thanh tẩy một lượng lớn âm khí trong người, như này nàng mới có thể quay trở về trong người cô ấy.
"Thì ra...đây là lí do thật sự"
Vân nhìn câu truyện của người trước mắt xong tâm trạng không khỏi trở nên nặng nề, cô có thể hiểu tại sao người này lại cố chấp như vậy, người mình thương vì mình mà chết, chấp nhận ở trong địa ngục suốt trăm năm chỉ để được đầu thai làm người nhưng cuối cùng lại phải quên tất cả mọi thứ, nếu quên rồi thì sao tìm lại được người mình thương.
Con người là sinh vật ích kỷ đầy mâu thuẫn nhưng như vậy mới là con người.
"Cô có trách tôi không?"
"Cô có cái khổ riêng của mình, lần này cô đến...là buông được rồi sao?". Nga buồn rầu nhìn về nơi xa xăm, nàng chậm rãi gật đầu.
"Phải...nếu có kiếp sau, tôi sẽ không yêu ai nhiều như vậy nữa, một lần là đủ rồi". Vân gật đầu, không ai nói chuyện tiếp nữa.
"Tôi cũng không trách em ấy, dù sao thì Hân cũng không còn là Tú nữa". Nga đưa tay chạm lên giữa chán cô, một dòng văn tự vàng kim từ trong mắt cô bay ra, hóa thành một sợi xích màu vàng trói linh hồn hai người lại với nhau.
"Sau khi thức dậy, cô sẽ thấy góc nhìn của mình sẽ không giống lúc trước. Vân, tôi mắc nợ cô quá nhiều, kiếp này hai người phải thật hạnh phúc, tôi và em ấy chúc phúc cho hai người"
Nga mỉm cười dịu dàng, một tia sáng dịu nhẹ phát ra từ sau lưng cô ấy, cơ thể cô dần trở nên trong suốt, trước khi tầm nhìn của Vân cũng dần tối om đi, cô mơ hồ nhìn thấy được Nga dịu dàng vuốt ve khoảng không, ánh mắt đắm đuối như đang nhìn người mình thương mặc dù ở đó vốn chẳng có ai, lần nữa mở mắt ra là cái trần nhà quen thuộc, không có gì khác biệt. Vân nhìn người đang say ngủ bên cạnh mình, một nỗi buồn không tên dâng lên trong lòng, cô khẽ khàng bước xuống giường, cặp kính gọng bạc của Dương để trên bàn đầu giường, Vân do dự một hồi liền mở ra tủ kéo, cầm lấy cặp kính gọng vàng quen thuộc rồi đeo lên, chiếc hộp cũ kĩ vẫn còn nằm trên bàn trà, Vân đi qua lấy ra tờ giấy kia rồi chăm chú đọc, một giọt lệ rơi trên tờ giấy mỏng, Vân lau vội nước mắt chuẩn bị một hồi rồi khoác thêm áo ấm ra khỏi nhà.
Vẫn là khu dân cư quen thuộc, chẳng có gì khác biệt khi đeo kính của Dương, cái cuộc sống bình thường mà cô hằng ao ước đến chỉ sau một đêm nhưng không có sự vui mừng như cô đã tưởng. Vân trên ghế đá tắm mình trong gió lạnh, cảm xúc vui buồn lần lộn làm cô không có động lực làm gì, chỉ ngồi ngơ ngẩn trên ghế đá đến cả điện thoại đang rung bần bật trong túi áo cô cũng không để ý.
Cô muốn được bình tĩnh một lúc, tình cảm cô dành cho chị là thật lòng, sau khi nhớ lại chuyện kiếp trước của mình xong cô chỉ cảm thấy có gì đó biến chất, Tú là Tú mà Hân là Hân, người cô yêu là Hân, vẫn luôn là vậy. Mãi một lúc sau, một chiếc khăn len quấn quanh cổ mình, cô giật mình hơi ngẩng lên nhìn chị, Hân quấn khăn cho cô xong thì ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, chị nắm lấy đôi bàn tay lạnh như băng của cô nhét vào trong túi áo mình.
"Ra đây ngồi mà cũng chả chịu nghe điện thoại chị gì cả, làm chị tìm em mãi"
"Xin lỗi, hình như em quên bật chuông rồi, em nghĩ mình chỉ ngồi lại một lúc thôi, dù sao hôm nay trời rất đẹp". Vân khẽ cười, Hân ngẩng lên nhìn bầu trời nhiều mây vô cùng ảm đạm, Vân rất dễ bị sốc nhiệt nên em không thích trời nắng, thời tiết hiu hiu mát lạnh như này thật dễ khiến người ta buồn ngủ.
"Sao hôm nay lại đeo cái này? Em...không còn sợ nữa sao?"
"Ừm, không hiểu sao sáng nay lại không thấy mấy thứ đó nữa, chắc từ giờ em không cần lo nữa rồi". Vân cười, đúng vậy, đây là cuộc sống mà cô mong muốn, còn gì tuyệt vời hơn thế chứ?
"Em cũng nghĩ thế, thôi lạnh rồi, mình về thôi". Hai người cùng nắm tay đi về, trong lòng cả hai cùng nghĩ chuyện gì đã qua vậy thì nên để nó qua, quan trọng nhất là phải trân trọng hiện tại vì cả hai sẽ luôn có nhau và cả trong tương lai cũng vậy.