Mấy ngày nghỉ lễ Vân tranh thủ làm việc, không phải vì cô tham công tiếc việc hay gì hết, chỉ là cô muốn được ở cạnh chị lâu hơn một chút, anh Nam ngồi trước hiên nghịch mèo, anh nghiêng đầu nhìn thấy bóng dáng chăm chú của Vân ở nhà phụ liền mỉm cười, anh đứng dậy ôm theo mèo đi đến chỗ cô.
"Thôi nghỉ đi cô ơi, chị Thư sắp đến rồi"
"Vâng, em chuẩn bị tắt đây"
Vân gật đầu, cầm điện thoại lên nhìn một chút, anh nhìn thấy khóe môi Vân vô thức cong lên, ánh mắt dịu dàng ngay khi nhìn điện thoại, anh biết người Vân đang nhắn tin cùng là ai nên anh không nói gì, anh đặt mèo xuống rồi dắt xe máy ra ngoài sân, Vân như này chắc không muốn cùng anh đi chợ được rồi. Gần đến trưa chị Thư mới đến nơi, gần đây chị sắc thái chị trông có vẻ tươi tỉnh hẳn, vừa nhìn Vân cũng phải bất ngờ trước sự thay đổi nhỏ này, chị dắt An Chi vào cửa, anh Nam cũng vừa mới đi chợ về, nhìn thấy chị anh chào một câu, Thư vừa nhìn thấy anh liền quay qua hỏi Vân.
"Sao rồi, thế nào rồi?"
"Sao trăng gì?" Chị Thư mỉm cười, vẻ mặt chị có chút đắc ý khi nhìn anh.
"Vào nhà trước đi, lát chị hỏi cả hai một thể". Chị đưa mèo cho An Chi để bé tự chơi một lúc, Chi ngoan ngoãn vâng dạ ngồi độc thoại với mèo, chị mỉm cười dịu dàng hôn má Chi rồi rời đi.
"Nam gần đây nhìn giống người có tình yêu lắm đấy, có thể tiết lộ người ấy không?". Nam đơ người ra một lúc, anh vô thức nhìn sang Vân.
"Lúc nào cơ? AI cơ?" Vân ngơ ngác không hiểu gì, chị Thư vỗ một cái lên tay Nam không cho anh đánh trống lảng, anh âm thầm cảm thán, chắc có lẽ đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ.
"Có một quán ăn ở gần nhà em, gần như là ngày nào em cũng đến đó ăn, một phần là vì đồ ăn ở đó ngon, về sau là...có em ấy, quán ăn là gia đình em ấy mở". Nam nói xong thì dừng lại một lúc để hồi tưởng lại.
Cũng như mọi ngày, anh bước vào quán và ngồi xuống ở một góc khuất gần cửa sổ nhìn được ra bên ngoài đường, nhân viên phục vụ đi đến chỗ anh, Nam không cần nhìn vào menu để gọi món nhưng hôm đó có chút đặc biệt, một giọng nữ trong trẻo chuẩn Anh Quốc vang lên trước lúc anh gọi món.
"An egg sandwich, Banoffee pie and cafe right? Do you need anything else, sir?". Anh bất ngờ dời ánh mắt từ điện thoại sang người nhân viên, cô ấy mỉm cười với anh, trong tay không cầm giấy bút, anh nhìn xuống bảng tên ghim trên tạp dề của cô ấy.
Evelyn Pham.
"No...that's all". Cô ấy rời đi, là khách quen của quán nhưng đó là lần đầu anh gặp cô ấy. Anh vừa kể vừa lấy ảnh của người kia ra.
"E hèm, khụ khụ...."
"Rồi đây". Chị cười tươi như hoa lấy trong ví tờ 500 nghìn mới cứng đưa cho Vân, không có một chút bất mãn nào.
"Không giấu gì, chị với Vân có cá cược với nhau, người thua đưa người thắng 500"
"Chị với Vân thách nhau cái gì? Ê, quá đáng nha đem anh mày ra cá độ vậy hả?". Vân đẩy gọng kính nghiêng người núp sau lưng chị Thư.
"Xem anh có đối tượng hay chưa". Anh thở dài nhìn Vân đầy thất vọng, anh còn muốn đợi thời cơ thích hợp hơn nhưng giờ chuyện đã vỡ ra rồi nên thôi đành chịu.
Anh Thư hóng xong chuyện của Nam rồi thì quay sang hóng Vân, thấy hai em vẫn hạnh phúc bên nhau, chị xúc động vô cùng. Ăn trưa xong, việc ai người nấy làm, anh Nam với Chi đều đi ngủ trưa, cô không ngủ được, tầm chiều là cô phải đưa Hân về rồi, ngồi được một lúc cô thấy chị Thư đi ra ngoài, chị ngồi xuống cạnh cô rồi hỏi.
"Sao không vào nhà ngồi, ngoài này lạnh" Vân cười khép áo thật kín ngăn gió lùa, cô chợt nhớ ra một chuyện liền quay sang hỏi chị.
"Chị Thư, viện trưởng gần đây sao rồi"
"Sao thế, em tò mò thì đi hỏi cô ấy đi". Cô im lặng không đáp, chị khẽ cười hờ hững đáp.
"Cậu ấy vẫn thế, chỉ là 34 tuổi rồi mà không chịu lấy chồng, gia đình cậu ấy nói suốt. Nhưng mà kết hôn đâu đơn giản như thế, chưa gặp được người mình thích thì phải đợi tiếp thôi"
"Hoặc là đợi được rồi nhưng không cưới được". Chị lặng thinh không đáp, Vân thở dài không đành lòng nói nữa.
"Khi nào em có gia đình, cũng đã sinh con, thì em sẽ hiểu cho chị thôi Vân à. Miễn là vẫn còn con với các em thì chị như nào cũng được"
Cuộc đời của chị rất bình thường, dường như chỉ cần một trang giấy là đã có thể viết hết được, chị biết giới tính thật của mình khi chị còn học đại học, con người chị là thế nhưng gia đình chị không như vậy, giống như bao người, chị kết hôn rồi có con. Sinh con xong, chị đã không còn là Anh Thư mà mọi người biết nữa, cơ thể chị bị phù, vết rạn da và da thừa ở bụng khiến chị trở nên tự ti, sinh con xong chị thường xuyên bị đau lưng, đổ mồ hôi vào ban đêm và có vấn đề về đại tiện, cơ thể chị bị tàn phá chỉ sau một lần sinh.
Trong khoảng thời gian được nghỉ thai sản chị không vui lấy một ngày nào, chăm sóc trẻ sơ sinh rất khó, chị cũng là lần đầu làm mẹ, không tránh được những lần mắc sai lầm, gia đình nhà chồng cũ chê bai chị rất nhiều, mỗi lần như vậy chị chỉ có thể im lặng chịu đựng. Còn chồng cũ, hắn chỉ có về nhà và công việc, chị chỉ nhớ suốt sáu tháng đầu hắn không một lần nào tử tế chăm sóc An Chi, khi chị bị rỉ sữa hắn còn ngại trên người chị có mùi rồi bắt chị đi tắm, hoàn toàn không biết cơn đau chị phải chịu mỗi ngày là do hắn ban cho. Hai người thường xuyên cãi vã, mỗi lần như vậy hắn đều vùng vằng bỏ đi, có hôm ngay giữa đêm khuya hắn cũng rời nhà và trở về vào tối ngày hôm sau, công tác thường xuyên, tăng ca, không thì đi ăn với sếp hay đối tác, đủ loại cớ để không về nhà.
Loại hành vi lén lút như này, không phải chị không nghĩ đến, chị cũng không buồn vì ngay từ đầu chị đã không có tình cảm gì với hắn, nhưng chị giận bản thân rất nhiều, Anh Thư thường xuyên thất thần nhìn ra ngoài ban công, hoặc ngay cả xà ngang chị cũng thả hồn đi được, nhưng tiếng con khóc đã kéo chị về hiện thực, chị vội vàng chạy vào phòng ôm lấy An Chi, chị kìm nén tiếng nức nở luôn miệng xin lỗi. Khi bình tĩnh lại rồi thì chị mới thấy chị không một mình, hình ảnh Vân ngủ thiếp đi trong khi tay vẫn bế bồng An Chi, vì sợ ảnh hưởng đến chị nên em ngồi một mình ngoài phòng khách, hay là Nam tay chân vụng về nhưng quyết tâm học cách tay tã cho cháu.
Một thời gian sau đó chị dần lấy lại được vóc dáng, cơ thể hết bị phù, chị phẩu thuật cắt da để xử lý vết dạn, nhưng dù vậy chị cũng không thể yêu bản thân như trước kia được nữa, người kia không giống chị, người có vẻ ngoài, có tài năng và hơn tất cả là người vẫn chưa bị vấy bẩn.
Đứng bên cạnh người ấy chị vô cùng tầm thường, người kia sẵn sàng trao chọn trái tim cho chị nhưng chị lấy cái gì để cho đây?
"An Chi còn nhỏ, chị không muốn con bé khác thường trong mắt người khác"
"Chi rồi sẽ lớn, rồi sẽ có gia đình của riêng mình, nhưng chị thì sao?" Vân nhích lại gần, cô tựa đầu lên vai chị rồi nói.
"Em không cần phải làm mẹ hay có gia đình để hiểu được chị...chị em mình giống nhau. Nhưng chị biết không, Hân là người cố chấp, em cũng vậy"
"Nghe giống như em đang ép buộc chị vậy. Nhưng mà chị Thư à, chị vui thì em vui, chị buồn thì em buồn, chị quyết định như nào chúng em vẫn luôn ủng hộ chị"
"Ừ, mà sao em cái gì cũng biết vậy, chuyện của Nam đã đành...đến chuyện này em cũng biết nữa"
"Đoán thôi"
Chị nhìn cô với anh mắt nghi ngờ, nói xong Vân liền đánh lảng sang chủ đề khác, chị Thư cũng không nhắc lại nữa nhưng cô để ý thỉnh thoảng chị lại mất tập trung, gần đến giờ đi đón Hân, nghe cô nói mình phải về thì cả nhà ra tiễn, anh Nam còn thắp hương khấn bái, Vân thông báo với Hân một tiếng rồi mới lái xe đi. Cả chị và anh đều đứng ở cổng đợi Vân đi xa rồi mới quay vào nhà, chị ngồi một chỗ lặng người hồi lâu, màn hình điện thoại chị sáng lên, bức ảnh Thảo với An Chi nhìn nhau cười được chị lấy làm màn hình khóa, Anh Thư cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại của người kia.
"Alo Thư hả? Gọi tớ có việc gì không?"
"Tớ có chuyện muốn nói"
"Thư nói đi, Thảo nghe nè"
"Tớ...tớ muốn gặp cậu rồi mới nói". Bên kia vang lên tiếng cười khẽ, Thư mím môi lắng nghe người kia.
"Vậy được rồi, thế xem như là Thư nhớ tớ nên gọi được không?". Thảo vừa trêu đùa cún cưng vừa giỡn lại với Thư, cô cũng không mong chờ cậu ấy sẽ đáp lại mình, vốn cô đã quen với sự lạnh nhạt của Thư rồi.
"Được"
"Hả gì cơ? Thư nói cái gì cơ?". Bên kia là một khoảng lặng thinh, cô nhìn lại thì thấy cuộc gọi vẫn tiếp tục, cô không nói nữa, rất kiên nhẫn chờ.
"Mình nhớ Thảo, tớ có chuyện muốn nói, Thảo đợi được không?". Giọng của Thảo có chút run rẩy, cô vừa mừng vừa lo dường như sợ Thư sẽ đổi ý bất cứ lúc nào.
"Mình đợi được"
- ---------------------------
Lúc nhận được tin nhắn của Vân, cô cũng chuẩn bị gần xong hết rồi, trước khi đi bố mẹ cô vẫn dặn dò đi đường cẩn thận, Hân dạ vâng rồi nắm lấy tay mẹ, cô dúi một sấp tiền vào tay mẹ rồi nói.
"Mẹ đừng tiết kiệm, hết thì bảo con"
"Đời nào đến lượt nàng lo, cầm về đi"
"Mẹ không lấy thì đưa bố, Vân đến rồi con đi đây, con chào mẹ, con chào bố!!". Hân đẩy tay mẹ lại rồi chạy như bay ra ngoài, bố mẹ cô vội vàng đuổi theo, Vân đứng cạnh xe lễ phép chào hai người rồi mới xách đồ giúp chị, bố không quá quen Vân nên cũng khách sáo hỏi thăm vài ba câu rồi cả hai cùng lên xe, còn mẹ vẫn luôn im lặng chỉ qua loa chào hỏi.
"Em còn tưởng chị sẽ ở lại với cô chú một lúc cơ"
"Chị cũng muốn lắm nhưng mai còn đi làm"
Tối hôm đó khi cả hai đang nằm trên giường, cô nghiêng đầu tựa lên vai Vân chăm chú xem phim, Vân đưa tay xoa mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
"Đi ngủ nha, mai phải dậy sớm đấy"
"Khi nào thì em phải đi". Giọng Hân buồn buồn, cô vùi mặt vào vai em, cô phải đi làm lại rồi, Vân chắc không muộn hơn cô là bao, biết là mệt nhưng Vân lúc nào cũng cố gắng đi đi về về, thực sự Hân rất lo cho em, dù nhớ nhưng cô không muốn em phải vất vả đến vậy, cô không nên đòi hỏi như vậy.
Dù biết là vậy mà có nhiều lúc, cô cũng ích kỉ muốn em ở lại lâu hơn chút nữa.
"Ngày mai". Nghe được câu trả lời như dự đoán của mình, Hân đem tiếng thở dài chôn trong lòng, cô kéo chăn bước xuống giường, rất quen tay đem vali cất trong góc ra.
"Thế mà giờ này em còn chưa chuẩn bị đồ nữa, chị mà không hỏi thì có phải em cũng quên béng rồi không, bến đó lạnh lắm, em mang thêm áo ấm vào nhé". Vân cũng bước xuống giường, cô đưa tay ôm lấy chị từ phía sau, cặp môi mềm áp lên làn da mẫn cảm sau gáy.
"Làm gì vậy?". Hân khựng người lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Vân không nghe thấy ai kia đáp lại liền buông lỏng cái ôm ra, em xoay người cô lại rồi nhìn cô chằm chằm, Vân bật cười đưa tay vuốt cằm rồi nói.
"Chị như này sao em nỡ đi cơ chứ". Hân mím môi cúi gằm mặt xuống, cô cũng không nỡ mà.
"Nhưng mà nếu có việc quan trọng thì em vẫn phải qua đó một chuyến"
"Chị biết, em còn việc của em, việc nào ra việc đấy". Nhìn gương mặt ỉu như quẩy nhúng phở của chị làm Vân bất giác liếm môi.
"Dối lòng chưa kìa, chị cũng không hỏi em đi làm ở đâu mà"
"Còn ở đâu được nữa, không phải đều ở Anh sao". Nói xong, Hân chợt nhận ra điều không đúng, cô dừng lại suy ngẫm một chút, Vân đưa tay lên giả vờ động tác nghe điện thoại.
"Alo, không đi làm nữa nhá, tôi phải ở nhà dỗ nhà tôi, thế nhá cúp đây". Hân bất ngờ, cô đơ ra nhìn Vân giả vở gọi điện.
Em quay qua nhìn cô, Vân đem vali cất vào trong góc một lần nữa, rồi kéo cái người đang đần mặt ra đứng dậy đi tới giường, một lần nữa đắp chăn xem phim.
"Tại sao?" Hân khô khốc hỏi.
"Hít khí trời của Việt Nam thích hơn ở Anh nhiều. Hơn nữa đây là nhà em, và có người đang ở nhà đợi em". Vân hôn xuống môi Hân một cái, nói rồi cô đưa tay xoa má Hân cười thật tươi.
'Mẹ ơi, con nghĩ con đã yêu đúng người rồi'. Hân bất giác nghĩ, cô dưa tay nắm lấy tay Vân, mười ngón đan xen, sau đó Hân hôn lên mu bàn tay em, một nụ hôn thành kính, trân trọng.
- ---------------
Mấy ngày sau đó, cuộc sống đời thường của cả hai trôi qua rất yên bình, chị đi làm, cô vừa làm việc tại nhà vừa nấu cơm chờ chị mỗi ngày, làm việc tại nhà cũng vui, thi thoảng rảnh rỗi còn có thể ra ngoài chơi với Duyên hoặc đi thăm hai mẹ con chị Thư. Sáng nay khi vừa tiễn Hân đi làm thì Duyên đã nhắn tin hỏi cô có rảnh không, Vân xoa cằm nổi chợt lên tính vui đùa, cô đáp lại bằng một tin nhắn không rõ ràng.
"Lúc rảnh lúc không"
"Vậy là rảnh, qua giúp một tay đi, lát về tặng cho bó hoa"
"Một bó hoa đáng một tháng lương không?"
"Không, nhưng mà đáng một tình bạn". Vân âm thầm giơ ngón cái.
"Khá lắm". Vân đi vào phòng mặc quần áo dày chút rồi cô cầm theo túi xách ra khỏi nhà. Duyên gọi cô đến là vì tiệm mới nhập thêm hoa về nhưng khó ở chỗ Duyên còn nhiều đơn chưa kịp làm, vì là dịp đầu năm nên có nhiều đơn phải làm, một mình Duyên làm chắc chắn không xong. Vân nghe Duyên nói qua một chút rồi sau đó cả hai bắt tay vào làm, công việc khá nhàn nên cả hai bắt đầu trò chuyện về một số thứ, lúc đầu còn đỡ nhưng càng về sau Duyên càng hối hận về quyết định gọi Vân đến.
Mặc dù không phải lúc nào Vân cũng khoe người yêu nhưng hôm nay là lần đầu cô nghe Vân kể về cuộc sống đầy ấm áp cùng hạnh phúc của mình, Duyên vui mừng cho Vân nhưng giờ cô cũng đang cố để quên một người.
"Mà không đi nữa sao? Tôi còn tưởng phải mất mấy năm cơ"
"Không đi thường xuyên như trước thôi, với lại yêu xa khó lắm, mới đầu là còn đỡ nhưng về lâu dài thì không. Xa người, xa cả tâm"
Hoặc đơn giản là vì nghe quá nhiều câu chuyện chia tay vì yêu xa nên cô hơi bất anc.
Duyên khẽ cười lấy kéo tỉa chút lá khuynh diệp, Vân ngước lên nhìn nửa gương mặt lộ ra, mái tóc dài buộc đuôi ngựa vắt gọn sang một bên, Duyên là một người có tính cách mạnh mẽ, khi làm việc thì rất cẩn thận và nghiêm túc, nhưng đôi lúc cũng rất dịu dàng, giống như bây giờ. Vân cúi đầu thầm nghĩ đến một người rồi bất chợt vui vẻ cười tươi. Duyên cẩn thận chọn giấy gói, chọn ruy băng, Vân chống cằm nhìn bó hoa trong tay Duyên rồi cô chợt hỏi.
"Cái này đẹp nha, khi nào rảnh thì làm cho cái đi"
"Đặt thì làm". Duyên ngắm một lúc bó hoa trong tay, cô chỉnh một chút cánh hoa tulip rồi mới thắt nơ bướm cho nó, Duyên cẩn thận đặt ở một góc, Vân vu vơ hỏi.
"Cái này ai đặt đấy, cũng sáng tạo đấy chứ"
"Chị ấy, hoa dùng để tỏ tình". Mặc dù Duyên không nói rõ là ai nhưng đầu cô đã tự nhảy số ra chị Nhung, cô ít khi gặp hội chị em của Hân nhưng Vân vẫn luôn nhớ kĩ, hơn nữa là cô từng được nhìn thấy sợi tơ hồng giữa hai người. Vân cười thầm, dường như cô đã đoán được người sắp tỏ tình là ai rồi, Duyên liếc mắt nhìn gương mặt đắc ý của Vân rồi lạnh lùng nói
"Là nam, có vẻ chị rất thích người kia, cả hoa cũng tặng rồi". Nụ cười trên mặt Vân cứng lại, có chút bất ngờ nhìn cô ấy, Duyên cười khổ lắc đầu.
"Hoa của chị ấy không phải mẫu này, tôi tự thêm vào thôi"
Vân lặng thinh không nói, cô không tin lúc đó mình nhìn lầm, nhưng Duyên cũng không có lí do gì để nói dối cô cả, Vân nhìn gương mặt bình tĩnh của Duyên rồi bỗng dưng thở dài. Mặc dù có ký ức của hai đời, lần nào cũng yêu người kia sâu đậm nhưng cô chưa bao giờ đưa ra lời khuyên tình cảm cho ai được cả. Vì cô biết trên đời này không gì có thể giữ được một người cả, cô chỉ là một người may mắn trong vô số người khác.
"Đáng tiếc". Vân buồn lòng nói nhưng Duyên lại lắc đầu bảo không.
"Gặp được là may rồi, yêu được thì bỏ được. Hơn nữa, chị ấy cũng đồng ý trong tương lai sẽ thuê hoa cưới chỗ tôi rồi, tôi còn bất mãn gì nữa đây?". Duyên xoay người đi vào trong kho, Vân ngồi trên ghế tròn lặng thinh nhìn chằm chằm bó hoa đẹp nhất ở đây.
Cách một cánh cửa, Duyên nhìn tấm hình chụp trộm của người kia. Chị không biết, có một người quan tâm chị đến nhường nào. Chắc đối với Nhung, ngày hôm đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là giúp đỡ một người mộng du lạc đường, nhưng đối với cô thì đó là ngày đầu tiên tâm cô yên bình đến lạ, mọi ồn ào cùng đau khổ hóa hư không khi chị xuất hiện, đến giờ vẫn không thay đổi.
"Buông bỏ cũng là yêu". Duyên như mất hết sức lực ngồi trên nền đất lạnh lẽo, tay cô đặt lên ngực nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau nhói từng đợt.