Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 67





Đội trưởng tổ số 3 của đội cảnh sát đặc nhiệm - Quý Trường Phong hai ngày nay gần như nổi điên, người nằm vùng danh hiệu Cao Thái trong ổ buôn ma túy đã xảy ra chuyện.
Bọn họ giao kèo với nhau là liên lạc vào mùng 3 mỗi tháng, nhưng lần liên lạc trong tháng này, Cao Thái gửi vào hòm thư của ông một văn kiện.
Còn nói mình đã bị phát hiện và bị bắt, dặn ông chăm sóc tốt người nhà của hắn.
Một lúc sau liền ngắt kết nối, không thể liên lạc nữa.
Quý Trường Phong lập tức điên cuồng nghĩ mọi cách muốn liên lạc với Cao Thái, hắn là người chính tay ông từ trường học bồi dưỡng, tự tay đưa đi nằm vùng.
Quý Trường Phong đương nhiên cũng muốn tự mình cứu Cao Thái ra khỏi sòng bạc, nhưng tính khả thi không lớn.

Thậm chí bọn họ còn tìm không thấy hắn.
Tuy rằng vẫn luôn biết nằm vùng rất nguy hiểm, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện...
Nhưng mà Quý Trường Phong vô cùng hy vọng mỗi một đồng nghiệp của mình đều sống lâu trăm tuổi.
Cơ mà kẻ buôn ma túy rất xảo quyệt, sau khi phát hiện Cao Thái là cảnh sát nằm vùng liền di dời vị trí.

Quý Trường Phong có thể tưởng tượng ra Cao Thái sẽ phải đối mặt với cái gì.
Khi bọn họ gặp lại nhau, bộ dạng của hắn khả năng cao sẽ giống như Tạp Tạp.
Ông cúi đầu cười khổ, chuyện như vậy, kết quả như vậy không phải là lần đầu ở trong đội phòng chống ma túy, cũng không phải lần cuối cùng.

Nhưng dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa đều làm Quý Trường Phong cực kì đau khổ, đồng nghiệp của ông đều là anh hùng, mà Quý Trường Phong vĩnh viễn không bao giờ thích ứng được cảm giác mất đi những anh hùng ấy.
Mỗi lần ông đều dùng hết toàn lực để cứu người, mỗi lần đều phải cố nén đau đớn để tiếp nhận thi thể của đồng đội.
Nếu, ở thời điểm họ bại lộ, có một người có thể đến cứu họ ra thì tốt rồi, nếu có một người như vậy thì tốt rồi......
Vì thế, trong vụ án tàng trữ ma túy gần đây, Quý Trường Phong liền chú ý tới Liễu Nhiên.
Thật ra, mọi cuộc trò chuyện của phạm nhân với người khác đều sẽ bị nghe lén.


Khi Tiết Minh Hương bị bắt vẫn luôn nói mình bị một học sinh cấp 3 hãm hại.
Đó là lần đầu tiên Liễu Nhiên lọt vào mắt xanh của đội phòng chống ma túy.

Lúc Tiết Minh Hương nói chuyện với luật sư cũng dùng hết toàn lực miêu tả Liễu Nhiên đã hãm hại bọn họ thế nào.
Điều này làm cho Quý Trường Phong không thể không nghi ngờ, tuy rằng ma túy là thứ không được chấp nhận, nhưng cũng không thể dùng để hãm hại người.
Thế nên, ông liền điều tra.

Đương nhiên kết quả là ma túy do chính Tiết Minh Hương mua.

Nhưng bà ta còn thuê một người, Quý Trường Phong liền hoài nghi, mục đích Tiết Minh Hương mua ma túy là vì hãm hại cô bé kia.
Hơn nữa rất có thể đã làm rồi, bởi vì người được thuê có xuất hiện trong video theo dõi ở chung cư mà Liễu Nhiên đang sống.
Vậy thì, con bé đã gửi những thứ này về như thế nào?
Khoảng thời gian đó, Quý Trường Phong ra sức tra rõ con đường Liễu Nhiên gửi ma túy về.

Từ đầu ông chỉ muốn điều tra ra rồi cảnh cáo Liễu Nhiên về tính nghiêm trọng của sự việc.

Dù sao nàng vẫn còn là một học sinh 16 tuổi, là vị thành niên, có khó khăn thì nên tìm cảnh sát.
Sau đó, Quý Trường Phong liền phát hiện, cho dù ông điều tra theo hướng nào cũng không thấy con đường mà Liễu Nhiên dùng để né tránh camera theo dõi ở nhà riêng của Tiết Minh Hương.

Trong video theo dõi cũng không có hình ảnh của nàng, cô bé này đã lựa toàn góc chết để đi thẳng vào nhà Tiết Minh Hương.
Đây là phản ứng đầu tiên của Quý Trường Phong, để làm được việc đó mà không làm cho người qua đường hoài nghi, không cần nghĩ cũng đoán được năng lực của Liễu Nhiên.
Ông cũng từng hoài nghi, làm thế nào để một người có thể vào căn phòng gắn đầy camera, bỏ lại ma túy xong còn có thể bình yên rời đi mà không bị chụp được?
Dù là Quý Trường Phong cũng rất khó làm được điều này, nhưng hiện tại ông đã không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Nếu cô bé kia kia có thể làm được, chứng tỏ năng lực rất mạnh.
Nếu...!con bé có năng lực như vậy, Tiểu Thái còn cơ hội được cứu mà, phải không?
Hôm nay, Liễu Nhiên đã biểu đạt rất rõ ràng, nàng cũng có đủ thực lực.
Thấy đồng đội có khả năng được cứu, Quý Trường Phong, Cổ Á Bình và Tạ Hiểu Văn đều kích động.

Liễu Nhiên nói tối nay sẽ liên lạc với bọn họ, nên 3 người vẫn luôn chờ ở văn phòng dù tất cả mọi người đều rời đi.
Ba người ngồi vây quanh bàn làm việc của Quý Trường Phong.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ lòng nóng như lửa đốt, lúc này, màn hình máy tính trên bàn đột nhiên trắng xoá.
Cả ba đều ngạc nhiên nhìn về phía máy tính.

Máy này được trang bị tường lửa quốc gia, người bình thường căn bản không hack được.
Rất nhanh, trên máy tính xuất hiện một con diều hâu đen.
"Hắc Ưng!" Ba người đồng thời kinh hô ra tiếng.
Những năm gần đây, toàn cục cảnh sát đều biết đến sự tồn tại của Hắc Ưng.

Đội phòng chống ma túy đã nhiều lần muốn hợp tác với người này, nhưng lần nào cũng không tìm được.
Lúc này, biểu tượng kia chuyển động, nó dang rộng đôi cánh, bay một vòng, toàn màn hình biến thành màu đen, một hàng chữ trắng nhảy ra.
"Chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ cứu viện khẩn cấp, 139********, đây là một tài khoản trống, dãy số này chỉ có điện thoại của đơn vị mấy người có thể liên lạc được, có việc thì hãy gọi.

Tuy rằng sẽ không nghe thấy âm thanh, nhưng mọi người có thể trực tiếp nhắn lại, sau đó cúp máy.


Nó sẽ tự động xoá bỏ lịch sử tin nhắn, có dùng cách nào cũng không tra được.

Nếu chúng tôi tiếp nhiệm vụ thì sẽ gửi đến hòm thư một con diều hâu.

Sau khi mọi người nhìn thấy, hãy gửi tư liệu của người cần cứu vào gmail mà diều hâu cung cấp."
Quý Trường Phong ngạc nhiên, sau đó liền vui vẻ: "Người này là Hắc Ưng, là Hắc Ưng a!" Hacker được cả đất nước công nhận, có cậu ta hỗ trợ, khẳng định có thể tìm được vị trí của Cao Thái.
Cổ Á Bình và Tạ Hiểu Văn cũng cao hứng gật đầu, có Hắc Ưng gia nhập, đối với bọn họ mà nói là sự trợ giúp to lớn.
Không nghĩ tới a! Lúc này vậy mà có thể thu nạp tận hai người.
Quý Trường Phong hưng phấn gõ tin nhắn, liền thấy trên máy tính lại xuất hiện một dòng chữ.
-- Không cần đánh chữ đâu, chỉ cần nói chuyện là được.
Quý Trường Phong gật đầu: "Được rồi, tôi rất vui vẻ khi được hợp tác với 2 người."
-- Thật tốt, đây là lần đầu tiên chúng tôi hợp tác với người khác.

Quy củ nói rõ ràng, chúng tôi sẽ không tiết lộ thân phận, trừ 3 người ra, không được để người khác biết chúng tôi tồn tại.
Quý Trường Phong: "Được."
-- Để che giấu thân phận tốt hơn, ngoài việc liên lạc như tôi vừa nhắn, không bao giờ được phái người đến tìm chúng tôi, nếu không mọi sự hợp tác đều hủy bỏ.
Quý Trường Phong: "Được."
-- thù lao ngài có thể xem qua, nó được đề cập trong văn kiện ở hòm thư.

Cứ gửi tư liệu cho gmail trong văn kiện là được, chúng tôi sẽ bắt đầu hành động một cách nhanh chóng nhất.
Quý Trường Phong lần đầu tiên ôm hy vọng lớn như vậy, ông gật đầu, nói: " Được rồi, tôi đã hiểu."
--......
Quý Trường Phong: "Sao vậy?"
-- Em ấy kêu tôi hỏi một chút, chúng tôi......!có được tính vào biên chế không?
Ba người nhìn nhau, đột nhiên cười ra tiếng, quả nhiên vẫn là đứa trẻ: "Có, nhưng mà một trong hai người đang che giấu thân phận.

Hiện tại không thể tính vào, khi Liễu Nhiên tốt nghiệp có thể đăng ký vào trường cảnh sát, chúng tôi sẽ sắp xếp cho con bé một công việc nhàn nhã.

Nếu cậu có hứng thú thì cũng như thế."
-- Được, nếu cần thì chúng tôi sẽ liên lạc sau.
Sau khi Kha Viêm nhắn xong câu đó, máy tính liền trở về trạng thái bình thường.
Để cứu Cao Thái nhanh hơn, cả ba nhanh chóng sửa sang lại tư liệu rồi gửi đến gmail trong văn kiện.

Dùng người thì không nghi nghi người thì không dùng, nếu muốn cứu người, tất nhiên bọn họ phải đánh cược.

Thậm chí, họ có thể để lại sự đảm bảo này cho các đồng nghiệp tương lai.
Gửi tư liệu của một cảnh sát nằm vùng ra ngoài, ba người đã đánh cược tất cả mọi thứ.
***
Liễu Nhiên nhìn tư liệu, sau đó nói: "Anh tra xong vị trí của bọn họ thì em có thể xuất phát."
Kha Viêm gật gật đầu, thông qua máy tính nhanh chóng tìm được phạm vi đại khái.
Liễu Nhiên liền đứng dậy khởi động cơ thể, cậu lo lắng: "Làm sao em có thể chắc chắn mình sẽ không bại lộ? Một khi để lộ khuôn mặt, bọn họ có thể tìm được em.

Em khác với đám người nằm vùng kia, trên mạng có rất nhiều sự việc liên quan đến em, hơn nữa em còn từng tham gia chương trình giải trí."
Liễu Nhiên cười khẽ: "Nếu em không muốn bại lộ thì không ai có thể vạch trần được."

Nàng quay đầu nhìn về phía Kha Viêm: "Em đi đây, nếu anh cung cấp vị trí chính xác, em sẽ nhanh chóng trở về."
Cậu đặt máy tính xuống ghế dài, đứng dậy đi đến bên cạnh Liễu Nhiên, đột nhiên duỗi tay ôm chặt nàng vào lòng: "Liễu Nhiên, em nhất định phải bình an vô sự, anh chờ em trở về."
Liễu Nhiên: "Ừm, lúc trở về nhớ mời em uống sữa chua."
Kha Viêm: "Được."
***
Lưu An phun ra một búng máu, co rúm vào góc tường, ma túy trong cơ thể bắt đầu phát tác, tiếng muỗi vo ve nhỏ bé xung quanh bây giờ như thể tiếng bom nổ trong đầu vậy.

Mạch máu toàn thân dường như muốn vỡ tung, đau đớn đến mức muốn chết ngay tại chỗ.
Hiện tại đã là 3 giờ sáng, mạng sống của hắn sắp chấm dứt.
Sau khi cơn nghiện qua đi, bọn họ sẽ bắt đầu tra tấn hắn.
Lưu An nằm vùng ở sòng bạc này 3 năm, đã thấy kết cục của kẻ phản bội.
Hắn thở ra một hơi, chậm rãi thả lỏng cơ thể.

Nhưng cơn nghiện cũng không thể dùng ý chí nghị lực mà nhẫn nhịn được, cuối cùng Lưu An vẫn kêu ra tiếng.
Tay phải của hắn máu chảy đầm đìa, 3 ngón tay bị bẻ gãy.

Toàn thân đều là vết xanh tím, vết thương chồng chất vết thương.
"Kêu đi! Không phải là cảnh sát chống ma túy sao? Bây giờ cũng phải cầu xin bọn tao cho mày ma túy thôi!"
"Ha ha ha ha ha ha."
Hai kẻ trông chừng hắn đều nhịn không được cười rộ lên, bọn chúng cũng không phải người thân thiết với Lưu An trong 3 năm qua.

Đó là những kẻ có ý kiến và vô cùng chán ghét hắn.
Hai người sẽ xông vào đấm đá Lưu An, ba ngón tay kia chính là do bọn chúng bẻ gãy.
Cả hai ngồi ở cửa uống rượu, nhìn bộ dạng thảm hại của hắn.

Thân phận cảnh sát của Lưu An càng làm cho bọn chúng hận hắn.
Làm kẻ buôn ma túy, bên người ít nhất sẽ có một vài anh em vào sinh ra tử bị cảnh sát giết chết, có thể nói hai bên có thù không đội trời chung.
"Các người thích ma túy như thế à? Vậy tại sao không tự mình dùng?"
Trong phòng bỗng vang lên giọng nữ trong trẻo, chỉ là trong giọng nói có tiếng rè rè, có thể nghe ra là không phải giọng thật.
Hai tên trông coi người ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trước bàn để ma túy xuất hiện một cô gái mặc đồ liền thân bó sát màu bạc, cột tóc đuôi ngựa, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ bạc.

Hiện tại, người này đang ưu nhã cầm ống tiêm chứa đầy ma túy.
"Cái này tiến vào cơ thể sẽ có cảm giác gì?" Liễu Nhiên quay đầu hỏi bọn chúng.
Mặt nạ lạnh băng lộ ra biểu tình nghi hoặc, sống động như mặt người, hai tên kia hoảng sợ hét lên một tiếng lui về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất.
"Các người đã tiêm vào bao giờ chưa?" Liễu Nhiên cầm ống tiêm đi về phía bọn chúng: "Tiêm thử cho tôi xem đi.".