Truyện giải pass, em gửi ạ.Vừa vặn quay đầu lại, Sở Từ bắt gặp Cảnh Nguyệt đang nhìn anh, ánh nắng ban mai khiến từng tế bào trong cơ thể anh đều tỏa ra sự ấm áp.
Anh rất thích cảm giác được Cảnh Nguyệt nhìn ngắm, thật giống như trong mắt của cô chỉ trông thấy một mình anh, anh là cả thế giới của cô.
Là thứ tồn tại duy nhất đối với cô.
Sở Từ không thể kìm lòng, anh tiến về phía cô, dừng lại khi khoảng cách giữa anh và cô rất gần, nửa ngồi nửa quỳ rồi ngửa đầu để Cảnh Nguyệt có thể ngắm được toàn bộ khuôn mặt của anh, thanh âm như ngọn gió bay vào lỗ tai cô: “Nhớ rõ chưa?”
“Hả?” Cảnh Nguyệt giật mình.
“Nhắm mắt lại.”
Cảnh Nguyệt không hiểu ý của Sở Từ nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm chặt mắt.
Sở Từ cong môi: “Bây giờ nói cho tôi biết, dung mạo của tôi thế nào?”
Cảnh Nguyệt nghi hoặc: Sở Từ đang thử trí nhớ của cô?
“Mày kiếm mắt sao (1), mũi cao, môi mỏng,…” Cảnh Nguyệt có khả năng ghi nhớ rất nhanh, cô tả lại chi tiết khuôn mặt anh với giọng điệu vui vẻ, còn có chút đắc ý: “Tôi nói đúng không?”
“Không đúng!”
“Sai chỗ nào chứ?” Cảnh Nguyệt lo lắng: cô nhớ lầm ư…. Không thể nào?
Cô đang tính mở mắt ra.
“Không được mở mắt!” Sở Từ cầm lấy tay Cảnh Nguyệt, dùng ngón tay của cô chỉ lên khóe mắt của mình, “Em quên chỗ này của tôi có một nốt ruồi nhỏ ư?!”
Cảnh Nguyệt để mặc cho Sở Từ nắm tay mình, ngón tay cô đặt lên làn da thô ráp của anh tựa như đang chạm vào chảo lửa nóng hừng hực, ngọn lửa theo đầu ngón tay cháy lan đến tận tim cô.
Con ngươi cô chuyển động, hàng mi khẽ động nhưng Cảnh Nguyệt lại không dám mở mắt ra.
Trái tim đang bị thiêu đốt kia đập liên hồi…. Cô chưa bao giờ có cảm giác này, nhất thời không biết mình nên xử trí ra sao.
“Bây giờ nhớ chưa?” Sở Từ hết sức hài lòng với phản ứng này của Cảnh Nguyệt.
Chỉ cần Cảnh Nguyệt không rụt tay lại, Sở Từ đã có thể kết luận mối quan hệ giữa anh và cô đã có những bước tiến mới.
“Bánh hạt dẻ đây, bánh hạt dẻ thơm ngon đây!” Phía dưới một ông lão bán bánh vừa đi vừa rao lớn.
“Tôi đi mua bánh hạt dẻ!” Cảnh Nguyệt mở mắt, đẩy Sở Từ ra, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy xuống lầu, như một kẻ đào ngủ.
Nhìn Cảnh Nguyệt trốn chạy, Sở Từ lắc đầu mỉm cười.
Anh mỉm cười, suy nghĩ mông lung.
Nữ thần của anh vừa đỏ mặt!
Cảnh Nguyệt xuống lầu mới nhận ra mình quên cầm tiền.
Bác bán bánh đưa cho Cảnh Nguyệt một túi giấy, “Cô gái quên mang tiền ư?! Không sao, ngày mai đưa cũng được. Lão Tô Đầu bán mười mấy năm rồi, ngày nào cũng bán dưới lầu này.”
“Bác là người trấn An Phúc ạ?” Cảnh Nguyệt vừa nghe vừa hỏi.
“Là người chuẩn địa phương đó!”
“Vậy con muốn hỏi bác một chuyện, bác có biết viện trưởng cô nhi viện Lan Phương, bà Trương Lan Phương không ạ?” Ngày hôm qua Cảnh Nguyệt và Sở Từ đến cô nhi viện nhưng viện trưởng hiện tại không còn là Trương Lan Phương.
Lão Tô Đầu nhíu mày suy nghĩ, nói hơi lớn tiếng: “Cô muốn hỏi viện trưởng trước đây của cô nhi viện Lan Phương sao? Quen biết đó, mấy đứa trẻ trong cô nhi viện hay mua bánh hạt dẻ chỗ tôi, rồi bị bà ấy cầm cây đuổi đánh. Mấy năm nay không gặp nữa.”
“Bà ta thường đánh mấy đứa bé trong cô nhi viện sao ạ?” Cảnh Nguyệt cau mày.
“Cô nhi viện đều dựa vào các mạnh thường quân trợ giúp đỡ, đâu dư giả gì. Bà ta bắt mấy đứa trẻ lớn đi hái trái bông bán, đứa nhỏ thì nhặt ve chai. Bọn trẻ con thì hay thèm ăn vặt. Tôi nhớ có một đứa lớn hay lén qua chỗ tôi mua bánh hạt dẻ cho mấy đứa em ăn.” Lão Tô Đầu thở dài, “Bà ta xấu tính lắm, vì chuyện này mà đám trẻ thường xuyên bị đòn, ngay cả mùa đông vẫn bắt cởi quần nằm dài trên nền tuyết, bị đánh bằng que tre, nguyên buổi trưa không cho mặc quần.”
“Mấy đứa bé hay qua chỗ bác mua bánh hạt dẻ lắm sao?”
“Đâu có thường xuyên, mấy tháng mới mua một lần. Mà bà ta đúng là ác nhân, chỉ vì chuyện này mà phạt tất cả đám trẻ ở đó.”
Cảnh Nguyệt im lặng một lát, rồi hỏi tiếp: “Bác có biết người nào tên Nghiêm Phượng Nhã không, khoảng mười mấy năm trước cũng sống ở cô nhi viện Lan Phương?”
Lão Tô Đầu lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
“Còn Chương Di Hòa?”
Lão Tô vỗ đầu: “Cô nói Chương Di Hòa à?! Người này tôi quen, cô nhi viện sau này vẫn có thể tồn tại đều dựa cả vào cậu ta. Nghe nói bây giờ cậu ta bản lĩnh lắm, có nhà to, có công ty riêng. Năm ấy trong đám trẻ ở cô nhi viện chỉ có cậu ta và Tiểu Phượng thi đậu đại học danh tiếng, mang tiếng thơm cho chủ tịch huyện!”
Nhắc đến Chương Di Hòa, lão Tô Đầu vô cùng tự hào, còn kể lại chuyện thời thơ ấu của anh ta. Cảnh Nguyệt nhớ tới những ký ức về Chương Di Hòa của lão Tô Đầu đều có đi kèm với một người tên Tiểu Phượng.
“Bác vừa kể sau khi Trương Lan Phương biến mất thì ba tháng sau Chương Di Hòa bắt đầu giúp đỡ cô nhi viện?”
“Không sai, tôi nhớ rất rõ. Hình như chưa đến tháng 6, cháu tôi vừa thi xong cấp 3. Thằng bé Di Hòa quả thực có bản lĩnh, lúc ấy tính ra chỉ mới tốt nghiệp đại học đã có thể giúp được cô nhi viện. Ghê gớm thật.”
Sở Từ cầm tiền xuống lầu nghe được một nửa câu chuyện phiếm giữa Cảnh Nguyệt và lão Tô Đầu.
Cảnh Nguyệt trông thấy Sở Từ, đoán anh đến đưa tiền nên vẫy tay gọi anh.
Sở Từ liếc nhìn túi bánh hạt dẻ trong tay Cảnh Nguyệt, cầm 12 tệ đưa cho lão Tô Đầu.
“Bạn trai của cô thật tuấn tú, giống Tiểu Phượng, nhìn qua là biết có thể tạo nên sự nghiệp hiển hách!” Lão Tô Đầu nhận tiền, nheo mắt nhìn Sở Từ mấy lần, rồi quay sang nói chuyện với Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt cũng không quan tâm sự hiểu lầm của lão Tô Đầu, trái lại cô cảm thấy tò mò với cái tên ‘Tiểu Phượng’ mà ông vừa nhắc đến hơn.
Cô ra vẻ bình thản, hỏi thăm: “Lâu như vậy rồi có lẽ Tiểu Phượng đã kết hôn với Chương Di Hòa rồi cũng nên.”
Lão Tô Đầu bật cười ha hả: “Cô gái cũng hiểu lầm rồi, Tiểu Phượng là cậu bé trai, từ nhỏ đã rất đẹp trai. Cả đời Tô Đầu chưa thấy đứa trẻ nào có nét như vậy. Tên này do Trương Lan Phương đặt cho cậu bé muốn nó có tên con gái cho dễ nuôi.”
“Tiểu Phượng đúng với câu ‘Chim công mắc nạn’, thằng bé không hề giống tôi hay mấy đám thanh niên trong trấn. Nó không những học giỏi, lại rất hiểu chuyện. Đám trẻ con trong cô nhi viện do một tay nó chăm sóc, bạn bè và giáo viên đều rất thích thằng bé. Tuy nhiên từ sau khi nó lên đại học thì nhiều năm rồi tôi không gặp được nó nữa.” Lão Tô Đầu cảm khái.
“Nếu như đưa cho bác tấm ảnh, bác có thể nhận ra được Tiểu Phượng hay không?” Sở Từ hỏi.
Lão Tô Đầu vỗ ngực đảm bảo: “Nhất định được!”
Sở Từ lấy tấm ảnh Nghiêm Phượng Nhã chụp với Điền Điềm đưa cho lão Tô Đầu xem.
Lão Tô Đầu nhìn chằm chằm nửa phút, khẳng định: “Đây chính là Tiểu Phượng… không sai, đúng là thằng bé. Sao hai người lại có ảnh của Tiểu Phượng.”
Tin tức hỏi thăm được từ lão Tô Đầu vô cùng quan trọng. Cảnh Nguyệt lên lầu thay quần áo cùng Sở Từ đi bộ đến cô nhi viện, vừa đi vừa ăn bánh hạt dẻ.
(1) Lông mày lưỡi kiếm hay còn được gọi là chân mày kiếm mi. Chân mày có hình dạng đặc trưng với nhiều góc cạnh nhọn, gọn gàng và tạo nên tướng tựa như chân mày tam giác. Lông mày lưỡi kiếm rất hợp với khí chất và vẻ ngoài của nam giới. Nam giới sở hữu lông mày lưỡi kiếm thường là người nghĩa khí, tính tình ngay thẳng, giàu trí tuệ và lòng tự trọng. Họ là người yêu thích phiêu lưu, mạo hiểm, thích khám phá những trải nghiệm mới lạ.