Lúc này Liễu Huyền An vẫn đang đeo tấm mặt nạ giả kia, khoé mắt vốn đã hơi rũ xuống kèm thêm vẻ mặt cứng nhắc vô tội, cứ nhìn như thế mãi cho tới khi da đầu Lương Thú tê rần, vì thế hắn nhanh chân tiến lên sờ sờ sau tai y một hồi rồi lột mặt nạ xuống, bấy giờ mới thấy thuận mắt hơn đôi chút.
Đỗ Kinh đã chết, hắn ta cắn nát viên thuốc độc trong miệng, chín trâu vào kéo cũng chẳng vớt được cái mạng hắn ta về. Lương Thú đá thi thể hắn ta lên, nhìn gương mặt vặn vẹo với hai mắt mở trừng trừng, hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi gọi cái này là sống động như thật?"
Liễu Huyền An xoa gương mặt hơi đau vì bị lột mặt nạ, bao biện: "Mới vừa nãy thực sự trông vẫn rất sống động."
Nhưng bây giờ nhìn cũng không sống động tí nào. Sau khi Đỗ Kinh cắn thuốc tự sát, mạch máu và gân mạch của hắn ta có xu hướng co rút lại một cách quỷ dị như thể dây buộc túi bị kéo căng khiến tay chân hắn ta co quắp lại, ngũ quan biến dạng, cộng thêm thất khiếu vẫn đang không ngừng chảy ra máu đen, hình ảnh này có thể nói là cực kỳ kinh khủng.
Liễu Huyền An nói tiếp: "Độc dược được giấu trong hàm răng của hắn, e rằng hắn đã lường trước sẽ có ngày này, dù Trình cô nương có cẩn thận cũng không cản được hắn."
Lương Thú cũng đã từng bắt gặp không ít người tự sát, nhưng loại độc dược của Đỗ Kinh không chỉ giống mấy thứ độc dược thường thấy ở chỗ muốn chết, mà còn muốn chết một cách đau đớn quỷ dị như vậy...... Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy đôi mắt mở trừng trừng của đối phương dường như chất đầy nào là nguyền rủa u ám, vô cùng tà môn, cho nên lại nhấc một chân đá hắn ta lật ngược về.
"Có thể tra rõ đó là loại độc nào không?" Hắn hỏi.
"Có thể thử, nhưng có lẽ phải mất một chút thời gian."
Huống hồ trên núi còn những hơn năm mươi người dân bị trúng cổ, phải từ từ giải quyết từng bước một. Liễu Huyền An nói tiếp: "Tốt nhất là giữ bọn họ ở lại đây một thời gian, cứ ai được chữa khỏi rồi thì xuống núi, như vậy thứ nhất sẽ dễ xem bệnh, thứ hai là người dân trong thành cũng không quá hoảng sợ."
"Ngươi là đại phu, chuyện chữa trị, ngươi tự mình sắp xếp." Lương Thú nói, "Nhưng trước mắt thành Xích Hà chỉ còn lại hai đại phu đứng đắn, một người ngồi khám ở y quán, một người khác nghe nói y thuật chẳng ra gì. Cao Lâm ước chừng phải hơn mười ngày nữa mới quay về, trong khoảng thời gian này, người dân trên núi chỉ có thể dựa vào ngươi và A Ninh."
"Được." Liễu Huyền An đáp ứng, "Ta sẽ chiếu cố bọn họ thật tốt."
Lương Thú gật đầu, lệnh cho Trình Tố Nguyệt và hai hộ vệ cùng nâng thi thể Đỗ Kinh tới một phòng trống, sau đó rải vôi một vòng quanh phòng.
Lúc này người dân ở đó vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết bên ngoài giết người, bị doạ sợ một loạt trốn ở trong phòng không dám ra ngoài. Có mấy người tính cách liều lĩnh tầm nhìn hạn hẹp ngồi xúm vào nhau thảo luận rồi đưa ra một kết luận gà mờ, e rằng bệnh này không trị được cho nên quan phủ muốn giết chúng ta diệt trừ hậu hoạn! Vì vậy mà ồ ạt vọt vào phòng bếp xách dao phay ra định phá vòng vây, chiếm núi làm vua, mẹ kiếp!
Kết quả vừa chạy ra cửa thì gặp Liễu Huyền An.
Liễu nhị công tử bị nhóm người hò hét gào rú này doạ cho hú cả hồn: "Các ngươi định làm gì đấy?"
Mà nhóm người này cũng bị Liễu nhị công tử doạ giật mình, bởi nỗi trên núi hoang rừng dã tự dưng lại xuất hiện một tiên nhân hào quang sáng chói khắp người, thực sự rất dễ khiến người ta cảm thấy bản thân mình đã ngỏm.
Một lúc lâu sau mới có người gan dạ dám hỏi: "Ngươi là ai?"
Tay Liễu Huyền An bưng rổ thuốc tiếp tục đi vào trong: "Ta là đại phu, yên tâm đi, mọi người sắp được chữa khỏi để xuống núi rồi, bây giờ Thạch đại nhân đang ở cửa núi, ông ấy sẽ nhanh chóng đưa lên một lượng lớn đồ đạc mới."
"Thật ư?" Những người còn lại bất giác đi theo sau người nọ, tạm thời bỏ xuống chí nguyện chiếm núi làm vua to lớn, "Nhưng bọn ta nghe nói bên ngoài vừa xảy ra giết người."
"Là giết Đỗ Kinh." Liễu Huyền An cũng không giấu giếm, "Hắn ta không phải người tốt lành gì, thứ gọi là 'ôn dịch' lần này thực chất chính là mối hoạ do một tay hắn ta mưu tính, vừa nãy Kiêu Vương điện hạ đã diệt sạch tất cả đám đệ tử của hắn ta, cũng đã thẩm vấn qua, quan phủ sẽ mau chóng cho mọi người một lời giải thích."
"A!" Trong nhóm người chợt có tiếng hét to, to y như tiếng vượn kêu hai bên bờ sông, tiếng hú kèm thêm độ vọng lại, khiến tất cả mọi người sợ giật cả mình, Liễu Huyền An kinh ngạc nhìn về phía người nọ, còn tưởng rằng cổ độc lại thêm biểu hiện mới.
Ai ngờ đối phương kích động đến nỗi nói năng lộn xộn: "Kiêu Vương điện hạ, là vị Kiêu Vương điện hạ trấn thủ Tây Bắc của chúng ta ư? Mấy năm trước ta cũng từng thủ ở biên quan Tây Bắc, lúc Vương gia đi tuần tra quân còn đứng từ xa liếc mắt nhìn ta một cái."
Liễu Huyền An bị dáng vẻ lắp bắp của người nọ chọc cười: "Đúng vậy, chính là vị Kiêu Vương điện hạ trấn thủ Tây Bắc của chúng ta, chờ đến khi ngươi khỏi bệnh thì ở lại trên núi hỗ trợ đi, lúc bấy giờ Vương gia chắc hẳn sẽ liếc nhìn ngươi rất nhiều cho coi."
Nghe được Vương gia của triều đình đang ở trên núi, mọi người còn lý gì lại không yên tâm, nhanh chóng giấu dao vào trong ngực. Lúc này lại có người phát hiện ra bộ quần áo của Liễu Huyền An trông hơi quen mắt, bèn hỏi: "Vậy, vậy vị đại phu họ Thạch cũng là......"
"Cũng là ta, thuật dịch dung."
Nhóm người lập tức sôi trào, bởi thuật dịch dung nghe qua có vẻ rất giang hồ. Không ai ngờ tới lần này mình bị bệnh ấy vậy mà còn trở thành một phần tử trong giang hồ quyền mưu, có đại phu như thần tiên, có Vương gia cửu ngũ chí tôn, còn có đám phản diện đã toi đời, cái này gọi là núi không được thổi ba năm (?)?
(?) Câu cuối này mình cũng không biết ý của tác giả là gì, raw của cụm cuối ấy là "这下山不得吹三年?", bạn nào rành tiếng Trung giúp mình vứi T_T, chứ mình tra mãi không ra T_T
Liễu Huyền An nghe đám người mồm năm miệng mười trò chuyện rôm rả, ban đầu còn cười hì hì cảm thấy náo nhiệt, sau một lúc thì ngại ồn, cho nên đầu óc lại không nhịn được bay bổng xa vạn dặm, mờ mịt lang thang trong cát bụi bên ngoài. Mãi cho đến khi mũi bị ai đó gõ nhẹ một cái, y mới hoàn hồn: "Hả?"
Lương Thú hơi bội phục nhìn y: "Ta còn tưởng chỉ lúc nào ngươi ngồi im một chỗ mới đi vào cõi thần tiên thiên ngoại chứ."
Liễu Huyền An nhìn xung quanh, nhóm người nọ không biết đã tản hết từ khi nào. Lương Thú cầm lấy rổ thuốc từ trong tay y rồi đặt lên bục bên cạnh: "Có mệt không? Nếu không mệt vậy cùng đi xem thi thể Đỗ Kinh."
"Được." Liễu Huyền An chạy chậm hai bước đi song song với hắn, lại hỏi, "Vương gia giết hết đám đệ tử của Đỗ Kinh rồi sao?"
Lương Thú không hiểu: "Sao ta phải giết hết đám đó mà không giữ lại hai tên để thẩm vấn?"
Liễu Huyền An đáp: "Có thể." Nhưng tư thế cát bay đá chạy ban nãy trông có vẻ thực sự rất khó có người còn sống được.
Lương Thú dở khóc dở người vươn tay ra kéo lấy dây cột tóc của y, sau đó nhớ tới Cao Lâm đang không ở đây vậy chẳng có ai thấy, nên hắn lại kéo thêm cái nữa.
Hai người cứ không nghiêm túc như vậy cùng nhau đi tới phòng đặt xác, Đỗ Kinh đã bị lột quần áo ra, đắp lên một tấm vải bố trắng. Liễu Huyền An đeo găng tay và khăn vải che mũi miệng, ra hiệu cho Lương Thú cũng che mũi miệng đi rồi mới lật tấm vải bố lên.
Trên thân Đỗ Kinh cũng nổi gân xanh chằng chịt, nhìn kỹ còn thấy một vài chỗ vẫn đang di chuyển qua lại. Trên ngực có một hình xăm, Liễu Huyền An ghé sát vào quan sát cẩn thận: "Hình như là hoa văn mãng xà xanh, trước kia Vương gia từng nhìn thấy chưa?"
"Từng thấy rồi." Lương Thú nói, "Bạch Phúc giáo."
"Hoá ra là đệ tử Bạch Phúc giáo, chẳng trách thà rằng tự sát cũng không muốn bị bắt giữ." Liễu Huyền An nói, "Có một năm đại ca ta ra ngoài thăm bạn, từng nhặt về một người đàn ông hấp hối ở ven đường, sau đó lấy ra được ít nhất hơn hai mươi loại cổ trùng từ trên người hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn chết, nghe nói đó là cách mà Bạch Phúc giáo đối xử với phản đồ."
Lương Thú nhìn chằm chằm hình xăm mãng xà xanh kia: "Đây cũng là tâm bệnh của Hoàng huynh."
Mới đầu Bạch Phúc giáo chỉ lưu truyền ở vùng núi phía Tây Nam, không quá đáng ngại nên triều đình chỉ phái quan địa phương đi xử lý. Nhưng không ngờ mấy năm gần đây tà giáo này lại chợt lớn mạnh, khiến mấy toà thành trì ở biên cảnh hỗn loạn u ám mịt mù. Bọn chúng hành động bí ẩn, cẩn thận như chuột, hơi có biến động nhỏ là lập tức lùi về hang ổ, cộng thêm vùng Tây Nam đất cao rừng kín, khắp nơi đều là chướng khí dày đặc không tiêu tan được, rất khó loại bỏ hoàn toàn, cho nên triều đình cũng đau đầu vô cùng.
"Khoảng cách giữa thành Xích Hà và Tây Nam cũng khá xa, ấy vậy mà xúc tua của bọn chúng đã duỗi được tới đây rồi." Liễu Huyền An nói, "Từ xưa tới nay, hầu hết tà giáo đều lấy danh chí thiện chí thuần, thực chất là không ngừng phóng đại mặt tối trong bản tính con người, Bạch Phúc giáo này có lẽ cũng chẳng ngoại lệ, có vẻ bọn họ không cam lòng bị vây khốn ở Tây Nam."
Lương Thú nói: "Sau khi thẩm vấn kết thúc, ta sẽ mau chóng báo cho Hoàng huynh sự việc này."
Liễu Huyền An lấy một con dao nhỏ bên cạnh, đầu tiên là ngưng thần nghĩ lại thủ pháp giải phẫu trong sách, sau đó nhanh chóng rạch một dao dứt khoát lên bụng thi thể.
Lương Thú không ngờ y lại có thể thản nhiên không nghĩ ngợi nhiều như thế, hai đầu lông mày nhảy dựng, hình tượng hằng ngày của Bạch Hạc sơn trang lần thứ hai sụp đổ nặng nề, mà Liễu Huyền An lúc này đã dừng tay, hô: "Nhiều cổ trùng lắm, Vương gia có muốn đến xem không?"
Lương Thú: "......"
Theo lý mà nói, trên chiến trường, Kiêu Vương điện hạ không phải là chưa từng thấy những thứ lúc nhúc lổm nhổm đầy trong bụng người như thế, nhưng đúng là chưa bao giờ hắn nhìn những thứ đó một cách sâu sắc tỉ mỉ như vậy, mà cố tình trong phòng lại thắp hơi nhiều nến, từng ngóc từng ngách đều được nến soi sáng sủa vô cùng. Liễu nhị công tử vẫn gương mặt như tiên nhân, nhưng đôi tay lại dính đầy máu đang cầm cái gì đấy, ánh mắt còn rất thuần khiết ngây thơ, khung cảnh này thực sự rất rợn người, Lương Thú nhìn mà hai bên thái dương đau nhói, hắn cảm thấy không thoải mái, không biết tại sao đột nhiên chỉ muốn dội sạch máu tanh trên người y, ném y về tầng mây bay bổng, sạch sẽ đến nỗi không gì sánh được giữa ba ngàn đại đạo.
Mà Liễu Huyền An lại chẳng chú ý tới hoàn cảnh xung quanh như thế nào, lực chú ý của y dồn hết vào thi thể, lấy ra từng loại cổ trùng bỏ vào lọ sứ trắng đã chuẩn bị từ trước, chốc chốc đã gần trăm con, tốc độ của y hơi chậm lại, cảm thấy có chút hoa mắt.
Lương Thú hỏi: "Xong rồi à?"
"Chưa xong." Liễu Huyền An hỏi, "Có bánh đường không? Ta đói rồi."
Lương Thú không tài nào tin được, ngươi nhìn chằm chằm cái đống này cả buổi rồi mà vẫn có thể đói bụng được à?
Liễu Huyền An giải thích: "Đầu ta hơi choáng."
"Nghỉ một lát đi." Lương Thú nói, "Tháo bao tay ra rồi đổi bộ quần áo khác, ta bảo A Ninh đi làm chút đồ ăn."
Liễu Huyền An gật gật đầu, những lúc không trong tình thế khẩn cấp, động tác của y luôn rất chậm, bây giờ lại vừa mệt vừa choáng, đã chậm còn chậm hơn. Chậm chạp tháo bao tay ra, chậm chạp tháo mặt nạ bảo hộ xuống, chậm chạp rửa tay, sau đó lại chậm chạp lết theo phía sau Kiêu Vương điện hạ ra khỏi phòng.
Lương Thú xách cơ thể liêu xiêu của y lên: "Ban nãy ngươi còn đứng thẳng được cơ mà, sao vừa ra khỏi cửa một cái đã xiêu xiêu vẹo vẹo như thế này?"
"Bởi vì bây giờ không cần phải đứng thẳng nữa." Mà cuộc sống của Liễu nhị công tử trước giờ chỉ quanh quẩn giữa 'cần thiết, phải làm' và 'không cần thiết, cố gắng để không làm', y ngáp dài một cái, "Với cả nếu ban nãy không đứng thẳng, có lẽ đầu ta sẽ rơi thẳng vào...... Ấy."
Y dùng đầu lưỡi nhấm nhấm khối cứng cứng trong miệng, có vị ngọt.
"Vương gia còn mang đường theo bên mình nữa hả?"
Lương Thú nói: "Nuốt."
Liễu Huyền An cắn cái 'cộp', đậu phộng hạch đào, rất thơm.
Lương Thú lại nói tiếp: "Đút cho ngựa ăn đấy."
Liễu Huyền An không mắc mưu, vẫn nhai cồm cộp: "Huyền Giao có ăn đường đâu."
Lương Thú lại đưa cho y viên nữa: "Cũng xem trong sách à?"
Liễu Huyền An lắc đầu: "Không phải, trên đường đi ta đút nó ăn rất nhiều lần rồi."