Nếu Kiêu Vương điện hạ nguyện ý, hắn còn có thể tắm cùng Côn, bơi cùng Bằng
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Rốt cuộc thì xe ngựa to chừng nào, giờ có khiêng một chiếc giường vào đấy chắc chắn vẫn còn kê được. Liễu Huyền An chưa từng thấy xe ngựa nào lớn như vậy, y bước lên ngắm nghía một vòng, cũ thì cũ thật, nhưng trong sự cũ kỹ ấy lại ẩn chứa một loại thủ pháp giả dạng chân thành gọi là 'cố gắng muốn làm cho nó mới lên', có thể thấy được Thạch đại nhân quả thực đã và đang có hạn về mặt nguyên vật liệu, dốc hết sức mình.
A Ninh ôm hành lý đi tới: "Công tử đang cười gì thế?"
Liễu Huyền An không cười gì cả, chỉ là bởi chiếc xe ngựa này mà y cảm thấy Kiêu Vương điện hạ cũng quý trọng mối tình nghĩa này, rồi lại nghĩ tới những thi nhân cũng miêu tả về tình bằng hữu, ví dụ như "Trong đời đâu mấy lần cười đã; nâng chén mà say nghiêng ngả nào" (*), hay "Tâm đầu ý hợp cùng nâng chén; liễu rủ bên lầu, ngựa buộc cương" (**), đều là cảnh và tình rất đẹp rất hiệp nghĩa, cho nên nỗi luyến tiếc khi chưa kịp từ biệt đàng hoàng đã bị ý thơ khuấy loãng. Y ngồi trong xe ngựa mềm mại, định bụng tính toán cẩn thận những chỗ có thể mua được rượu ngon ở thành Bạch Hạc, có thể biến thành một hồi say khướt khi gặp lại.
(*) 一生大笑能几回, 斗酒相逢须醉倒. (Nhất sinh đại tiếu năng kỷ hồi, đẩu tửu tương phùng tu tuý đảo.) _ Trích "Lương Châu quán trung dữ chư phán quan dạ tập" của Sầm Tham. Bản dịch thơ bên trên lấy nguồn từ thivien.
(**) 相逢意气为君饮, 系马高楼垂柳边. (Tương phùng ý khí vị quân ẩm, hệ mã cao lâu thuỳ liễu biên.) _ Trích "Thiếu niên hành kỳ 1" của Vương Duy. Bản dịch thơ lấy từ nguồn Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997.
Còn cần thời gian để sắp xếp xe ngựa, Liễu Huyền An chờ chán bèn dẫn A Ninh cùng đi thăm bé Đào Hoa. Cô bé đã khôi phục khá ổn, đang ngồi trong sân phơi nắng, tiện giúp mẫu thân sửa sang lại mấy sợi tơ, thấy Liễu Huyền An bước vào cửa, cô bé vui mừng ném sọt xuống đứng lên: "Liễu thần y."
Mẹ của Đào Hoa vất vả lẳm mới sửa sang hết được đống tơ, bây giờ lại bị rối thành một cục, nàng cười mắng cô nhóc một câu, rồi vội vàng vào phòng bếp chuẩn bị nước trà và gà nướng, bảo là vừa mới ủ ra nồi xong. Mấy hộ vệ của phủ Kiêu Vương cũng đi theo cách một đoạn xa, thấy Đào Hoa tựa sát vào người Liễu Huyền An, cười đến nỗi đôi mắt tròn xoe như trăng rằm, bọn họ không nhịn được cảm thán, may mà bình thường Liễu nhị công tử không thích ra cửa, nếu không y mà chăm chỉ diễu ngựa từ đông sang tây thì từ trẻ con bốn tuổi đến bà thím bốn mươi tuổi đều không chạy thoát, những người khác sao mà còn đường sống nữa.
Nhưng thật ra tâm trí Đào Hoa không đặt ở việc gả cho mỹ nam tử, mà cô bé đang ríu rít hỏi về việc hành y.
"Tương lai muội muốn làm đại phu, vậy thì tốt quá." A Ninh cười nói, "Y quán Bạch Hạc ở thành Thường An có một phân quán, ba tháng sau sẽ mở tuyển chọn, đều là những đứa nhỏ lớn tầm tuổi muội, báo danh là sẽ có cơ hội được chọn, cơ mà học y vất vả lắm."
"Muội không sợ vất vả." Đào Hoa nói, "Muội muốn giống như Liễu thần y và A Ninh ca, trị bệnh cứu người."
Liễu Huyền An cảm thấy bản thân mình thực ra không được tính là một đại phu, càng khỏi nói tới thần y, nhưng y cũng không sửa lại cho đúng, chủ yếu vẫn là bởi y lười, lười giải thích. Về phần xưng hô, có sai cũng không ảnh hưởng đến thứ gì, thần y cứu thế cũng được, sát thần khát máu cũng được, muốn gọi thế nào thì gọi.
Y hoàn toàn không biết gì về quá trình tuyển chọn của y quán Bạch Hạc, thậm chí nghe A Ninh nói xong y mới biết là có chuyện này, thì ra là còn phải chọn lựa à. Trình độ này của y đương nhiên không thể giúp được Đào Hoa, chỉ có thể dựa vào A Ninh, cho nên Liễu nhị công tử lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên, lấy ra một tờ giấy lớn vô biên từ ảo cảnh, định vẽ một toà cung điện lớn vô biên như thế, tương lai làm xong sẽ đưa cho Kiêu Vương điện hạ.
Y dồn hết sức tưởng tượng lãng mạn của mình, cẩn thận đặt xuống nét bút đầu tiên. Theo động tác của y, gạch đá lấp lánh ánh vàng cùng với ngói ngọc sáng trong không ngừng rơi xuống từ trên trời, nhanh chóng đan vào với nhau, mái vòm cao ngăn đường chim bay, hương khí ngào ngạt lan ra khắp mọi ngóc ngách, giao long sà xuống quấn quanh thân cột, toà cung điện lộng lẫy này được dựng lên trên đỉnh núi xa xăm, bên trong còn có một dòng suối nước nóng rất lớn, như biển rộng vô biên, nếu Kiêu Vương điện hạ nguyện ý, hắn còn có thể tắm cùng Côn, bơi cùng Bằng.
Liễu Huyền An khá vừa lòng với thiết kế nguyên bản này, y nâng tay lên, còn chưa bước được hai bước, bên tai chợt nghe thấy một tiếng 'rầm'!
"Liễu thần y!"
A Ninh vội vàng đứng lên, dang hai tay che chắn trước mặt công tử nhà mình: "Ngươi là người phương nào!"
Hộ vệ của phủ Kiêu Vương cũng nhanh chóng lao tới.
"Liễu thần y!" Người đến là một người phụ nữ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, đang ôm một đứa bé trong lòng, nàng quỳ xuống đất khóc lóc nói, "Xin thần y giơ cao đánh khẽ, cho ca ca và tướng công ta một con đường sống."
Liễu Huyền An vừa mới từ cung điện về lại thế giới hiện thực, bỗng dưng nghe một câu như thế, y không hiểu lắm. Y cảm thấy tay mình cũng đâu có ấn lên đầu của người nhà đối phương, sao lại cái gì mà "giơ cao", y đành bảo A Ninh nâng người kia đứng dậy đã.
Mẹ của Đào Hoa dọn cho người phụ nữ kia một cái ghế, thấy Liễu Huyền An mờ mịt không hiểu gì, nàng cũng không cảm kích, chỉ khẽ giải thích: "Tướng công và ca ca của nàng cũng từng mắc cổ độc phải lên núi Đại Khảm chữa bệnh, tên là Tống Ma và Chu Dư Tiền. Nhưng sau đó không biết làm sao, bệnh còn chưa chữa xong đã bị quan binh lôi xuống núi, bị bỏ ngục, hai hôm nay nghe nói là bị sung quân đến mỏ đá khổ dịch."
Tống Ma và Chu Dư Tiền, A Ninh có ấn tượng với hai cái tên này, bèn nói với Liễu Huyền An: "Công tử, chính là đám lưu manh trước đó luôn cợt nhả đi theo chúng ta đến suối nước nóng. Ta còn đang bực mình làm sao sau đó lại không thấy tăm hơi bọn chúng nữa, hỏi Khâu đại ca, hắn ta cũng bảo là không biết."
Người phụ nữ kia vẫn đang khóc lóc kể lể, nàng cũng không hy vọng xa vời rằng quan phủ có thể thả người từ mỏ đá về, nhưng năn nỉ ít nhất có thể lấy cổ trùng ra cho bọn họ, nếu không e là sẽ không sống được quá ba tháng.
Hộ vệ bước lên hỏi: "Có cần bọn ta đưa công tử hồi phủ trước không ạ?"
Liễu Huyền An đứng dậy.
Người phụ nữ nọ thấy y sắp đi thì lập tức bối rối, có thể là bởi nàng quá tuyệt vọng, hoặc cũng có thể là vì phẫn nộ, bỗng gào lên một câu: "Tính mạng của những dân thường trong mắt Vương gia và thần y chẳng lẽ thực sự đê hèn như con kiến ư?"
Liễu Huyền An không quay đầu lại, y bước ra khỏi ngưỡng cửa, nói với A Ninh: "Lên núi Đại Khảm chọn hai đệ tử, tới mỏ đá lấy cổ trùng ra cho mấy người đó."
A Ninh đáp một tiếng, chạy về phủ nha trước để tìm người.
Hộ vệ phủ Kiêu Vương hai mặt nhìn nhau, bọn họ không đoán được tâm tình của Liễu Huyền An lúc này, nhưng bọn họ vẫn cân nhắc, suy cho cùng đại phu vẫn là người tâm địa thiện lương, không muốn nhìn cảnh giết chóc máu me, đành chủ động giải vây cho Vương gia nhà mình: "Trên chiến trường, tính mạng của quân y cùng với tính mạng của mấy trăm mấy ngàn tướng sĩ, mọi người đều hết mực tôn trọng. Liễu nhị công tử với thành Xích Hà cũng giống như quân y với đại doanh Tây Bắc, những người đó ấy thế mà lại dám lớn gan giễu cợt mạo phạm, nếu đổi lại là ở trong quân thì đã sớm bị xử trí bởi quân pháp, nào còn cơ hội được tới mỏ đá làm việc."
"Người phụ nữ kia thực sự rất đáng thương." Liễu Huyền An chậm rãi bước lại gần, "Nàng ta đã cầu ta, ta sẽ giúp, chỉ là bây giờ ta cứu ca ca và tướng công nàng ta, tương lai nàng ta sẽ bởi vậy mà tốt lên hay tệ đi, chẳng ai đoán định được, ta đoán chắc là vế sau đi."
Hộ vệ hỏi: "Vì sao chứ?"
"Trên mặt và trên tay nàng ta, còn có ở cổ nữa, đều hằn sẹo." Liễu Huyền An trả lời, "Màu da chỗ nông chỗ sâu không đều nhau, chắc hẳn đã bị đánh rất nhiều rồi."
Hộ vệ lắc đầu: "Loại đàn ông này còn cứu hắn làm chi, đốt pháo chúc mừng mới là việc cần làm."
"Mong muốn của mỗi người đều không giống nhau." Liễu Huyền An nhìn mây trắng trôi nhè nhẹ phía chân trời, "Nàng ta cảm thấy như vậy là tốt nhất thì đối với nàng ta như vậy là tốt nhất, cô nhi quả phụ, đưa chút bạc vụn qua đi."
Hộ vệ lấy ra một thỏi bạc từ túi tiền, đứng ở xa ném cho mẹ của Đào Hoa, ý bảo nàng đưa cho người phụ nữ kia.
Liễu Huyền An ngăn lại: "Ý ta là đợi lát nữa bảo A Ninh đưa."
"Liễu nhị công tử đừng khách khí." Hộ vệ nói, "Vương gia đã phân phó, trên đường đi công tử cần gì thì cứ tính tiền cho phủ Kiêu Vương."
Liễu Huyền An: "..... Được rồi."
Chiều đến, Thạch Hãn Hải đích thân đưa bọn họ ra ngoài thành.
Bởi vì chiếc xe này quá to cho nên không đi được đường núi, chỉ có thể đi đường chính, phải đi đường vòng mất một đoạn. Đối với chuyện này Liễu nhị công tử thấy không sao cả, dù sao nằm trong nhà cũng là nằm, nằm trong xe ngựa cũng là nằm, tuy vế sau hơi vất vả chút, rất dễ đau hông nhưng may mắn thay không bị vị cha ruột lâu lâu cứ vác gậy chạy tới mắng người, so sánh hai vế với nhau, đau hông vẫn tốt hơn là bị đánh.
Y cuộn chăn, thoải mái trở mình ngủ tiếp.
Y ngủ là ngủ thẳng một đường tới lúc về đến thành Bạch Hạc.
Sơn trang vẫn như cũ, Liễu Phất Thư dẫn Liễu đại công tử đi nơi khác chữa bệnh, mấy vị đường huynh đệ biểu tỷ muội cũng không ở nhà, chỉ có Liễu phu nhân và Liễu Nam Nguyện mừng rỡ ra đón, kéo y xoay một vòng, tốt, không gầy đi, thân mình trông còn rắn chắc hơn một chút.
Liễu phu nhân nhìn xung quanh: "Người hộ tống mấy đứa về đâu rồi, sao không mời người ta vào nghỉ ngơi một lát?"
A Ninh có mời rồi, còn mời ít nhất ba lần nhưng bọn họ nói là còn định đi gấp để đuổi kịp Kiêu Vương điện hạ, không thể chậm trễ dù chỉ một giây, bỏ hành lý xuống rồi lập tức đi ngay.
"Không sao đâu." Liễu Huyền An lười biếng duỗi thắt lưng đi về căn thuỷ tạ nhỏ của mình, "Đợi Vương gia xử lý xong mấy chuyện phiền toái rồi sẽ lại tới Bạch Hạc sơn trang, khi đó mời bọn họ uống rượu nghỉ ngơi cũng không muộn."
"Đợi chút!" Liễu Nam Nguyện túm lấy y, "Chẳng phải huynh nói là Vương gia không định cưới muội mà, sao ngài ấy còn muốn tới đây?"
"Không phải vì cưới muội." Liễu Huyền An kéo ống tay áo ra khỏi tay muội muội mình, rồi gõ gõ đầu dưa của nàng, vẻ mặt sâu kín.
Liễu Nam Nguyện nhìn dáng vẻ rời đi thong thả ung dung của y, nghiêng đầu nói với mẫu thân: "Có phải ca ca con bị trúng tà không nhể?"
Liễu phu nhân: "..... A Ninh!"
Nhóc sai vặt đang chuẩn bị bôi dầu vào lòng bàn chân chuồn đi đành phải đứng yên: "Dạ!"
Hắn đứng im tại chỗ, theo dặn dò của Liễu Huyền An, quy củ kể hết toàn bộ chuyện đã xảy ra trong chuyến đi lần này, thực ra cũng không có chuyện gì cả, chỉ là đi theo Kiêu Vương điện hạ tới thành Xích Hà, đúng lúc nơi đó có nạn cổ trùng, công tử liền điều động hơn trăm đệ tử từ y quán thành Thường An tới chữa bệnh, không còn gì nữa.
Liễu phu nhân oán trách: "Ai hỏi người chuyện nạn cổ trùng đâu, ta đang hỏi vì sao Vương gia đột nhiên không cưới A Nguyện nữa, Huyền An khuyên hắn thế nào?"
"Không khuyên gì hết ạ." A Ninh đáp, "Công tử chỉ nói ở vương thành chắc chắn còn có rất nhiều cô nương xinh đẹp khác, rồi lại nói tam tiểu thư nhà mình tính cách hoạt bát, vừa khéo Vương gia không thích người quá ồn ào, ngài ấy từ chối hôn sự với công chúa Phỉ quốc chính là bởi ngại đối phương quá ồn."
"Tốt, vậy là tốt rồi." Liễu phu nhân yên tâm, lúc này mới thả nhóc sai vặt đi. A Ninh chạy vọt về gian thuỷ tạ, thấy công tử nhà mình quả nhiên đã nằm bẹp trên trường kỷ, bèn lay y tỉnh: "Ta đã kể hết mọi chuyện dựa theo bàn bạc trước của chúng ta rồi."
Liễu Huyền An ngáp: "Rất tốt."
Nhóc sai vặt ngồi dưới nền đất bên cạnh y: "Cơ mà có một chuyện ta không rõ, công tử, sao người không nói mình cũng đã chữa trị cho rất nhiều người dân, thậm chí chính người đã phát hiện cổ độc? Nếu trang chủ, phu nhân, còn có đại công tử biết được chân tướng, nhất định sẽ rất vui mừng."
"Bởi vì rất phiền đó." Liễu Huyền An híp mắt nói, "Nếu như vậy thì sẽ phải giải thích rất nhiều chuyện, hơn nữa bọn họ chưa chắc đã có thể nghe hiểu, hỏi đông hỏi tây, mệt lắm."
A Ninh chống cằm thở dài: "Được rồi, nhưng mà ta vẫn thấy tiếc lắm."
Liễu Huyền An chẳng thấy tiếc chỗ nào, y bò dậy khỏi trường kỷ: "Đi."
"Đi?" A Ninh không hiểu, "Vừa mới về mà, lại định đi đâu ạ?"
Liễu Huyền An cầm lấy chiếc quạt ngọc trên bàn, mở cái 'phạch', cực kỳ phấn chấn nói: "Chúng ta đi mua ít rượu ngon."