Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 24: Gió kẽ (2).



Thật ra thì không cần phải chuẩn bị, vẫn tệ như mọi khi.

Nguyễn Yếm cúi đầu nhìn bảng điểm của mình, chỉ cảm thấy đau đầu, cho dù không có môn nào bị thụt lùi nhưng cũng không có môn nào có xu hướng tốt hơn cả. Vậy thì trong một tháng này không phải cô đã học hành vô ích hay sao?

Nguyễn Thanh Thanh không hỏi điểm số của con gái mình, bởi vì biết Nguyễn Yếm chắc chắn sẽ thi đỗ đại học. Nguyễn Yếm yêu cầu bản thân mình rất cao, cô không chỉ muốn thi đỗ đại học mà còn muốn rời khỏi Chiết Giang đi về phía Bắc.

Có lẽ vì còn trẻ, nên thích đi xa một chút.

Mục tiêu ban đầu của cô vẫn còn hơi mơ hồ, kể từ khi Kỷ Quỳnh Thù đồng ý thi vào Đại học Y, bằng cách nào đó, cô đã bắt đầu chú ý đến tình hình trường đại học ở Bắc Kinh nhiều hơn, nhưng điểm số của cô lại không đáp ứng được yêu cầu của họ. Vì vậy, dù mới chỉ là học sinh lớp 11, nhưng cô đã lo lắng về điểm số của mình như một sinh viên đại học.

Nguyễn Yếm nằm trên mặt bàn chậm rãi tính toán thành tích. Cô không tin chỉ cần làm việc chăm chỉ là có thể thành công. Năng lực sẽ phụ thuộc vào tài năng để phân chia giới hạn, điểm của cô trong một số môn học đã thực sự đạt đến giới hạn rồi, xa hơn là thứ gì đó khác ngoài tài năng của cô, nhưng cô không thể lần nào cũng hi vọng mình có được may mắn.

Ngoài ra còn có không gian phát triển… Nguyễn Yếm nhớ tới Kỷ Quỳnh Thù, không biết có thể học phụ đạo miễn phí từ tiểu học bá này hay không. Không miễn phí thì ghi nợ cũng được, nhưng đối phương đang chuẩn bị cho cuộc thi vật lý, lại bị yêu cầu nhất định phải thi đậu Đại học Y, có thể tưởng tượng ra áp lực nhiều như thế nào, Nguyễn Yếm không nỡ quấy rầy anh.

Cô đã gạch bỏ môn hóa theo mọi cách có thể, nghiền ngẫm các phương trình hóa học trong khi chống cằm. Đến tận khi tan học, cô mới phát hiện mình không mang theo chìa khóa nhà, Nguyễn Thanh Thanh được người khác nhờ vả, làm thay họ hai ngày ở KTV. Cô muốn đi tìm Nguyễn Thanh Thanh để lấy chìa khóa.

Cô còn đói bụng nữa, buổi tối Nguyễn Yếm chưa ăn cơm, hiện tại vô cùng hối hận.

Sau khi đến nơi và hỏi nhân viên lễ tân, Nguyễn Yếm bước lên phòng riêng trên tầng ba, Nguyễn Thanh Thanh ở bàn làm việc trong cùng, cách âm ở đây không tệ, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hát, còn lạc nhịp.

Nguyễn Yếm chỉ dám than ở trong lòng, ngước đầu tìm số phòng, phòng ở đây vì để đảm bảo cách âm nên đều đóng chặt, nhưng nhất định phải có ai đó bất hòa với Nguyễn Yếm, vào lúc này đẩy cửa ra, đụng phải Nguyễn Yếm.

Đối phương mặc đồng phục trường Trung học Phú Xuân, Nguyễn Yếm không biết nhưng —- cô không nhịn được liếc nhìn vào trong một cái, vô tình nhìn thấy Chu Trì và người đang ngồi trong vòng tay của Chu Trì, đó là Triệu Như đúng không?

Nguyễn Yếm ngạc nhiên, bởi vì Hàn Băng Khiết đang nghỉ lễ dài ngày, nhưng cô cũng chưa từng nghe nói cô ta và Chu Trì đã chia tay, vì vậy đây là cảnh bạn thân cướp bồ? Nhưng biết đâu sau khi chia tay người ta liền yêu người mới? Nguyễn Yếm cảm thấy những mối tình thời học sinh cấp ba đến rồi đi như gió, phù phiếm cho rằng mình là người si tình nhất, cô không có hứng thú với việc tham gia, vì vậy cô không có lựa chọn nào khác ngoài chuồn đi trước.

Nhưng Chu Trì thực sự nhìn thấy cô, và nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên: “Nguyễn Yếm?”

Ngay khi anh ta vừa gọi, xong đời, Triệu Như cũng phát hiện ra rồi.

Nguyễn Yếm cảm thấy trong lòng rét lạnh, cuối cùng cô cũng được yên ổn một thời gian vì sự vắng mặt của Hàn Băng Khiết, nếu lần này rơi vào tay Triệu Như chẳng phải cô lại trở về quãng thời gian bị bạo lực học đường hay sao?

Cô nói một tiếng xin lỗi rồi vội vàng chạy đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn lại phía sau.

Lấy chìa khóa từ chỗ Nguyễn Thanh Thanh, Nguyễn Yếm chuẩn bị trở về nhà, quả báo cho việc ăn uống thất thường của cô khiến bụng cô kêu ầm ĩ, Nguyễn Thanh Thanh nghe được: “Sao còn chưa ăn cơm?”

Vì tiết kiệm tiền nên Nguyễn Yếm ăn cơm rất thất thường, không có ngày nào ăn đủ ba bữa, vì vậy cô phát triển chậm, dạ dày cũng không tốt, Nguyễn Thanh Thanh cực kỳ lo lắng tật xấu này của cô. Nếu có thể bà luôn muốn tận mắt nhìn thấy cô ăn cơm, giờ nhìn thấy cô chưa ăn cơm, bất dắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: “Ở nhà không có đồ ăn, mẹ đưa con ít tiền, con đi mua đồ ăn đi.”

“Không cần đâu mẹ.” Đói một bữa cũng không chết được.

Nguyễn Thanh Thanh muốn khuyên cô lần nữa, lại nghe thấy có người chào hỏi, vội vàng nhét vào tay cô một ít tiền lẻ: “Sớm muộn gì cũng đói bụng quá mà sinh bệnh, nghe lời mẹ.”

Nguyễn Yếm từ chối thất bại, cầm tiền đi về nhà, nhưng thực sự cô đang rất đói, tùy tiện mua một ít đồ ăn trên đường, giống như trên phim vậy, cô lại nhìn thấy Chu Trì một lần nữa, mà đối phương rõ ràng là đang đợi cô.

Nguyễn Yếm không biết mình làm sai cái gì, cô cuối đầu đi thẳng, nhưng anh đã ngăn cô lại, anh đây là muốn gây sự với cô sao: “Xin lỗi, nhường đường một chút.”

Vẻ mặt Chu Trì giống như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói như thế nào, Nguyễn Yếm sợ anh sẽ tìm cớ để đánh cô, giả vờ không sợ hãi đi vòng qua anh, bị anh ta kéo tay lại: “Cậu, cậu làm việc ở đây à?”

“Không.”

Cô có thể giải thích lý do, nhưng nó tương đương với việc đưa cho đối phương một chủ đề, Nguyễn Yếm không ngốc, cô muốn đi thật nhanh, nhưng tại sao? Chu Trì không tìm được người để bắt nạt sao, ngay cả tai bay vạ gió tự bản thân mình cũng thấy ngứa mắt sao?

“Tôi tên Chu Trì, học lớp 12.9”. Anh ta tự giới thiệu, nghĩ ngợi một lúc lại bổ sung thêm một câu: “Trước kia tôi không biết cậu tên là Nguyễn Yếm.”

Anh ta xin lỗi vì sự bốc đồng của mình, nhưng Nguyễn Yếm làm sao nghe được?

Đối với Chu Trì cô có ấn tượng cứng nhắc, tất cả đều là phủ định, cho nên hiện tại nhìn thấy anh ta giống như là nhìn thấy đám côn đồ, sợ mình mất mạng luôn và ngay.

“Không sao không sao”. Nguyễn Yếm xua xua tay: “Tôi còn nhiều bài tập, tôi đi trước đây.”

“Triệu Như nói hôm nay lớp cậu không có bài tập về nhà, hiện tại đã hết giờ, cửa ký túc xá đã đóng, cho nên cậu…” Cậu có muốn đi vào ngồi chung một lúc hay không?

Nguyễn Yếm nhìn thoáng qua thấy bên trên cánh tay anh ta đen xì, giống như là hình xăm, trong lòng càng hoảng sợ: “Tôi ở ngoại trú, tôi đi về nhà.”

Cậu thiếu niên không nói nên lời, không khí xấu hổ một hồi, không thấy Chu Trì quay lại, Triệu Như liền đi ra ngoài tìm, bình tĩnh giải vây ở cửa: “Chu Trì, anh có hứng thú với bạn học của em như vậy sao?”

Cô ta thử trêu ghẹo, nhưng Chu Trì nhảy ra xa hai bước giống như một quả bom, lúng túng quay mặt đi chỗ khác, giọng điệu sau đó thay đổi: “Tôi không có hứng thú, tôi quan tâm đến người đàn ông của cô ấy, lần trước đánh chưa thỏa mãn.”

Anh ta cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa còn rất khó chịu khi người khác gán ghép anh ta và Nguyễn Yếm, không hiểu tại sao và anh ta cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân.

Nhưng sau khi nói xong lại hối hận, Nguyễn Yếm nhất định sẽ tức giận đối với anh ta, anh ta giống như kẻ trộm muốn rửa tay nhưng lại xấu hổ vì lời nói của mình, trái không được mà phải cũng không xong.

Mặt Nguyễn Yếm tái mét bởi những lời đàm tiếu hừng hực của Triệu Như: “Uầy, Nguyễn Yếm, cậu thực sự có đàn ông bao nuôi sao, mấy người thế, không phải là ông già nào đó chứ?”

Cô ta chậm rãi đến gần Nguyễn Yếm, vừa đi vòng quanh cô vừa đánh giá, giọng điệu rất tự tin, như kiểu cô ta đã nghiên cứu kỹ lưỡng về cuộc đời của Nguyễn Yếm: “Hóa ra tất cả những gì mà chúng tôi nói đều là sự thật, cậu thật sự đi theo mẹ cậu làm cái nghề đó, con điếm nhỏ, thật đáng xấu hổ, thật bẩn thỉu.”

Đây không phải lần đầu tiên bị nói như vậy, nhưng Nguyễn Yếm ớn lạnh trong lòng, trước đây cùng lắm là bị sắp đặt, còn bây giờ thì sao? Cô dễ dàng bị lời đồn quyết định sống chết, hiện tại thì tốt rồi, bởi vì Chu Trì cô lại một lần nữa bị chụp lên cái mũ hết đường chối cãi: “Tôi không làm.”

Nhưng cũng chẳng ích gì, họ chỉ tin vào bản thân mình, và giờ họ đã có “nhân chứng”.

“Chu Trì cũng nhìn thấy rồi, cậu còn làm ra vẻ cái gì?” Triệu Như cười tủm tỉm: “Đã làm điếm còn học cấp ba làm gì, bảo người đàn ông của cậu nuôi cậu là được rồi, không phải sao?”

“Tôi không ý có như vậy.” Chu Trì lại chính là người biện hộ, tóm lại là anh ta không nghe nổi nữa: “Anh nói nhìn thấy bao giờ, em đang bày trò gì đấy?”

Anh ta kéo Triệu Như lại rồi nhìn Nguyễn Yếm: “Cậu còn đứng đây làm gì?”

Nguyễn Yếm không nói câu nào, nhấc chân rời đi, Triệu Như ngáng chân làm cô lảo đảo suýt ngã: “Sao thế, tìm đường cũng không biết tìm à.”

Tiền trong túi rơi ra, Nguyễn Yếm đi qua nhặt lên, Triệu Như đạp dưới chân, làm ra vẻ hùng hổ: “Tiền tiếp khách của cậu đây à? Ít như vậy sao?”

Nguyễn Yếm không nghe thấy, vẻ mặt của cô giống như một chiếc mặt nạ, ngồi xổm xuống rút tiền ra, nhưng không rút được, cô không nói gì, chỉ kiên trì một động tác, Chu Trì hết kiên nhẫn ở bên cạnh mỉa mai: “Cậu xong chưa, mọi người đang đợi ở bên trong đấy.”

Triệu Như ôi trời một tiếng, đúng lúc Nguyễn Yếm đang ra sức rút tiền đột nhiên nhấc chân lên, mãn nguyện nhìn Nguyễn Yếm ngã xuống đất, lúc này mới nói: “Đùa thôi, Nguyễn Yếm, chúng mình là bạn học nha, còn nhiều thời gian chơi đùa.”

Nguyễn Yếm không trả lời, trong đầu cô viết đầy chữ xong đời rồi, cô sẽ không có những ngày tháng sống yên ổn, cô sẽ bị bắt nạt đến chết. Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Như, giống như nhìn một con hổ đi theo một con khỉ là vua, cô hốt hoảng nghe thấy một giọng nữ đang kinh ngạc, rất quen thuộc: “Yếm Yếm”.

Quá tuyệt vọng, Nguyễn Yếm nghĩ, cô lớn như vậy cũng chưa từng tuyệt vọng như thế này bao giờ.

Tại sao lại là Nguyễn Thanh Thanh.