Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 3: Gió sớm (2).



Sau khi đánh nhau, Nguyễn Yếm cùng với con mèo tam thể kia thân nhau hơn.

Nó không sợ cô, Nguyễn Yếm thỉnh thoảng sẽ mang cho nó ít đồ ăn, mèo nhỏ thấy cô lại ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay cô, cái đầu với bộ lông xù xù chọc cô ngứa ngáy.

Nguyễn Yếm không có bạn bè, nói là “Không có ai” lúc này cũng coi như cho cô chút thể diện, mèo tam thể liền thành người bạn duy nhất mà cô có thể tâm sự, nhưng thời gian bên nhau tuy nhiều, cô cũng chưa từng nghĩ muốn đem nó về nhà nuôi.

Nuôi không nổi, thật sự nuôi không nổi.

Cô cũng ngại nhà bẩn.

Rất nhanh đã đến kỳ thi khảo sát, vì bây giờ là lớp mười hai, nhà trường sắp xếp cho có lệ, ngày cuối cùng mới thi Ngữ Văn, chậm chạp kéo dài đến 9 giờ.

Nguyễn Yếm viết một cách qua loa, buổi sáng chưa cho mèo nhỏ ăn, Nguyễn Yếm lo lắng, gần như đặt bút là viết liền một mạch, cuối cùng cũng đạt yêu cầu 800 chữ, cô gái nhỏ cất bút, thu dọn cặp sách rồi rời đi.

Dù sao đã tan học, cũng không thể cấm cô về nhà.

Nguyễn Yếm học ngoại trú, cô không muốn tốn khoảng một trăm tệ để ở ký túc xá, cũng không muốn làm mục tiêu cho mấy nhóm của bọn con gái, đương nhiên quan trọng là nhà cô gần, không cần thiết vì sợ muộn vài phút mà tốn khoản tiền kia.

Cô nộp bài thi sớm, cổng trường còn ít người.

Nguyễn Yếm cất đồ ăn vặt vào trong cặp sách, bàn tay dính đầy dầu mỡ, cô nhíu mày, dựa vào ánh đèn mờ tối nhìn rõ trên bàn tay dính đầy mực đen, chửi thầm trong lòng một câu rồi vội vàng đem sách trong cặp ra, ngồi xổm trên đường lấy giấy vệ sinh lau.

May thay cô đã quen với việc bị bắt nạt, nếu không cần thiết, sách trong cặp và bàn học đều để ít nhất có thể, coi như cũng không dính bẩn quá nhiều.

Rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mấy chiêu trò này, cô cũng không buồn tức giận.

Cũng không bắt được ai, chẳng qua cũng chỉ mấy người trong lớp bắt nạt cô kia thôi. Còn lại chỉ đứng xem trò vui, mặc kệ không lên tiếng, những người đứng xem đó, không một ai vô tội.

Cô còn có thể làm sao bây giờ, đập phá phòng học ư?

Cô cũng không có cái gan đó.

Đồ ăn vặt là không thể cho, Nguyễn Yếm đi đến ngã tư đường, nhìn mực dính trên tay nghĩ lát nữa không biết có thể sờ mèo không, cơn gió đêm thổi qua đầu ngón tay cô, lạnh buốt.

Nguyễn Yếm nhìn thấy một đám trẻ đứng vây lại, cảm thấy có gì không đúng, sau đó lại thấy con mèo tam thể mãi không đi ra, cô lại dường như ngửi thấy mùi máu, trong lòng trầm xuống: “Mấy đứa đang làm gì thế?”

Giọng nói khe khẽ của một đứa nhóc, nhìn cô một cái, có vẻ nhút nhát sợ sệt: “Mèo, chết rồi.”

Nguyễn Yếm chỉ thấy con mèo nằm trên mặt đất, máu chảy đầy đất.

Do tai nạn xe cộ nên chân trước đều bị đè dập nát, nội tạng chảy ra bên ngoài, máu thịt lẫn lộn, nằm co quắp trên mặt đất, nhớp nháp vô cùng, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Nguyễn Yếm há miệng thở dốc, cô cảm thấy dường như mình không thể nói thành lời: “Bao lâu rồi?”

“Không biết ạ.”

Cậu nhóc thấy sắc mặt cô trắng xanh, sợ hãi không dám nhìn, mấy đứa trẻ nhìn mặt nhau, không biết ai nói câu đi đi, liền kéo nhau rời đi.

Nguyễn Yếm nhìn, cô nên ghê tởm với hình ảnh như vậy, nhưng cô lại không, cô chỉ cảm thấy khó chịu, giống như bị một sợi dây thừng siết chặt lấy hơi thở.

Nguyễn Yếm ngồi xổm xuống, cô không dám chạm vào nó, tay cô bẩn.

Cũng từ khoảng cách này, Nguyễn Yếm thấy mèo con nằm trên mặt đất, khoang bụng hơi hơi phập phồng một chút, rất yếu, nhưng cô không hoa mắt, trong nháy mắt hô hấp như ngừng lại.

Nó còn sống.

Nguyễn Yếm đứng lên, nhìn lượng máu chảy trên mặt đất, ý nghĩ cứu mèo bỗng tan biến.

Máu lạnh cũng được, ích kỷ cũng chả sao, thời khắc này Nguyễn Yếm vô cùng bình tĩnh, chấp nhận sự thật rằng không thể cứu được con mèo tam thể này, lượng máu nó mất và những vết thương trên người đã chứng minh cho điều này.

Nhưng nó còn sống.

Nguyễn Yếm không biết vì sao nó vẫn còn sống, đây là ý chí cầu sinh của động vật sao?

Nguyễn Yếm nhìn cái bụng của nó đã thủng hơi phồng lên, mơ hồ lộ ra nội tạng đỏ tươi, cô nắm chặt quai đeo cặp, trong lòng như bị đâm một nhát, nói to: “Tao đã về.”

Con mèo không động đậy.

Nguyễn Yếm nhìn nó: “Chắc là mày rất đau đớn, đau đến sống không bằng chết, mày làm sao phải chịu tội tình này?”

Cô nói xin lỗi, lặp đi lặp lại, nhưng cô vẫn ra tay bóp chết nó.

Giống hái một chiếc lá, một cách nhẹ nhàng.

Một mạng cứ như vậy mà không còn nữa.

Nguyễn Yếm bế con mèo lên, lúc nó còn sống cũng không được sống sạch sẽ, sau khi chết người còn đầy máu, màu lông dính máu không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, Nguyễn Yếm nâng ruột nó lên, trên tay đều là máu tươi, một vật đã chết sao còn chảy máu?

Cô dừng ở ngã tư đường chờ đèn đỏ, sắc mặt không chút thay đổi.

Lúc này, đối diện có người vội vã chạy tới, thấy cô cùng con mèo tam thể trong tay cô, cứ như vậy đứng yên tại chỗ.

Nguyễn Yếm mất khoảng nửa ngày mới nhận ra là Kỷ Quỳnh Thù.

Cô cũng không nghĩ rằng anh tới tìm cô, nhưng giờ phút này thiếu niên ấy lại đang nhìn nó, Nguyễn Yếm không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh.

Kỷ Quỳnh Thù nhìn chằm chằm cô, tuổi của anh không lớn lắm, vóc dáng không cao, nhưng đứng ở chỗ đó với ánh mắt lạnh lẽo dưới hàng lông mày, khiến cho người ta có cảm giác âm u, có chút dọa người.

Nguyễn Yếm bị anh nhìn chằm chằm, mãi đến khi đèn xanh sáng lên đối phương cũng không nói chuyện, Nguyễn Yếm cũng không mở miệng, ôm mèo đi vòng qua bên cạnh.

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù nói chuyện: “Ai làm?”

“Cái gì?”

“Tôi hỏi ai giết.” Anh quay đầu lại rồi cúi đầu nhìn con mèo nằm trong ngực cô.

Nguyễn Yếm hiểu được: “Tôi.”

Ánh mắt Kỷ Quỳnh Thù liền thay đổi, anh trợn mắt, nhìn cô giống như đang nhìn kẻ thù, Nguyễn Yếm thoáng thấy anh ta nắm chặt nắm tay.

Cô cảm thấy kỳ lạ: “Là mèo của cậu?”

Cô chưa bao giờ gặp Kỷ Quỳnh Thù ở đây.

“Chú Đinh đồng ý để tôi nuôi Yến Yến, tôi đến để đưa nó về nhà.” Thiếu niên gằn từng chữ, nhìn cô chằm chằm: “Nó vốn dĩ, là, mèo của tôi.”

“Yến Yến?”

“Tên của nó.”

Nói ra thật xấu hổ, Nguyễn Yếm lúc này mới nhớ ra, ở chung lâu như vậy cũng không đặt được cho nó một cái tên, cuối cùng cũng có một cái, nhưng là đến sau khi nó chết mới biết được.

Nhưng nó không còn là mèo của anh, cũng không phải của cô.

Nguyễn Yếm chưa nói lời này, cô cũng không thèm giải thích, thản nhiên hỏi: “Vậy cậu còn muốn sao? Còn muốn tôi đưa cho cậu không?.”

“Đưa tôi.”

Nguyễn Yếm đưa mèo cho anh, Kỷ Quỳnh Thù tay có chút run, cắn chặt môi dưới, như muốn cắn nát, ôm con mèo tam thể không hề nhìn Nguyễn Yếm.

Nguyễn Yếm cũng không để ý, người xa lạ không quen biết, để bụng làm gì?

Mãi sau này, Nguyễn Yếm mới biết con mèo tam thể kia là đực, mèo tam thể là đực rất hiếm, vì là gen đặc biệt, thường là không thể sinh sản.

Cho nên đứa bé gái kia mới vứt bỏ nó.

Mày xem, trở nên khác biệt so với những người khác đều bị chỉ trích, là người hay mèo cũng như vậy.

Nguyễn Yếm càng chán ghét cuộc sống này.