Thực ra đã có rất nhiều nam sinh đến để tiếp cận Nguyễn Yếm. Có người thì dùng chút mưu mẹo để nói chuyện phiếm trước, có người lại thẳng thắn, trực tiếp hỏi cô có thể làm bạn tình không, giá thế nào. Ban đầu Nguyễn Yếm rất tức giận từ chối bọn họ, sau này thì coi như không nhìn thấy nữa.
Lời đồn đãi ngày càng nhiều, thậm chí có người ở trên Tieba đã đăng bài để hỏi xem có ai đã từng làm với Nguyễn Yếm chưa:, “Bắt đầu như thế nào, bao nhiêu tiền một đêm”, nhưng không ai rõ, bởi vì tất cả chỉ là nói miệng, không ai thực sự từng làm.
Nguyễn Yếm không có điện thoại di động nên không biết ở trên Tieba còn có chuyện như vậy, nếu không thì cô đã tức đến phát khóc rồi. Nhưng sau đó Tieba đã bị hacker đánh sập, tất cả các bài đăng về Nguyễn Yếm đều trở thành cát bụi trong quá khứ, không còn dấu vết gì. Còn về lý do tại sao hacker lại đánh sập các bài đăng của trường thì Kỷ Quỳnh Thù lại tỏ vẻ “Tôi thật sự không biết gì cả.”
Anh dính lấy Nguyễn Yếm như những chàng trai trẻ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, Nguyễn Yếm kiên quyết ngăn cản: “Em mới 17 tuổi, còn chưa trưởng thành, anh phải có chừng mực.”
Cô có thể cho Kỷ Quỳnh Thù quyền ôm hôn thoải mái, nhưng cô vô cùng bài xích đối với việc nam nữ làm tình, trực tiếp cởi quần áo thì càng không thể, cô không chấp nhận việc làm tình khi vẫn đang ở tuổi vị thành niên, may là Kỷ Quỳnh Thù cũng coi như tôn trọng cô. Tuy rằng mỗi ngày anh đều hôn cô nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, sẽ không tiến thêm một bước.
Vào lần đến kỳ kinh lần trước của Nguyễn Yếm, anh vẫn còn vui buồn thất thường rồi chuẩn bị trà gừng đường đỏ cho cô, bị Nguyễn Yếm cười nhạo là bác sĩ giả, cô không đau khi tới kỳ hơn nữa đường đỏ không có tác dụng gì với cô, còn không bằng đun nước ấm để làm ấm bụng cho nhanh, ít nhất Kỷ Quỳnh Thù cũng mang được đồ khiến cô có thể yên tâm cho vào miệng.
Ngày thi cuối kỳ đầu tiên Nguyễn Yếm đã cảm thấy hơi choáng váng, cô rất ghét mấy cuộc thi chia ngày để thi, mặc dù có thể giảm bớt gánh nặng, nhưng Nguyễn Yếm rất ghét thả lỏng tâm trạng khi đang trong thời gian thi, tuy thoải mái hơn mà lại không thể thả lỏng hoàn toàn. Như treo một tảng đá lớn trong lòng, tiến thoái lưỡng nan. Vào ngày thứ hai cô chẳng còn nhiệt tình như lúc mới ban đầu.
Kỷ Quỳnh Thù theo thường lệ tới đón cô, bình thường anh hay mang theo đồ ăn khuya, thế nên Nguyễn Yếm cũng không ăn cơm tối, chỉ trông chờ vào anh đến để nuôi cô, cô đã mập lên vài cân, khuôn mặt nhỏ nhắn có thêm chút thịt đã bị anh nắn véo cả ngày. Nhưng lần này cô đi ra có hơi muộn, vì Triệu Như đã khiến cho thời gian tan học của mọi người bị kéo dài.
Cô ta bị hủy bỏ thành tích vì gian lận, dù không thông báo với toàn trường nhưng vào tiết tự học buổi tối vẫn phải mời phụ huynh tới trường.
Sau khi tan học, tất cả bạn học thì thầm bàn tán về ba của Triệu Như, hóa ra ba cô ta chính là nhân viên vệ sinh ngay trước cổng trường, trước đây cô ta nói rằng ba cô ta là Tổng giám đốc, bây giờ trực tiếp bị lòi đuôi rồi. Những lời đồn đại này lan truyền rất nhanh, tan học một lúc lâu sau mới thấy Triệu Như chạy về phòng học thu dọn đồ đạc.
Tất nhiên cô ta cũng cảm nhận được ánh mắt của những người khác, thật sự quá khó chịu, có thể những người khác không ghét cô ta như vậy, nhưng người ta sẽ nhớ mãi cảnh xấu hổ, khốn cùng của cô ta. Hơn nữa cô ta sẽ bị tập thể xa lánh, nhất là mấy đứa con gái nhà họ Tiền.
Thầy chủ nhiệm bảo bọn họ tan học mới được rời khỏi, Nguyễn Yếm tranh thủ nhìn Triệu Như nhiều hơn, với tình cảnh này cô ta cũng chẳng thể lo liệu cho mình, bản thân chỉ lo khóc khóc mếu mếu rồi vẽ linh tinh lên giấy, cúi gằm đầu xuống.
“Em gặp may rồi sao, ác nhân có ác báo sao?”
Nguyễn Yếm vô cùng vui vẻ, Triệu Như cũng nên nếm thử cảm giác bị bạo lực ngôn ngữ: “Thi xong thì nghỉ, cuối cùng em cũng có thể yên bình một thời gian ngắn. Nếu không mỗi ngày em đi học, mẹ em sẽ ngay lập tức hoài nghi rằng em bị côn đồ ấn vào góc tường rồi đánh, em không thể giải thích rõ với bà ấy.”
Kỷ Quỳnh Thù ở bên cạnh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nắm tay cô không nói gì thêm.
“Nhưng mà cô ta cũng xui thật đấy, thi cuối kỳ giám thị sẽ không quá nghiêm, nếu không quá lộ thì sẽ không bị bắt đâu.”
“Có người nói cho cô ta biết đề thi cuối kỳ lần này, đã trộm đề thành công, cho nên cô ta mang theo di động vào trường thi, mang di động cộng thêm gian lận, tội thêm một bậc, tất nhiên phải thông báo, hơn nữa chủ nhiệm lớp của em khi có chuyện xảy ra rất thích gọi phụ huynh, bị nghị luận cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu.”
Nguyễn Yếm sửng sốt: “Làm sao anh biết?”
Vẻ mặt Kỷ Quỳnh Thù hào hứng, rất là đắc ý: “Là anh nói.”
“Hả?”
“Nhưng mà chuyện này không phải kiểu đó, anh không trộm đề, cũng không gặp mặt trực tiếp với cô ta.” Kỷ Quỳnh Thù vừa nghĩ vừa điều sắp xếp lại lời nói, khóe miệng hơi khinh miệt nhếch lên. “Là do anh đã theo dõi cô ta, thăm dò nhà của cô ta với mối quan hệ xung quanh, bạn bè chơi với cô ta đều thuộc loại không đứng đắn, đến cuối kỳ đều chỉ nghĩ cách trộm đề để gian lận, còn có thi hộ. Anh dùng tiền thuê người đăng bài lên bảng tin tốt xấu lẫn lộn của cô ta, phát tin tức muốn trộm đề để bán đáp án, thật sự “câu” được cô ta.”
Vẻ mặt Nguyễn Yếm khiếp sợ: “Thế nhưng làm vậy sẽ lưu lại dấu vết, cô ta quay lại cắn anh một cái thì làm sao bây giờ?”
“Tài khoản thì mua, đề thi là lấy cớ, trước cuộc thi 15 phút mới đưa đáp án cho cô ta, cho nên cô ta phải mang di động theo, gửi xong ghi lại rồi xóa ngay lập tức, không lưu lại chứng cứ, anh cũng không biết đáp án từ bộ đề nào của năm trước, cô ta không cắn nổi đến anh.”
Thật ra đây là phương pháp gây án rất cẩu thả, chủ yếu do Kỷ Quỳnh Thù không có bạn bè gì, cũng không quen biết Triệu Như, nếu không sao có thể kín đáo như thế, nhưng vẫn có rất nhiều cách để dụ người gian lận. Chủ yếu Kỷ Quỳnh Thù muốn mượn chuyện gian lận để làm lộ ra gia cảnh nhà cô ta, đúng là gậy ông đập lưng ông, quan trọng là “đồ ngu kia” còn đem chuyện này nói cho đám chị em giả của cô ta biết. Thế là xong, bỗng chốc cả một đám bị tai vạ, giờ thì nhìn xem kết cục của cô ta như thế nào thôi.
“Còn chẳng bằng anh thuê người đánh cô ta một trận.”
“Chưa hết giận đâu.” Cô gái nhỏ nhà anh phải chịu uất ức nhiều ngày như thế, một trận vẫn chưa đủ, “Lại còn không để yên, anh còn nghĩ rất nhiều cách giết chết cô ta mà không có dấu vết đấy.”
Anh đưa cho cô một phần tài liệu, Nguyễn Yếm ngơ ngẩn nhận lấy: “Cái gì đây?”
“Lịch sử thuê phòng của Chu Trì với Triệu Như. Trong nửa năm thuê năm lần, cũng không biết vị thành niên làm tình có trái pháp luật hay không, hoặc là nhận thêm một cái vi phạm pháp luật nữa, nếu thế thì thú vị rồi.” Kỷ Quỳnh Thù lộ nụ cười tàn nhẫn đã lâu không xuất hiện, “Vốn dĩ muốn trực tiếp dùng tài khoản nặc danh treo trên web trường học, nhưng anh xử cô ta không có ý nghĩa như em xử cô ta, quyền quyết định vẫn là ở em.”
“Anh tìm cái này ở đâu?”
“Cục Công An có giữ lại, tìm người rất dễ dàng, lại không phạm pháp.”
Khi anh nói lời này dáng vẻ rất giống như lúc mới gặp nhau, lạnh lùng lại không cho phép cô cự tuyệt, hơn nữa khóe mắt và môi hơi cụp xuống, trở nên tối tăm khiến lòng người sợ hãi, giống như mặt tối của anh bị người lật tẩy, không chút kiêng dè thể hiện ác ý với người khác.
“…Kỷ Quỳnh Thù, anh cắt tóc ngắn một chút được không, che hết đôi mắt rồi.”
Nhìn qua rất giống người xấu.
Kỷ Quỳnh Thù ngượng ngùng, một lần nữa nắm lấy tay cô: “Lần trước đến Bắc Kinh đã bị cắt rồi, tóc để dài như thế không thích không hợp khi làm bác sĩ, hiện tại thì sao cũng được, dù sao anh cũng chỉ còn mấy ngày nữa.”
Đôi mắt anh liếc xuống trộm nhìn cô: “Sắp phải yêu xa rồi, em còn chẳng có chút phản ứng nào.”
“Em phải phản ứng thế nào nữa?”
Yêu xa thì yêu xa thôi, cũng không phải chia tay, mà nếu chia tay cũng chẳng phải chuyện lớn, Nguyễn Yếm có thể thích ứng được trong mọi hoàn cảnh: “Vậy bây giờ em chúc anh uống thuốc đều đặn, thành công trong việc học?”
Kỷ Quỳnh Thù vừa tức vừa buồn cười, không còn cách nào với cô, hận thiết bất thành cương* mà bóp mặt cô: “Nguyễn Yếm, may rằng người thích em là anh, bằng không thì đã bị em chọc tức chết rồi.”
*: hận rèn sắt không thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
“Anh nói điêu. Em không có kém như vậy đâu.”
Không xác định quan hệ, Nguyễn Yếm vẫn rất luyến tiếc, cô tự nhận bản thân là người thiếu thốn tình cảm, nhưng rõ ràng Kỷ Quỳnh Thù càng thiếu nhiều hơn. Khi bắt đầu yêu nhau cô đã sẵn sàng đánh đổi nhiều hơn, nói chuyện yêu đương một chút cũng không lo lắng, cô không biết cảm giác an toàn này là từ đâu, có lẽ là từ anh?
“Nhưng… Thôi quên đi, nếu anh đến Bắc Kinh, chúng ta vẫn giữ liên lạc nhé.”
Tình cảm của Nguyễn Yếm đối Kỷ Quỳnh Thù rất thuần túy, không bị các nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, cô cũng không cảm thấy yêu xa vất vả, hơn nữa mỗi ngày phần lớn thời gian cô đều đi học, gặp được nhau cũng chẳng khác gì yêu xa.