Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 35: Gió Tây (2).



Kỷ Quỳnh Thù miệng nói lời tốt đẹp, bài kiểm tra vật lý sau khi khai giảng, lần đầu tiên Nguyễn Yếm đạt đủ điểm tiêu chuẩn.

Mặc dù cô còn bỏ trống rất nhiều, nhưng hiếm khi trừ điểm cho những câu trả lời mà cô viết, điều này cho thấy cô đã thực sự học tập chăm chỉ.

Nguyễn Yếm cầm tờ giấy kiểm tra, nhìn điểm số đỏ chót, thiếu gia Tiểu Kỷ đúng là người giỏi nhất trên đời.

Điểm môn vật lý cao khiến điểm số của cô tăng lên một bậc, cô có thể viết những câu mình làm mà không cần nhìn đề, vì vậy cô không hề rụt rè, sau khi viết xong, cô liếc nhìn giáo viên dạy vật lý.

Giáo viên liếc nhìn bảng đen: “Không tệ, trở về chỗ đi.”

Nguyễn Yếm thở phào nhẹ nhõm, nhìn lướt qua viên phấn, liếc mắt một cái chạm mặt Hàn Băng Khiết.

Lên năm ba, Nguyễn Yếm vừa mừng vừa lo, mừng vì Nguyễn Chiêu Chiêu bị tạm giam vì tội tụ tập đông người đánh bạc. Cách đây ít lâu, ông ta đến đòi tiền làm cho Nguyễn Yếm khó chịu, cuối cùng hiện tại cũng tạm thời bình an. Lo chính là Hàn Băng Khiết cùng cô lên năm ba, mà cô ta cũng thay đổi.

Thay đổi… giống mẹ cô ta.

Máy nghe trộm đã không còn sử dụng được từ lâu, Nguyễn Yếm cũng không muốn gây rắc rối, mối quan hệ gia đình của Hàn Băng Khiết đã quá bất thường, cô nghi ngờ rằng tâm lý của cô gái này có vấn đề, năm ba áp lực học tập lớn, cô ta chắc sẽ không rảnh để đi đối phó với cô, vì vậy trốn tránh là tốt nhất.

Lời vừa nói thành sự thật, Nguyễn Yếm bị Hàn Băng Khiết chặn ở trên sân thượng: “Bố tao lại tới chỗ của mày sao?”

“Cái gì?”

“Ông ta nói gặp được bạn học của tao, cmn, lão già đó ngay cả bạn bè của tao từ nhỏ đến lớn đều không nhận ra, lần duy nhất ông ta đến tổ chức hội nghị phụ huynh – giáo viên của tao, ông ta đi thăm mẹ của mày, ngoại trừ mày thì còn ai vào đây nữa, hơn nữa, ông ta là một doanh nhân lại đến Thượng Hải mỗi ngày, vậy ông ta có thể làm gì khác ở đây ngoài chơi gái điếm, chẳng lẽ để giải quyết công việc sao?”

Giọng điệu của cô ta hằn học, giống như có thể tát vào mặt Nguyễn Yếm bất cứ khi nào cô nói sai điều gì đó. Cô cũng đã cắn răng chuẩn bị đánh nhau.

Nguyễn Yếm lui về sau một bước, đôi mắt trong veo: “Hàn Băng Khiết, cậu muốn làm gì?”

“Tao muốn giết chết mày, tao muốn giết chết mẹ mày.” Hàn Băng Khiết chỉ về phía cô: “Sao mày không chết đi.”

“…Sau đó thì sao?”

Nguyễn Yếm không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô ta, nhưng trái tim cô đập thình thịch: “Triệu Như nói nhà cậu xảy ra chuyện, cha mẹ cậu cãi nhau, cho dù mẹ con tôi chết rồi, gia đình cậu có thể hòa thuận sao? Đừng quên, mẹ tôi ngay cả người tình của cha cậu cũng không phải, miễn là ông ta sẵn sàng trả tiền, trăm ngàn người giống như mẹ tôi sẽ đổ xô đến bên ông ta.”

Hàn Băng Khiết hung hăng nhìn cô, lời cô nói thật có lý, cô gái hít sâu một hơi, nhưng vẫn oán hận nhìn cô.

Trong lòng Nguyễn Yếm cảm thấy bất công, vấn đề này không phải lỗi của cô, nhưng Hàn Băng Khiết đã xác định được tình hình hiện tại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm như thế nào. Nguyễn Yếm chắc chắn rằng Hàn Băng Khiết nghĩ cô đang khiêu khích, đang đợi để xử cô.

Cô nhanh chóng sắp xếp lời nói, nói nhanh giống như đang lao đến phía trước: “Tôi đã nói chuyện với mẹ tôi, bà ấy đã hứa sẽ không gặp lại bố của cậu, và chúng tôi sẽ chuyển đi sau khi tôi thi đại học, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không liên quan gì đến gia đình cậu nữa.”

Hàn Băng Khiết nhìn cô một lúc, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Làm sao tao có thể tin tưởng mày?”

“Cậu có thể theo dõi bố của cậu, xem lời tôi nói có phải thật hay không.”

Trong lòng Nguyễn Yếm tràn đầy lo lắng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng giọng nói của cô vẫn có vẻ bình tĩnh, hy vọng rằng Hàn Băng Khiết sẽ bình tĩnh lại sau khi nghe điều này, Hàn Băng Khiết trông có vẻ nguôi giận, nhưng đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm: “Làm sao có thể.”

Nguyễn Yếm không hiểu, nghi ngờ nhìn Hàn Băng Khiết, cô ta sẵn sàng giải thích sự nghi hoặc của cô, thậm chí còn cười thành tiếng: “Nếu mẹ mày thực sự không làm nữa, tao lấy lý do gì để giết mày?”

Nguyễn Yếm sững sờ một lúc, đầu phát ra một tiếng thét chói tai, chưa kịp tiêu hóa lời cô ta nói, cô lập tức quay đầu bỏ chạy.

Hàn Băng Khiết giật tóc cô trước, đập cô vào tường tạo ra tiếng động lớn: “Mẹ tao nói, chỉ cần tao giúp bà ấy bắt được tình nhân, bà ấy sẽ cho tao rất nhiều tiền và đưa tao đi chơi, làm sao tao lại không muốn chứ?”

Con điên này!

Nguyễn Yếm cảm thấy đầu mình đau nhức, như thể những chai thủy tinh nhiều màu sắc đột ngột trộn lẫn vào nhau rồi vỡ tan, cô chỉ cảm thấy hỗn độn và trống rỗng, cô không biết mình có hét lên không, nhưng Nguyễn Yếm biết rằng cô muốn chạy trốn.

Nhìn thấy tay cô động đậy, Hàn Băng Khiết dứt khoát đạp vào cô, túm tóc cô xốc lại, thấy thân thể cô co quắp vì đau, cô ta cười vui vẻ, sau đó ngồi xổm xuống xé toạc quần của cô.

Nguyễn Yếm vô thức co chân lại kéo quần không cho cô ta cởi ra, cô cảm thấy mình đang khóc, tâm tình hoảng loạn khiến cô không còn thời gian để lo chuyện khác.

“Cậu buông ra.”

Nhìn thấy cô liều mạng chạy trốn, Hàn Băng Khiết mất kiên nhẫn, trực tiếp bước qua người cô, đá cô, đè đầu gối lên bắp chân cô, mặc dù nằm viện một thời gian dài nhưng cũng quá đủ để thu thập đứa suy dinh dưỡng như Nguyễn Yếm, huống hồ còn có Triệu Như canh chừng ở bên ngoài.

“Mày có biết bao nhiêu người hỏi mày một đêm bao nhiêu không, ha, mày chưa ngủ cùng ai thật, thân dưới mày chắc thiếu đàn ông lắm, con điếm, để tao chụp ảnh phía dưới của mày rồi đăng lên mạng, để bọn chúng kiểm tra hàng, mày chỉ cần chờ được làm gái bán hoa như mẹ đẻ của mày là được!”

Đầu của Nguyễn Yếm vang lên một tiếng.

Trong phút chốc, cô như trở về lúc bị giội nước và lột đồ nơi công cộng, sự căm hận cùng cực tuôn ra như mưa bắn tung tóe, nỗi uất ức và đau đớn từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành, như một con dao sắc nhọn đâm vào tim cô rồi rút ra cùng với những mảnh thịt.

Là cô sai, cô sai, tại sao cô lại cảm thấy người khác đáng thương, tại sao không ai cảm thấy cô đáng thương?

Hiền lành tối bụng thì làm được gì, tất cả nên chết hết đi, bọn họ đều nên chết hết đi.

Chết, chết hết đi.

Nguyễn Yếm không biết sức lực từ đâu mà ra, cô liều mạng đẩy cô gái trước mặt ra, cô dẫm lên mắt cá chân của Hàn Băng Khiết, nghe thấy đối phương không thể tin được kêu đau, cười nói: “Không phải là bộ phận sinh dục sao, chụp của mày không phải là được rồi sao?”

Cô nghiến răng, ngồi xổm xuống quấn lấy cổ đối phương, hai chân vừa vặn đè vào bụng đối phương liền đạp mạnh, Hàn Băng Khiết không biết bụng mình là điểm yếu, đau đến giọng nói đều thay đổi: “Triệu Như, chết tiệt, vào đây nhanh Triệu Như!”

Bên ngoài không có động tĩnh gì, hai chân Hàn Băng Khiết đạp loạn xạ, định đem Nguyễn Yếm đạp xuống đất, nhưng Nguyễn Yếm lại rất liều mạng, cô còn không thèm dùng thủ đoạn như tát vào mặt, xương cổ tay nhắm vào thái dương của đối phương mà đập thẳng vào, khuôn mặt của Hàn Băng Khiết méo sang một bên, lần này cô ta không thể kêu lên được.

Cô ta không còn cách nào khác hơn là tóm Nguyễn Yếm, cô ta có ảo giác đôi mắt Nguyễn Yếm đỏ ngầu, trong lòng có chút sợ hãi, chưa từng biết người lương thiện lại bùng phát dữ dội như vậy: “Tôi sai rồi, Nguyễn Yếm, tôi sẽ không bắt nạt cậu… “

“Đi chết đi.” Nguyễn Yếm nói: “Mày đi chết đi cho tao.”

Ý thức của Hàn Băng Khiết bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ biết là Nguyễn Yếm vẫn còn đang đánh cô ta, sau đó đột nhiên, nhiều người chạy đến kéo Nguyễn Yếm ra khỏi cô ta, nhưng Hàn Băng Khiết nhận thức rất chậm, mất một lúc lâu cô ta mới thấy giáo viên chủ nhiệm đang đứng trước mặt cô ta.

“Chính là cậu ta.”

Hàn Băng Khiết thở phào nhẹ nhõm, lần này cô ta không sợ Nguyễn Yếm bỏ học.

“Cậu ta muốn xé quần người khác, em chỉ phòng vệ chính đáng.”