Thực ra Từ Phong Thụy đã học xong môn bóng bàn rác rưởi này, nhưng cậu ta vẫn đăng ký, đăng ký xong mới có lý do nhắn tin cho Kỷ Quỳnh Thù: “Cậu đã chọn được môn thể thao nào chưa, sao không chọn học bóng bàn cùng tôi, tôi học một mình rất ngại.”
Đối phương không trả lời ngay, anh rất ngạc nhiên khi Từ Phong Thụy tìm đến mình, sau một lúc lâu mới trả lời: “Nhưng tôi có thể sẽ vắng một vài tiết học.”
“Không sao không sao, chỉ cần có người học cùng tôi là được, ký túc xá của chúng ta cũng đã chọn xong, tôi cũng không quen ai.”
Những gì anh ta nói đều là dối trá, Từ Phong Thụy hoàn toàn không hỏi tình hình những người trong ký túc xá, bọn họ cũng không tệ, nhưng nói như thế nào đây, bản thân cậu ta cũng coi như bị xem thường, cậu ta cũng rất tò mò về bộ mặt thật của vị đại thần trong ký túc xá này.
Màn giường bị kéo ra, Kỷ Quỳnh Thù níu thành giường cúi đầu liếc mắt nhìn cậu ta: “Hiện tại cậu có còn dùng Wechat không, có gì cứ nói với tôi một tiếng là được.”
Từ Phong Thụy gượng cười: “Tôi tưởng cậu đang ngủ, đi căn tin không?”
Từ Phong Thụy rất thích quan sát những người giống như mình, cậu ta cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Cậu ta thi đậu vào đại học Thanh Hoa và sau đó được nhận vào trường Y, các học sinh học 8 năm ở đây đều từ tỉnh lẻ, Từ Phong Thụy hiểu rõ, ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, để có thể sống thoải mái nên chọn ký túc xá dành cho sinh viên, các anh chị khóa trước nói rằng ở đó sẽ có rất nhiều chỗ trống, thật xui xẻo cho Từ Phong Thụy, ký túc xá vừa lúc có đủ bốn người, một người cũng không thiếu.
Nhưng điều kiện ở ký túc quả thực rất tốt, ngoại trừ việc không có phòng tắm riêng, còn cách nhà ăn của trường quá xa, đồ ăn cũng khó nuốt thì cũng không chê vào đâu được, sau khi quen, thi thoảng Từ Phong Thụy cũng giúp mang cơm.
Ký túc xá của bọn họ thoạt nhìn rất giống với những gì bên ngoài đồn đại, vừa vào cửa đã nhận ra ngay là đám con trai, có không ít đề tài câu chuyện về thiên văn, địa lí, mỹ nữ, vệ sinh còn sạch sẽ không ngờ, chủ yếu là tuần nào cũng phải kiểm tra vệ sinh, bọn họ lười dọn lên dọn xuống.
Nhưng tất nhiên nó không hề đơn giản như tưởng tượng. Mối quan hệ giữa đám con trai không phải là bộ dáng đẹp đẽ như thế giới bên ngoài vẫn nghĩ, những mâu thuẫn của bọn họ không phải chỉ sau một trận đánh là có thể hòa giải, nếu không thì khói lửa của giới chính trị và kinh doanh nên giao cho phụ nữ đốt. Nếu bọn họ hòa thuận, điều đó có nghĩa là chưa động đến lợi ích cốt lõi, “Dù sao sau này cũng không giao thiệp.”
Từ Phong Thụy ôm loại suy nghĩ này ở trong túc xá làm dầu bôi trơn, cậu ta tự cho mình là một thanh niên rất bình thường, tính tình ôn hòa, cái gì cũng bình thường, không có gì nổi bật, nhưng cũng không có bệnh gì nghiêm trọng, vì vậy ở ký túc xá dường như có mối quan hệ tốt nhất, hơn nữa mức độ nhận diện ở bên ngoài cũng cao nhất.
Về phần những người khác…
“Thật ngại quá, lại rước thêm phiền toái cho cậu rồi.”
Sầm Kỳ lôi cậu bạn đang say xỉn ở góc tối ra mở cửa phòng ngủ, ngượng ngùng xin lỗi Từ Phong Thụy, còn chưa nói hết thì thấy cậu ta kéo bạn nam đó qua một bên, thuần thục chạy vào phòng vệ sinh mà ói, khiến những người khác cảm thấy có chút khó chịu, Sầm Kỳ không thể làm gì hơn đành phải nói: “Tôi sẽ dọn dẹp, thật xin lỗi, tôi không biết cậu ấy uống nhiều như vậy.”
“Không sao.” Từ Phong Thụy khoát tay, “Cậu muốn ăn gì không, tôi xuống căng tin mua hộ một ít cho?”
Người bạn cùng phòng này của cậu ta có ngoại hình và cách nói chuyện giống với hầu hết các bạn nam khác, nếu không phải ngày tựu trường cậu ấy và bạn trai mình cùng dọn dẹp kí túc xá, thản nhiên công khai mối quan hệ của hai người, thì không ai nhận ra. Lúc đó, mặt dù chính phủ không còn phân biệt đối xử với người đồng giới, nhưng thái độ chấp nhận của mọi người trong xã hội vẫn còn khá ít, bởi vậy Từ Phong Thụy rất khâm phục cậu ta.
Ấn tượng ban đầu rất cao, nhưng về sau ấn tượng lại giảm xuống, quan điểm khác nhau tạm thời không đề cập tới, nhưng người nọ là cú đêm, nửa đêm chơi game còn tạo ra tiếng ồn cực kỳ phiền toái, ngày hôm sau thì đòi các bạn cùng phòng gọi dậy, gọi không dậy thì trách bạn cùng phòng, mượn đồ cũng không hỏi trước.
Ngược lại, tính tình bạn trai của Sầm Kỳ rất tốt, khi đến gặp Sầm Kỳ liền dạy dỗ cậu ta một trận, sau này mỗi sáng cũng đều sẽ gọi điện đánh thức cậu ta dậy, về sau đã tốt hơn nhiều.
Nhưng sau đó, vô tình Từ Phong Thụy phát hiện người bạn trai của Sầm Kỳ trà trộn vào một nhóm đồng giới ở Bắc Kinh, mối quan hệ tập thể trong nhóm trở nên phức tạp, ban đêm cũng không về ký túc xá, tình cảm cũng dần trở nên hỗn loạn, cậu ta dự định sau khi tốt nghiệp sẽ cùng Sầm Kỳ ra nước ngoài lĩnh chứng, nhưng dần dần, cậu ta bắt đầu nói chuyện tùy ý, theo đuổi mối quan hệ tự do, cảm thấy không nhất thiết phải có bạn đời.
Những lời này đều nói với Từ Phong Thụy, Từ Phong Thụy không dám đồng ý, hơn nữa còn cảm thấy không công bằng cho Sầm Kỳ, cậu ấy vẫn luôn luôn bị lừa, không hiểu tại sao bạn trai lại thay đổi, hoặc biết nhưng vẫn giả bộ làm ngơ.
Từ Phong Thụy bắt đầu cảm thấy khó chịu, cộng đồng dễ bị tổn thương đó nếu mang ra soi mói sẽ rất giày vò với họ, anh ta lại cảm thấy có chút áy náy
Sầm Kỳ nói cậu đã ăn rồi, không cần nữa: “Ký túc xá chỉ có mình cậu sao?”
Từ Phong Thụy chỉ tay lên trên: “Còn một người nữa đang ở phòng tự học, cậu biết đấy, cậu ta là người yêu thích học tập nhất trong kí túc xá này.”
Đúng là kỳ lạ, tất cả những người được khoa coi trọng nhất và không được coi trọng nhất đều ở trong ký túc xá của bọn họ.
Người trước hận không thể treo cổ tự tử, lấy trùy đâm cổ, 24 tiếng liên tục giữa lớp học và thư viện, rớt hạng thì lấy đầu mà chui xuống đất, không thể không thừa nhận rằng đất Thanh Hoa lắm người tài, mình không xuất chúng không phải do kém may mắn mà là do tầm thường, hơn nữa thi tốt nghiệp trung học điểm ở sát mép, tin vào trình độ học vấn để giải quyết mọi việc, coi thường mối quan hệ lập dị của những người sau này——
Đúng rồi, ký túc xá của bọn họ rất cổ quái, ngay cả Từ Phong Thụy cũng công nhận có mối liên hệ với Kỷ Quỳnh Thù.
Hơn nữa mặc dù hai người họ cố ý lén lút gặp nhau, có thể chơi đùa cùng nhau, có thể sinh hoạt cùng nhau, có khó khăn liền giúp đỡ lẫn nhau, chung sống hòa bình không vướng bận nguyên tắc, nhưng có điều này không chơi cùng nhau được, chính là sắc đẹp mỗi người một vẻ.
Tên khai sinh vừa khó nhớ lại vừa khó viết, Từ Phong Thụy ghi chú là: “Kỷ Hỏa Thủy”, đương nhiên cậu ta cũng không dám gọi như vậy, Từ Phong Thụy ỷ vào sự nổi tiếng của mình, hay nói giỡn gọi anh là “Tiểu Kỷ”, đối phương không phản đối cũng không đồng ý, vì vậy cậu ấy trở thành người may mắn có thể nói chuyện với Kỷ Quỳnh Thù.
Dáng dấp Kỷ Quỳnh Thù rất điển trai, những người khác trong ký túc xá cũng không tệ, nhưng Kỷ Quỳnh Thù đặc biệt đẹp trai, khung xương xuất sắc, dáng người cao thẳng, chẳng qua là khóe môi hơi rũ xuống, thoạt nhìn tính cách có hơi tiều tụy u ám, bởi vậy được gọi là trai đẹp ủ rũ.
Anh cũng rất được lòng các bạn nữ, nhưng bản tính âm trầm ít nói, không thích giao tiếp, không ra ngoài chơi, bình thường ở ký túc xá cũng không nói được mấy câu, đầu năm nhất trên giường lại treo một cái màn, dáng vẻ ngăn cách với xã hội đó khiến cho vài người khó chịu.
Kỷ Quỳnh Thù không nói mình là người nhờ quan hệ, nhưng ai cũng cho là thế, anh ấy là học sinh mới có số lần nghỉ học cao nhất, mỗi tuần có khoảng 1 ngày học không có mặt anh, kì lạ là thầy chủ nhiệm chưa từng trách anh, mỗi lần điểm danh thấy anh vắng thì liền cho qua, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bình thường.
Hơn nữa, việc trốn học không ảnh hưởng đến điểm số của anh, thành tích của Kỷ Quỳnh Thù không bao giờ lọt ngoài top 5, giải phẫu thỏ chỉ dùng một dao là xong, tìm mạch máu cũng rất chính xác, phương pháp thành thạo giống như cắt thức ăn, tuy rằng không quan tâm đến tình cảm trai gái, nhưng các y tá đều đã nghe qua tên Kỷ Quỳnh Thù, có thể thấy được anh cực kỳ nổi tiếng.
Từ Phong Thụy là người tò mò nhất về Kỷ Quỳnh Thù, cậu ta sẽ vô tình hoặc cố ý quan sát đối phương. Kỷ Quỳnh Thù thuộc dạng vô cùng khó đoán, đoán tâm trạng Kỷ Quỳnh Thù giống như đang đánh bạc, Từ Phong Thụy thấy Sầm Kỳ đỡ bạn trai nằm ngủ, sau đó đứng dậy quét dọn nhà vệ sinh để xua đi mùi hôi, cau mày nói: “Chúng ta đến đi căng tin đi, Tiểu Kỷ.”
“…Tôi không đi.”
Mới vừa rồi vẻ mặt cậu học sinh còn ôn hòa, sao bây giờ lại đột ngột thay đổi, thái độ lãnh đạm: “Tôi có hơi không thoải mái, các cậu đi trước đi.”
Từ Phong Thụy thuận miệng nói một câu, “Muốn tôi mang cơm cho cậu không?”
Kỷ Quỳnh Thù ho một tiếng, “Không cần, tạm thời tôi ăn không nổi.”
Từ Phong Thụy cảm thấy khó hiểu, nhưng thời gian qua anh ấy vẫn luôn khó hiểu như vậy, cậu ta cũng không nghĩ nhiều, cùng Sầm Kỳ vừa nói chuyện phiếm vừa đến căn tin, mấy phút sau đã quay trở lại, bạn cùng phòng đã ngủ say: “Tiểu Kỷ, tôi về rồi đây.”
Không ai trả lời, Từ Phong Thụy cho rằng Kỷ Quỳnh Thù đã ra ngoài, quay lại nhún vai với Sầm Kỳ, “Tôi ấy, bình thường ở ký túc xá chỉ có một mình, không có ai hợp với tôi cả.”
Sầm Kỳ bật cười, cậu ta không hiểu lắm về cách nói “Không hợp” nhưng đã đoán được nghĩa, Sầm Kỳ ngồi bên cạnh nghe Từ Phong Thụy kể về ngành lâm sàng rất khó khăn: “Tại sao khám lâm sàng mà còn phải chia phòng, đã phải thực tập còn phải viết luận văn… Cậu có nghe thấy gì không?”
Từ Phong Thụy dừng lại, nhìn lên theo Sầm Kỳ, bối rối hồi lâu.
Đột nhiên nghe một tiếng “rầm”, giống như là tay đụng phải ván giường, sửng sốt một chút, kinh ngạc vội vàng đứng lên nhìn Kỷ Quỳnh Thù trên giường: “Tiểu Kỷ, cậu bị sao vậy, cậu có vấn đề gì hả?”
Bên trong hồi lâu không có động tĩnh.
Trong lòng Từ Phong Thụy không khỏi lo lắng, do dự không biết có nên phá mành vào hay không, cuối cùng nghe được giọng nói yếu ớt của Kỷ Quỳnh Thù: “Thuốc…”
“Cậu, cậu nói cái gì, nói lớn lên.” Từ Phong Thụy nghe không rõ, “Nếu cậu không nói là tôi vén màn đấy!”
“Trên bàn có thuốc…”
Từ Phong Thụy vội vàng quay đầu lại, Sầm Kỳ hoảng hốt di chuyển một cái ghế đẩu nhỏ, đi theo Từ Phong Thụy nhấc ván giường của Kỷ Quỳnh Thù lên, hai người hoảng loạn suy nghĩ: “Là cái nào, cái bàn nào là của cậu ấy?”
“Cậu lấy máy tính cậu ấy ra xem một chút… Chính là cái đó, tại sao cậu ấy lại có nhiều thuốc thế kia, đây đều là đang làm gì?”
Từ Phong Thụy vỗ nhẹ vào tấm rèm của Kỷ Quỳnh Thù, ghé sát đầu vào Sầm Kỳ, trợn to mắt như đang cố nhìn thấu vào bên trong: “Cậu cần uống cái nào, nếu không chúng tôi đưa hết cho cậu nha? Tiểu Kỷ, Tiểu Kỷ, Kỷ Quỳnh Thù cậu nói gì đi!”
Sầm Kỳ nghe bên trong không có động tĩnh, cảm giác có gì đó không ổn, kéo rèm thò đầu vào trong: “M* nó! Tiểu Từ mau gọi điện thoại, bạn cùng phòng của cậu tự sát rồi!”