Cơn Gió Thoáng Qua

Chương 16



Phùng Nghiêu gặp lại Mộ Thiên Tầm đã là chuyện của một tháng sau. Tại buổi tiệc mừng công của nhà họ Châu, Mộ Thiên Tầm được mời đến tham dự. Đi bên cạnh hắn là một nam diễn viên mới nổi, điển trai, xinh đẹp, mọi động tác đều toát lên phong thái của một người có giáo dưỡng kĩ càng. Cả hai thân mật như đường, khiến người chung quanh ngại giùm.

“Hoá ra Mộ thiếu lại thay tình nhân sao?”

“Ha ha ha… chỉ là vui đùa chút thôi.”

Mộ Thiên Tầm tự nhiên nói ra, không hề sợ làm người kia của hắn buồn. Nam nhân bên cạnh cũng hiểu vị trí của mình, không hề tỏ ra thái độ gì khác thường, chỉ cười bẽn lẽn.

Gu của Mộ Thiên Tầm luôn vậy. Hắn thích những người biết điều. Tình nhân bên cạnh hắn biết điều nhất là Phùng Nghiêu, mà không ngoan nhất cũng chính là Phùng Nghiêu. Em luôn vâng lời hắn, cúi đầu làm theo mọi chuyện hắn yêu cầu, ngay cả những yêu cầu quá đáng như những chuyện giường chiếu mạnh bạo làm em không cách nào vui nổi. Nhưng em chưa bao giờ chống đối. Bất quá, sâu trong xương tuỷ Phùng Nghiêu vẫn là con người cứng đầu. Điều em đã quyết thì dù có chết em cũng sẽ làm. Nói chia tay là chia tay, thậm chí Mộ Thiên Tầm còn chưa đồng ý với lời chia tay đó.
Mộ Thiên Tầm cũng không hiểu sao bản thân lại muốn níu kéo Phùng Nghiêu đến thế. Hắn một bên gào thét khinh thường em, một bên thèm muốn những cảm xúc tốt đẹp mà em mang lại. Phùng Nghiêu là một kẻ hiếm hoi biết được quá khứ của Mộ Thiên Tầm.

Trong mắt em hắn không thấy thương hại, tất cả chỉ là sự bình thản và bao dung mà Mộ Thiên Tầm luôn muốn có được từ những người xung quanh mà không ai có thể cho hắn. Hơn ai hết, Mộ Thiên Tầm chỉ là một kẻ khát cầu yêu thương đến điên dại. Hắn tìm kiếm tình yêu như tìm suối nguồn, nhưng bao năm qua hắn không tìm được, nên hắn từ bỏ.

Những tình nhân qua cuộc đời của hắn, những kẻ đến rồi đi, cũng có những kẻ si mê hắn, nhưng hắn không thể nào thấu cảm nổi. Trái tim chằng chịt vết sẹo của Mộ Thiên Tầm nhìn đâu cũng thấy giả dối. Thế nên khi chạm phải thứ tình cảm vừa nóng bỏng vừa nhẹ nhàng của Phùng Nghiêu, hắn không tin em, hắn sợ bản thân lún sâu, hắn sợ em làm mình thất vọng.
Suy cho cùng, Mộ Thiên Tầm vẫn luôn là kẻ ích kỉ như thế. Hắn không muốn tiến lại, nhưng hắn muốn Phùng Nghiêu phải bước về phía mình. Chỉ tiếc, em cũng chỉ là con người bình thường. Khi gom đủ thất vọng, em quyết định dừng chân. Vì em không tiến tới, Mộ Thiên Tầm cũng không tiến tới, nên cả hai cứ thế mà thôi.

Bữa tiệc diễn ra rất hoành tráng, khi hai cậu chủ Châu gia nâng ly chúc mừng thì Mộ Thiên Tầm đã lặng lẽ tách ra, hắn theo lối mòn quen thuộc đi ra khu vườn nhỏ. Nơi đây trồng rất nhiều hoa, những loài hoa mà Châu Bách Chi thích nên trong mắt Mộ Thiên Tầm chúng lố lăng và sặc sỡ không đáng nhắc tới.

Mộ Thiên Tầm theo thói quen tìm kiếm bóng lưng người hắn nhớ mong. Phùng Nghiêu vẫn hay ra vườn ngắm mấy đoá hoa hồng vào đêm, khi xung quanh không có ai. Hắn nhớ em đã nói với mình như thế. Lúc ấy Mộ Thiên Tầm không để tâm lắm, còn chê bai em tục khí, nhưng lúc này đây hắn đang đi giữa vườn hồng tìm kiếm bóng hình em.
Phùng Nghiêu vẫn thế. Em gọn gàng trong chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản. Cái phong cách cổ hủ mà Mộ Thiên Tầm chê bai không biết bao lần.

“Mộ thiếu gia….”

Phùng Nghiêu là người lên tiếng trước, phá vỡ không gian im lặng của hai người. Thật ra em cũng không biết nói gì ngoài câu chào hỏi xã giao không mặn không nhạt. Trên tay em vẫn còn cầm cành hồng mà bác làm vườn tỉa tót lúc chiều để lại. Nó đã héo rũ, và không còn chút sức sống xinh đẹp nào. Ấy thế mà em vẫn thấy nó có sức hút kì lạ.

“Cậu dạo này có vẻ sống tốt nhỉ?!”

Chỉ là câu hỏi bình thường, nhưng qua lời Mộ Thiên Tầm lại tràn đầy những mỉa mai và mang theo chút bực tức khó tả. Phùng Nghiêu nghe ra, nhưng em vẫn giả vờ không quan tâm.

“Vẫn ổn ạ.”

Không tốt không xấu. Em không phải người sẽ bi luỵ ra mặt, thất tình em sẽ không khóc, không say xỉn, không nhậu nhet bét nhè buông thả bản thân, cũng không ủ rũ. Có lẽ em đã đoán định được tương lai của mình sẽ ra sao trong mói quan hệ này nên em cực kì bình tĩnh.

Mộ Thiên Tầm nhìn em, không hài lòng lắm với câu trả lời cho có từ phía em. Hắn nhìn bông hoa trong tay em, lại cười nhạo.

“Cậu có vẻ thích nhặt nhạnh mấy cái thứ bỏ đi đó quá nhỉ?!”

Phùng Nghiêu không trả lời. Hoa hồng đã héo, nhưng nó cũng có thể làm thành hoa khô. Tình yêu của em đã vỡ nát, nhưng nó sẽ trở thành kỉ niệm đẹp trong em. Ít nhất với em, em đã từng yêu hết mình không phụ thứ tình cảm trào dâng trong tim.

Phùng Nghiêu là kẻ ẩn nhẫn nhưng không hề yếu đuối. Em biết mình còn mạnh mẽ hơn Mộ Thiên Tầm nhiều. Em dám tiến tới, cũng dám dừng lại. Mộ Thiên Tầm lại không thế. Hắn bao năm qua chỉ dám đứng yên một chỗ, đóng chặt cánh cửa trái tim.

“Mộ thiếu gia… rồi một ngày nào đó tôi sẽ tìm được người yêu tôi, tôi cũng sẽ yêu người đó….”

“Ồ…. Cậu làm được sao?”

Mộ Thiên Tầm có chút nôn nóng không rõ, nhưng vẫn cương quyết chất vấn Phùng Nghiêu. Nhìn không ra nét lo lắng trong đáy mắt của hắn, em vẫn bình thản.

“Sẽ được.”

Một ngày không được thì một tháng. Một tháng không được thì một năm… không thì mười năm. Em đã dùng thời gian rất lâu để rung động, yêu rồi đau vì Mộ Thiên Tầm thì cũng sẽ dùng một đời để quên đi hắn được thôi.

Không yêu hắn nữa, em sẽ bắt đầu với người mới. Lúc nào cũng được, Phùng Nghiêu không định quay đầu.

Nhìn nụ cười của em, Mộ Thiên Tầm thật sự thấy chói mắt. Hắn cảm nhận bản thân đã vuột mất cái gì đó quan trọng lắm, hắn nấn ná đưa tay ra giữ thì phát hiện mọi chuyện không kịp nữa rồi.

Đoá hoa ấy đã úa tàn.