Cơn Gió Yên Bình Mùa Hạ

Chương 10: Anh hùng cứu mĩ nhân



"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, hôm nay mày sẽ ngồi với tao đúng không?"

"Tất nhiên là tao sẽ ngồi với Quanh rồi." Tôi tươi cười nhìn con bé đang ôm lấy cánh tay tôi nũng nịu. Mặc dù xét về chiều cao thì nó cao hơn tôi đến 10 centimet làm cho tư thế hiện tại của chúng tôi khá là... Nhưng tôi vẫn cực kỳ thích Quanh mỗi lúc như này. Thực ra từ n ngày trước, với sự ép buộc của nó, tôi phải chuyển sang xưng "mày-tao" và gọi nó là Quanh. Chẳng hiểu sao nhìn Quanh hiện tại lại làm tôi liên tưởng tới tôi mỗi khi ở gần chị mũ.

"Các con ơi, nhanh chóng lên xe đi, không là đi muộn rồi tắc đường thì khổ lắm. Hà Nội không như Thái Nguyên mình đâu." Cô Phương ở ngoài cổng gọi với vào chỗ ghế đá chúng tôi đang ngồi, theo sau đó là hàng loạt tiếng "Vâng ạ." đầy hào hứng của toàn thể anh em khối chuyên Pháp.

Hôm nay chúng tôi được đi dự một buổi hội thảo du học Pháp được tổ chức ở khách sạn Hotel de l'opera Hanoi. Là một con người lần đầu tới mấy nơi sang trọng như khách sạn 5 sao, hiển nhiên là tôi vô cùng phấn khích và mong chờ. Ngồi trên xe với một tâm thế như vậy, tôi hoàn toàn chẳng thể ở yên một chỗ và ngủ giống Quanh mà cứ nhảy nhót, ngọ nguậy mãi. Bình thường toàn nhìn Quanh từ góc dưới lên, tới giờ khi cô bạn ngoan ngoãn tựa vào vai tôi ngủ, tôi mới chú ý tới một vết sẹo nhỏ gần thái dương của Quanh.

Sau khi chụp xong hàng loạt bức ảnh để lên capcut chỉnh giật giật đăng story, lớp tôi chuyển sang 1 tiết mục không thể thiếu đó là ca nhạc, may mắn thế nào mic lại hết pin thế là nhiều con người mong muốn sự yên bình đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Cứ nghĩ vậy là sẽ được ngủ ngon ai có ngờ đâu vì niềm đam mê quá cháy bòng, chúng nó chơi hát không mic luôn và còn thần kì hơn nữa khi chúng nó hát to tới nỗi át luôn giọng ca sĩ hát trong loa.

Mọi thứ đều diễn ra rất vui vẻ, bình thường. Sự hiện diện bất thường duy nhất chính là thầy Nam - giáo viên chủ nhiệm lớp Hóa. Câu trả lời cho điều này đơn giản là cô Phương phải ngồi ở xe khác để quản lớp 12 nên giao cho thầy Nam quản lí chúng tôi. Có điều câu trả lời cho một thắc mắc khác thì hiện tại tôi chưa đợi được Quanh dậy để hỏi.

Trên xe hiện tại trừ bác lái xe thì được chia thành 3 hội. Đầu tiên là hội say giấc nồng và những bọn trung lập đang chìm đắm vào thế giới riêng. Tiếp là hội hát hò quẩy banh nóc chiếc xe. Và 3 là thầy Nam và 6 anh em siêu nhân ngồi ở hàng ghế sau cùng đang đàm đạo về một thứ gì đó rất kinh dị, ngoài boss vẫn giữ được cái mặt lạnh không cảm xúc, những người còn lại đều nở một nụ cười quỷ quyệt đáng sợ.

Lúc chúng tôi đến nơi cũng là lúc Quanh thức dậy, lần đầu được tận mắt nhìn thấy một khách sạn 5 sao, lớp tôi chẳng có ai là không khỏi suýt xoa trước độ hoành tráng của nó. Lấy tông chủ đạo là màu trắng lại sạch sẽ không một chút rác, nhìn vừa sang xịn lại mang cảm giác quý tộc. Dù diện tịch không quá to, nơi này được trang trí rất tinh tế đủ để người ta không cảm thấy bất tiện hay ngột ngạt.

Tôi quay sang chỗ Quanh, chưa kịp nói gì thì đáp án đập ngay vào mắt, thầy Nam bay nhanh như một cơn gió tới chỗ xe lớp 12, dịu dàng đỡ cô Phương bước xuống, nhanh chóng đặt vào má cô một nụ hôn nhẹ mang phần cưng chiều, thủ thỉ mà lại cố tình để âm lượng vừa đủ để toàn bỏ mọi người xung quanh nghe được:

"Mới có 2 tiếng xa em mà anh đã nhớ quá rồi, vợ à."

"Anh à, học sinh đáng nhìn đấy." Cô Phương ngượng chín mặt, đẩy môi thầy Nam ra, né tránh ánh mắt bùng cháy lửa tình của thầy Nam. Còn đám học sinh chúng tôi đặc biệt là hội Pháp 10 mới vào trường này ai ai cũng há hốc mồm, ngơ ra đó vài giây.

Mọi người dần tản ra để chụp ảnh đợi xếp hàng vào, cô Phương kéo thầy Nam ra một chỗ, trách móc:

"Cái anh này! Đã bảo là không được thế trước mặt học sinh rồi mà."

"Anh xin lỗi, tại lúc đó nhớ quá nên anh không nhịn nổi." Nói rồi thầy tiến tới ôm lấy cô, cúi xuống hôn cô Phương một cái mãnh liệt, sau đó còn gục đầu vào hòm vai cô, tỏ vẻ ngây thơ "Đây là quà tạ lỗi của chồng, vợ sẽ tha thứ cho chồng chứ?"

Cô Phương lấy tay xoa đầu thầy, cười cười hài lòng: "Được rồi, chồng cứ thế này thì vợ sao mà trách được đây."

Sao tự nhiên thấy cảnh này xong, tôi bắt đầu nghĩ chắc hồi trẻ thầy cũng phải thuộc dạng badboy dẻo miệng biết cách dụ gái nhỉ? Con Quanh bên cạnh tôi lại nhìn với một vẻ đầy chiêm nghiệm, lại còn gật gù như đúng rồi. Chả biết nó vừa rút ra được điều gì từ đống cơm chó này nữa.

Bước vào cửa khách sạn, chúng tôi tới khu checkin để kí tên và nhận quà. Mỗi người được một cái túi tote, đựng một cây bút bi, bút chì và một cuốn sổ và một vé bốc thăm trúng thưởng. Sâu vào bên trong là hội trường, ở đó có các bàn tư vấn của từng trường đại học. Tôi còn khá mông lung về tương lại của mình nên tạm thời đi thăm thú trước. Đi vòng vòng được một lúc, lớp tôi lại rủ nhau ra diễn tiểu phẩm về đăng page lớp. Tôi cũng nhảy vào một số bàn tư vấn nhưng tới khi đi ra thì định hướng vẫn là bằng 0.

Cô Phương có bảo rằng năm sau lại được đi tiếp nên năm nay chủ yêu tới đây chơi bời cho biết thôi, nên tôi không cần áp lực quá đâu. Hình như tại trong lớp có mình tôi cứ rối rút nhảy từ bàn tư vấn này qua bàn tư vấn khác thành ra cô sợ tôi bị căng thẳng quá.

***



Theo lịch trình, chúng tôi không ở lại đến chiều mà sẽ tới Vicom Mega mall ở Time city để ăn trưa và đi chơi. Lớp chúng tôi chia thành vô số nhóm nhỏ để đi lại thuận tiện hơn. Về phần tôi, tất nhiên không thể thoát khỏi Quanh được rồi, còn có boss và bạn thân của boss là Nguyễn Phan Huy Bách.

Mô tả ngắn gọn nhất về Nguyễn Phan Huy Bách là phiên bản chiều cao kém nổi trội hơn và không simp Trang Hương của Lê Anh Dũng. Thêm vào đó đây là OTP của con bé hủ nữ Quanh, hôm nay nó nhanh tay vớ lấy hai tên này và bảo là để chúng nó "hâm nóng tình cảm".

Khoảng thời gian chúng tôi đi tìm bản đồ và dò quán ăn trưa, chúng nó cũng được tính là khá thân thiết mà là theo kiểu anh em trong gia đình với nhau. Quanh thì bằng cách nào đó cứ bám lấy tôi không rời, thỉnh thoảng lại thì thầm:

"Nhiên Nhiên nhớ cẩn thận. Tên này tuy có đang mặn nồng với thằng Khiêm là thế nhưng vài phút sau có thể quay ra thả thính gái ngay được đấy."

"Mà nè, tao tưởng bọn badboy thường phải cao cao cơ sao Nguyễn Phan Huy Bách lại...?" Tôi không biết do mình toàn gặp mấy khứa con trai trên 1m7 hay do Nguyễn Phan Huy Bách thấp thật nữa. Nhưng trong đầu tôi lại nảy ra thứ câu hỏi khá vô duyên về khả năng tán gái của tên badboy này.

"Mày thắc mắc cũng phải thôi, tao lần đầu biết nó bad cũng nghĩ vậy." Quanh đưa tay lên bẹo má tôi, tiếp tục "Tới lúc rồi Nhiên Nhiên sẽ hiểu, chỉ cần nhớ là tuyệt đối không lại gần nó là được."

Và đúng là sau đó tôi hiểu thật, chả biết bằng phép thần thông quảng đại nào, nó nhắm được ngay 1 chị cosplayer đẹp khủng khiếp, quan trọng là cao hơn nó đến nửa cái đầu. Cũng vì thế, nó tách hội để đi cùng với chị ấy luôn, boss vẫn bình thản bảo cậu ta:

"Mày nhớ ra đúng cổng lúc 3h30 đấy không là tự bắt xe về nha con."

Và mặc kệ tên kia, chúng tôi cùng ra photobooth chụp ảnh và đến thuỷ cung chơi.

"Nhiên Nhiên, nhìn nè. Đẹp quá trời luôn!" Quanh vừa chạy nhảy khắp nơi vừa phấn khích reo hò. Cô bạn chạy chỗ này ngắm chỗ kia, tươi cười dễ thương. Còn boss Hoàng Khiêm là bố nó, cứ một lúc lại dùng cái giọng nữa nghiêm khắc nửa nuông chiều nhắc nhở:

"Đi đứng cẩn thận vào Quăn ơi. Chỗ này vừa đông lại mới lau nên trơn lắm."

Tôi được giao nhiệm vụ đó là chụp thật nhiều ảnh của Quanh cũng như thuỷ cung làm gì thì ai cũng biết. Khác với vẻ tràn trề năng lượng hệt như một đứa trẻ đáng yêu bên ngoài, nhân vật trong bức ảnh tôi chụp là cô bạn cao ráo, ngũ quan cân đối, làn da trắng đến phát sáng với bộ áo thun đen croptop và quần dáng suông xám, tóc búi thấp buông lơi trưởng thành lại mang khí chất sang chảnh nổi bật hoàn toàn trong đám đông. Cơ mà về cơ bản thì đâu cũng là Quanh và đâu cũng cực kì xinh đẹp.

Nhiều lúc ở cạnh Quanh, tôi lại có những suy nghĩ vu vơ, thắc mắc về lý do cô bạn lại chú ý tới tôi nhiều đến thế. Quanh tưởng chừng chẳng có chút liên hệ nào với tôi vậy mà nó cứ dính lấy tôi không rời. Tôi rất biết ơn Quanh đã đối xử với tôi bằng sự chân thành của một người bạn. Càng biết ơn hơn vì Quanh đã giúp tôi có thể hoà nhập tốt với lớp. Chỉ mong sao đó hoàn toàn là ý muốn của nó mà không mang một động cơ khác đằng sau.

"Đang suy nghĩ gì thế? Có gì về con Quăn à?" Boss nhìn tôi hơi quan ngại. Có lẽ do tôi cứ dùng cái mặt căng như dây đàn nhìn Quanh.

"Không có gì đâu." Tôi cười trừ phủ nhận. Đột nhiên nhớ ra, Boss rất thân với Quanh vậy nên biết đâu nó đang nắm giữ điều mà tôi tìm kiếm. "Boss nè, mày có biết tại sao Quanh lại chủ động kết bạn với tao không? Hôm mainday cũng là Quanh nhờ mày rủ tao đi chung mà."

"Con Quăn chưa kể gì cho mày à?" Boss đưa tay lên day day trán, hình như ông bố đang rất bất lực về con gái mình thì phải. "Con bé đó, điều quan trọng nhất thì không nói mà cứ vồ lấy người ta như hổ đói, bảo sao mấy ngày đầu người ta sợ chạy mất dẹp."

"Hả?"

"A." Giọng Quanh hết lên làm cả tôi và Boss giật mình. Tôi lúc còn chưa kịp định hình, Hoàng Khiêm đã nhanh chân chạy ra đó.

Vẫn như mọi tình tiết kinh điển khác, khi Quanh đang dán mắt vào đám chim cánh cụt được cho ăn, một con bất ngờ quay ra hù cô bạn. Nó giật mình lùi lại rồi trượt chân ngã về phía sau. Đen đủi thế nào lại va trúng một anh chàng. Người đó dịu dàng đỡ lấy Quanh có điều bàn tay của hắn hoàn toàn chẳng muốn yên vị. Chẳng biết vô tình hay cố ý, hắn để một tay ngay chỗ eo của Quanh, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay nó. Tôi thấy mặt nó hơi cau lại khó chịu, có ý muốn tránh.



"Cảm ơn anh vì đã giúp nhưng mong anh bỏ ra, tôi không thích người khác tự tiện động chạm."

Hắn mặc kệ, bắt đầu buông mấy câu dụ dỗ rẻ tiền "Bé xinh thật đấy, có muốn làm tí cafe với anh không? Hay bé muốn đi mua sắm? Anh bao."

Tất nhiên, người sắm vai anh hùng cứu mĩ nhân chằng phải tôi rồi. Boss Hoàng Khiêm chạy tới, dứt khoát hất tay của người kia ra, đứng ra trước để cô bạn núp sau lưng mình, nắm chặt tay Quanh, lườm anh chàng kia bằng ánh mắt sắc như dao:

"Cô ấy đã bảo không thích, mong anh đừng tự tiện động chạm!"

"Ngầu quá Boss ơi, đúng idol em!"

"Anh ơi, bé rụng trứng rồi!!!"

"Chồng quốc dân!!!"

"Em quạt cứng anh Khiêm hơn 15 năm rồi!!!!".

Lớp tôi từ đâu xuất hiện hò hét đầy phấn khích trước cảnh tượng hệt trong truyện ngôn tình vừa rồi.

"Tao quay được rồi chúng mày ơi, tối về up ig lớp đê." Paparazzi chuyên nghiệp của lớp, Tuệ Linh lên tiếng.

Hắn chẳng làm gì được chỉ đành xin lỗi rồi bỏ đi. Còn boss thì buông Quanh ra, xông tới chỗ Tuệ Linh, không rõ biểu cảm thế nào, giọng nghiêm khác bảo:

"Con Tuệ Linh, đừng có đăng nhá, không hay ho gì đâu!"

"Trời ơi, chúng mày ơi, boss nổi giận rồi kìa." Mấy đứa đằng sau vẫn tiếp tục, Tuệ Linh thì bình tĩnh hơn, "Oke, miễn là mày cho tao gửi lên nhóm lớp là được."

"Con này, mày đừng có nhây với tao." Boss chặt nhẹ vào đầu Tuệ Linh một phát, bất lực day trán liếc nhìn sang phía Quanh, "Thôi được, tùy mày đấy."

Chị nữ chính thì khỏi nói, dính thính boss 100% luôn, đến tận lúc Boss rời khỏi mà má cứ đỏ bừng bừng, đôi mắt lấp lánh thì cứ thỉnh thoảng len lén ngước lên nhìn con trai nhà người ta. Đúng là mắt nhìn couple của tôi chẳng thể lệch đi đâu được. Quanh ơi, làm nữ phụ đam mĩ gì tầm này nữa, nhảy vào vai nữ chính luôn đi.

"Quanh ơi, mày không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Để tao xem nào." Tôi nhập hội, tay cầm lọ cồn vừa mượn được và lấy ra ít bông băng cùng băng urgo, chạy đến hỏi thăm cô bạn. Quanh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái thiếu nữ đang yêu, chỉ ậm ừ cho qua. Tôi cá là nó đang nghĩ về hình ảnh boss khi nãy vừa cứu nó.

Tôi đưa boss đồng đồ sơ cứu, lẽo đẽo sau hai chúng nó tới chỗ ghế ngồi, boss ấn Quanh ngồi xuống, ân cần hỏi thăm từng chút một. Nó thậm chí còn quỳ xuống xắn quần Quanh lên để kiểm tra chân. Trời đất quỷ thần ơi, chân gì mà chẳng có nổi một vết muỗi đốt thế? Nhìn lại đôi chân của tôi thì đúng là ở một đẳng cấp khác.

Phát hiện một vết sứt khá nghiêm trọng trên đầu gối Quanh, boss hoảng hốt vội vàng sát trùng cho cô bạn. Quanh vấn cứ cúi mặt xuống chằm chằm nhìn boss, mặt đỏ hơn bao giờ hết. Sau khi xử lí xong vết thương, boss đỡ Quanh dứng dậy rồi quay sang rủ tôi ra một quán cafe nói chuyện. Tôi cảm nhận được đây là lúc họ sẽ nói gì đó rất quan trọng.

"Được rồi, tiếp tục câu chuyện dang dở ban nãy. Tao sẽ để con Quăn kể lại đúng những gì đã xảy ra." Quanh dù không nghe câu hỏi của tôi nhưng dường như vẫn biết là phải nói gì, hai người nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.