Cơn Gió Yên Bình Mùa Hạ

Chương 7: Mainday (1)



Theo một nguồn thông tin không chính thống được tổng hợp bởi Trần Hạ Nhiên tôi đây, local brand chuyên Thái Nguyên ngoài 2 mặt hàng cực kỳ được học sinh ưa chuộng là áo khoác đồng phục mùa đông và bộ đồng phục thể dục còn có một mặt hàng cũng đặc biệt và mang nhiều tính biểu trưng không kém đó chính là áo nhà của 12HC.

Nó chỉ là một chiếc áo phông oversize đơn giản bình thường và mang màu sắc của từng nhà. Nhưng điều đặc biệt chính là chiếc logo của mỗi mùa 12HC do chính câu lạc bộ CTN Zone thiết kế. Tôi phải vô cùng cảm ta các anh chị Zone vì đã cho năm nay một chiếc logo cực kỳ đẹp mắt. Và tất nhiên nó càng được nổi bật hơn trên nền áo trắng của Cyborgcon chúng tôi.

Lần đầu nhìn thấy nó còn nguyên tem mới cứng trong bọc, tôi đã thầm nghĩ rằng đây chính là chiếc áo yêu thích mới của mình rồi. Kiểu dáng thì rộng vừa đủ miễn chê, màu trắng thì quả đỉnh và càng khiến chiếc logo kia thêm nổi bật. Nói chung là tôi ưng cái bụng lắm.

Vì chúng tôi chỉ được phát áo trước mainday một ngày nên buổi tối tôi đã vô cùng tỉ mỉ là cho chiếc áo phẳng phiu tới không còn một nếp nhăn, chọn một chiếc quần dài thật đẹp để phối cùng và kẹp light trắng mà tôi đặt cũng đã về. mọi thứ đều vô cùng sẵn sàng cho ngày mai.

***

Bây giờ là 6 giờ sáng, tôi hiện tại đã cất xe xong và đang đi tới nhà chung. Chị mũ đang được chị Minh Huệ tết tóc cho, những pp còn lại tất bật vẽ mặt, buộc ruy băng lên tay cho nhau.

Xong xuôi chị mũ tất nhiên lao ra chỗ tôi, chị ấy nhìn tôi một lượt và tỏ vẻ không hề hai lòng vì tôi chỉ đơn giản buộc tóc đuôi ngựa sau khi kẹp light. Chưa kể vì quả vội vàng mà để nó hơi lồ lộ.

"Lẽ ra hôm nay em phải chuẩn bị thật kỹ chứ. Mainday mà, phải thật xinh vào mới có người để ý." Chị Trúc ấn tôi ngồi xuống, vừa tết tóc cho tôi vừa trách móc.

"Em không cần ai để ý đâu. Em chỉ cần mỗi chị iu thôi." Tôi ngửa mặt lên nũng nịu nhìn chị mũ.

"Rồi rồi, bé ngoan của chị, ngồi hẳn hoi đi để chị tết xong đã."

Đang tận hưởng khoảnh khách tình chị em thắm thiết ngắn ngủi, chị leader Minh Huệ gần đó hoàn toàn không chịu nổi mà lên tiếng:

"Chúng mày có thôi đi không? Ớn quá đi mất!"

Tôi bỏ ngoài tai lời đó, tiếp tục dùng giọng nói ngọt ngào cực kỳ dễ gây tiểu đường cốt để trêu chị lead.

"Tại chị Minh Huệ dám dạy hư chị iu của em đấy. Người ta là học sinh ngoan lại bắt tẩy tóc mái."

"Nó là còn tẩy ít nha mày. Nhìn anh Chén, Vịt với Ghost xem. Phải tẩy nguyên cả đầu mới choáy chứ. Còn bọn con gái là sợ hỏng tóc nên mới tẩy mỗi mái thôi. Tao còn tẩy cả lông mày cơ mà."

Ờm, đó cũng là một lời giải thích chính đáng cho sự biến mất của đôi lông mày trên khuôn mặt diễm lệ của chị Minh Huệ.

"Xong rồi." Vừa nghe câu đó bật ra khỏi miệng chị mũ, tôi định chạy ra kia để nhờ vẽ mặt thì chị Trúc kéo tôi ngồi xuống.

"Ơ, chị bảo xong rồi mà."

Chị mũ thở dài, nhìn tôi với ánh mắt kiểu "con bé này hết cứu rồi" lấy một cây son ra.

"Tết tóc thì xong rồi đấy nhưng mà phải tô một chút son lên cho tươi đã."

[Chị mũ yêu dấu ơi, nếu đã có tâm làm tóc và tô son cho em thì làm ơn cũng hãy vẽ mặt cho em đi. Sao chị nỡ lòng nào để anh Chén vẽ mặt cho em chứ!?]

Đó là tiếng lòng của con bé vừa bị anh Chén quệt 2 màu đường bên trái thì to mà hai đường màu bên phải lại vừa bé vừa lệch. Lúc ko nhìn thấy còn không đau chứ soi cái gương xong tôi sang chấn luôn. Cũng lỡ rồi, trách ai bây giờ đây?

Chương trình buổi sáng của chúng tôi gồm có nhảy mass dance, giới thiệu các lead, chạy intro của từng nhà và chụp ảnh chuẩn bị cho photo competition. Dù có xảy ra một vài trục trặc, nhà tôi vẫn hoàn thành khá xuất sắc mọi thứ.

Tiếp đến là các trò chơi của buổi sáng. Các nhà được phân ra 3 khu vực khác nhau, mỗi khu vực là một trò chơi và ở đó sẽ có 2 nhà đấu nhau. Vì cũng có ra nhiều thứ rườm rà xảy ra mà để kể ra sẽ rất dài dòng nên tôi xin đến với phần kết quả: 1 thắng 2 thua.

Với điểm số của nhà chúng tôi từ những vòng trước và kết quả này, dường như cũng khá rõ ràng là nhà tôi khó có cửa vô địch. Có vẻ không chỉ tôi mà mọi người cũng ý thức được việc đó nên cho tới giờ nghỉ trưa, không khí trong nhà chung trùng xuống hẳn. Cũng không phải là mọi người ngồi chán chường, không trò chuyện. Chỉ đơn giản là sự nhiệt huyết buổi sáng nay đã giảm đi kha khá.

Với kinh nghiệm làm leader 12HC mùa trước, anh Vịt ngay lập tức đứng ra sốc lại tinh thần cho chúng tôi. Anh ấy bày cho chúng tôi một số cách để áp đảo game chiều hòng giành chức vô địch. Hình như vì đây là lần cuối cùng anh ấy có thể tham gia vào chương trình này nên anh Vịt cực kỳ kiên định với việc giành cúp nhà.

Tôi ngồi một góc nhàn nhã thưởng thức bữa trưa cho tới khi một người không ngờ tới xuất hiện.

"Hạ Nhiên ơi, chiều nay chơi xé bảng tên, mày muốn đi chung với tao cho an toàn không?" Đó là lớp trường lớp tôi, Nguyễn Hoàng Khiêm. Còn lý do của sự "không ngờ tới ở đây" là vì bình thường boss chỉ nói chuyện với tôi về công việc trong lớp chứ chúng tôi chưa từng có 1 cuộc trò chuyện đúng nghĩa.

"Ờm, cũng được đó." Tôi cũng khá vui khi có người chủ động rủ tôi đi cùng nhưng cũng không khỏi có chút nghi ngờ trong lòng, "Mà sao bạn á khoa chuyên Pháp lại muốn rủ tớ đi chung vậy?"



"Bạn thủ khoa không thấy ngượng mồm khi hỏi thế à?" Nó dùng giọng mang hơi hướng trêu trọc nhìn tôi đầy dị nghị. Lỗi tôi lỡ miệng.

"Thôi, tao không nói đùa nữa. Có một con bạn bên Aqualad của tao muốn rủ mày đi chung cho vui. Nó cũng học lớp mình. Mày biết con Quỳnh Anh lớp phó văn thể của lớp không?"

Rồi xong luôn, hôm phân ban cán sự là tôi nghỉ học nên cũng chẳng biết ai với ai. Mấy hôm nay học thì tôi có nhận diện được tên và mặt của một số đứa lân cận nhưng nghe cái tên này lạ hoắc luôn.

Hoàng Khiêm biết thừa tôi chẳng thèm để ý nhớ mặt mọi người trong lớp nên cũng chẳng thèm hỏi cung tôi tiếp:

"Mày không để ý nó là ai đúng không? Nói chung đấy là tên nó, mặt thì để lúc gặp khác biết."

Tôi cười xoà cho qua chuyện, dọn đồ chuẩn bị đi vứt rác.

Tới khi tôi quay lại, điều bất ngờ hơn cả là boss vẫn ngồi chình ình một đống ở đúng chỗ đó mặc cho hội anh em cây khế gọi inh ỏi ra chơi game.

"Không ra kia chơi với bọn con trai à?"

"Chúng nó thì để sau đi. Mà nè, mày thấy lớp mình thế nào? Có vui không? Có gì bất mãn không?"

"Cũng bình thường chăng?" Tôi cũng chẳng rõ nên trả lời nó như nào nữa. Chủ yếu tôi toàn ở một mình nên niềm vui cũng không mà bất mãn thì chả có.

"Cảm nhận của mày sau vài buổi học tiếng Pháp?"

"Tao thấy nó có nhiều từ giống tiếng anh và cũng khá lạ lẫm."

Và cứ thế, nó hỏi, tôi trả lời, tôi hỏi lại, nó trả lời. Chúng tôi nói chuyện đến lúc bị anh chị scout gọi lên dán bảng tên.

***

Theo định luật Murphy, nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra và xảy ra vào thời điểm tồi tệ nhất.

Đã bao giờ bạn cảm thấy cuộc đời bạn là một ví dụ hoàn hảo của nó chưa? Với tôi thì chắc chắn câu trả lời là có. Đặc biệt là lúc này đây.

Bằng một cách ảo diệu nào đó, nhà tôi hết băng dính trước khi kịp dán bảng tên cho tôi, tiếng còi báo hiệu trò chơi bắt đầu nên các anh chị scout phải trở về trạm của mình. Thế là chẳng ai dán bảng tên cho tôi cả và cũng chẳng có băng dính.

Tôi đành tuỳ cơ ứng biến bằng cách lấy cái khắn mà nhà tôi dùng khi nhảy intro che đi phần lưng để không bị phát hiện. Nhưng cũng vì thế, tôi không thể đi với Hoàng Khiêm và bạn Quỳnh Anh như đã hẹn mà phải đi theo phần đông pp nhà tôi đang bảo vệ chị leader Minh Huệ. Đi được vài vòng qua nhà xe, canteen và ti tỉ nơi khác, lúc đi qua sân khấu, tôi phát hiện ra trên đó là chỗ dán bảng tên cho ai bị rơi hay không có băng dính. Tôi hí hửng chạy ra được nửa đường thì đột nhiên bị anh Vịt đang ngồi ở trạm scout gần cột bóng rổ kéo lại:

"Đi đâu đấy? Bị xé bảng tên rồi thì qua trạm scout chơi kiếm điểm cho nhà đi. Mày muốn vô địch không?"

Hình như do tôi không có bảng tên ở sau lại không phải killer nên ảnh nghĩ tôi bị xé rồi, đang định giải thích thì tôi lại nhìn thấy đứa bạn học cùng cấp 2 hiếm hoi của tôi. Để rồi tôi đưa ra quyết định giả vờ đã bị xé và ra đó chém gió cùng cô bạn.

Killer: Những người đi xé bảng tên trong trò chơi (mỗi nhà có 2 pp)

Chả biết duyên thế nào khi tôi ở đó được một lúc thì bắt gặp killer Hoàng Trường Điền Phong của nhà Beastboy đang áp giải bạn Nguyễn Đức Lương xấu số ra chỗ trạm scout để ban tổ chức chụp lại làm bằng chứng.

Ờm, nói là áp giải cho nó nặng nề thế thôi chứ chả có tên phạm nhân nào khi bị thế lại làm cái mặt phởn không tả nổi như nó cả. Cái tư thế cũng chẳng tình mấy đâu nhưng được crush chạm vào thì ai mà không thích chứ.

"Ơ Hạ Nhiên à? Chưa gì đã bị bắt rồi thế?" Bạn Lương Nguyễn đầu óc vẫn còn đang lâng lâng ở trên chín tầng mây thấy tôi lại càng mừng ra mặt nói.

"Ừ, tao đen mà. Chả phải mày cũng thế sao?"

"Không có đâu gái ơi, mày nghĩ tự nhiên tao may mắn bị Phong nhắm tới á? Hông bé ơi, tao đây phải vừa đi tim nó mỏi cả giò vừa cố né các killer khác đấy." Nó tự hào kể về kế hoạch tỉ mỉ để dụ hạt thóc Điền Phong vào tròng mặc kệ sự mặt chữ A mồm chứ O của người bạn bên cạnh tôi, "Mày biết không? Trong lúc Phong đang cố giật bảng tên của tao ý, nó có vô tình nắm tay tao xong rồi nhá, tao còn cố tình chạm thử chạm sượt qua chỗ bụng của nó. Trời đất thánh thần ơi, cách một lớp áo mà ta nói nó chắcccc, nó khoẻeee, nó đẹppp gì đâu luôn ấy má."

Lương Nguyễn ơi, stop!!!! Con bé Phượng nó mất máu sắp ngất ra đây rồi!!!!

Trong lúc Lương Nguyễn vẫn đang thao thao bất tuyệt về crush, con bạn tôi nó vỗ vai tôi, một tay cố gắng giữ cho máu mũi không chảy ra nữa, cảm thán:

"Má kiếm đâu được quả OTP chất lượng vậy. Top với bot đều là mĩ nam lại còn chemistry đỉnh nữa."



"..." Máu hủ đã nặng còn gặp đúng quả này, mong sao con Phượng cầm cự được đến hết chương trình.

"Con Lương!" Một bạn nữ tiến từ đằng xa phi nhanh như tên bắn tới chỗ Lương Nguyễn," Sao rồi? Kế hoạch thành công mĩ mãn chứ?"

"Chuẩn sách giáo khoa luôn mày ơi. Tao còn tận dụng để thử sờ múi nó cơ." Lương Nguyễn thẹn thùng che mặt đáp.

"Đúng là con gái ta. Quá tốt! Tao cá là thằng đó bắt đầu rung rinh rồi."

Và họ tiếp tục đứng đó nói một vài thứ khác nữa, tôi cũng chẳng thèm bận tâm bởi con phải lôi con bạn máu mũi ròng ròng này xuống phòng y tế nữa.

"Bot dễ thương tâm cơ x Top lạnh lùng tưởng là gà hoá ra lại là thóc. Tổ hợp hoàn hảo!" Nó cứ lẩm bẩm như vậy suốt quãng đường.

Sau khi tống được Phượng vào trong phòng y tế, tôi ngồi ở đó với nó cho tới lúc trò chơi kết thúc và có thông báo tập hợp.

Giờ là khoảng thời gian giải code và đợi công bố kết quả xem nhà nào là "Best mind". Tôi chưa kịp yên vị với chỗ ngồi mới thì nhận ra mình vẫn để điện thoại trong nhà chung. Tất nhiên là tôi phải quay lại đó lấy. Thiết nghĩ vậy là quá xui rồi, ai ngờ đâu vừa bước ra khỏi nhà chung, tôi lại gặp tên Điền Phong ở hành lang.

Chẳng hiểu sao nó mang một bộ mặt hết sức phức tạp. Đôi mắt sắc lạnh đến rợn người, cả thân người mệt mỏi dựa vào tường, hô hấp vô cùng gấp gáp. Phải thừa nhận rằng nhiều lúc tôi không muốn gặp tên này ở trường để rồi rây vào rắc rối lắm nhưng thấy Điền Phong như này, tôi cũng không nỡ bỏ mặc nó.

"Hoàng Trường Điền Phong! Sao mày lại ở đây thế?"

Nó nghe thấy giọng tôi thì lập tức chạy ra, đặt tay lên vai tôi lay mạnh.

"Xe! Cho tao mượn xe của mày! " Nhận thấy tôi còn ngơ ngác, hình như Phong biết rằng mình đã hơi quá nóng vội. Nó bỏ 2 tay ra khỏi vai tôi, hít thở thật sâu,"Xin lỗi mày, tao hơi mất kiểm soát. Nhưng mà mày cho tao mượn xe được không?"

"Ờ, ừm. Để tao dẫn mày ra đó nha."

"Không cần đâu. Mày cho tao mượn chìa khoá đi, tao biết tự tìm mà. Xe vinfast impes màu xanh có 1 sticker mixue ở trên đầu đúng không?"

"Khụ...nhớ được cả cái đó luôn. Đúng là người ngoài hành tinh có khác." Tôi trêu chọc nó để không khí dãn ra, vừa cười ha hả vừa đưa chìa khoá cho Điền Phong.

Nó nhận chìa khía, định quay đi thì chợt nhớ tới điều gì đó.

"Lúc biết tao được chọn làm killer, tao đã nghĩ chắc chắn phải xé được bảng tên của mày cho bằng được." Tới đây Điền Phong cong môi lên nhìn tôi cười, giọng nữa bỡn cợt nửa hờn dỗi:

"Rõ ràng Hạ Nhiên là của tao. Thế mà đến hôm nay lại bị kẻ khác nẫng tay trên mất. Tại mày đấy, sao lúc tao đi tìm mày lại không xuất hiện?"

Trới má ông cố nội ơi, mắc gì sử dụng câu từ dễ gây hiểu lầm vậy? Lại còn gọi tên người ta nữa chứ. Định mang cái bộ mặt đẹp trai đấy thả thính gái nhà lành à?

Tôi định hét như thế vào mặt Điền Phong nhưng rồi lại nổi hứng ghẹo lại.

"Tại mày chậm chân đó thôi."

"Rồi rồi, tại tao. Lần sau tao chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện đó nữa đâu."

"Còn có lần sau nào nữa hả?"

"Mày thử đoán xem. Đi trước đây, cảm ơn nha."

"Đi cận thận nha, giữ gìn xe cho đàng hoàng vào. Nhớ về sớm đấy, không là tao phải ở lại trường mất."

Điền Phong chạy về phía nhà xe, vẫy chào tôi một cái. Cho tới khi bóng nó khuất dạng, con người vốn đã đứng nghe lén chúng tôi từ khúc cho mượn xe bước ra lên tiếng.

"Hểeeeeee, chị lo lắng đi tìm em vậy mà em lại ra đây lén lút vụng trộm với người tình bí ẩn."

Vẫn là chị mũ và nụ cười nhếch cao sắp chạm đến đến mang tai của chị ấy.

"Haizzz, đã bảo là không phải như chị nghĩ đâu."