[ A a a a a a a a tui chết rồi!!! Chết thật rồi!! ]
[ Tui cũng chết rồi ư ư ư ư ư ư!! ]
[ Không thể tưởng tượng được rằng trước khi chết tui có thể nhìn thấy một con ấu tể lông xù, tui cảm thấy có thể vì nó sống thêm 500 năm nữa! ]
[ Mẹ ơi! Mấy người xem tay nó kìa! Hồng nhạt á á á! ]
[ Còn jio* của nó nữa!!! Bé con dùng tay tay và jiojio đánh tui đi! Tui chắc chắn không phản kháng! ]
*Chú thích: jio: cách phát âm theo phương ngôn của từ 脚 (Jiǎo), có nghĩa là chân.(Nguồn: tieuxuyen.com)
[ Lông xù! Nhìn có vẻ rất mềm mại nha! Ư ư ư tui cảm thấy linh hồn thiếu thốn của tui được bù đắp, video này tui có thể xem một trăm lần! ]
[ Thật sự đợi hơn một tuần cứ tưởng viện nghiên cứu khoa học sẽ không có tin tức gì, không ngờ họ lại tung lên một con ấu tể!! Một bé con đáng yêu thế này! ]
[ Huynh đệ tỷ muội lên hết đây cho tui, chúng ta cùng nhau hun trụi con ấu tể này! ]
[ Đừng ồn, bé con đang ngủ ngon lành trong lòng tui nè, đánh thức bé con dậy mấy người có chịu trách nhiệm nổi không? ]
[ Được rồi, đêm nay tui vẽ mơ cái này! ]
......
Đoạn video ngắn ngủn dài mười mấy giây đã làm dậy sóng dữ dội kinh thiên động địa trên Tinh Võng, vô số người ùa vào Viện Nghiên Cứu Khoa Học Official chỉ vì muốn thấy chân dung của ấu tể.
Số lượng lớn người điên cuồng tràn vào, Viện Nghiên Cứu Khoa Học Official vậy mà vẫn ổn định vững chắc, không có nửa điểm dấu hiệu sẽ sập, đơn giản là vì...
Nó giới hạn người truy cập, cùng một thời điểm chỉ cho phép năm vạn người truy cập.
Vì thế, đối với lượng lớn người có thể che trời lấp đất, Viện Nghiên Cứu Khoa Học Official chỉ mở cho một số lượng người nhất định, được bấy nhiêu thì bấy nhiêu vậy.
Lúc trước có một đám người ngồi canh Viện Nghiên Cứu Khoa Học Official, người tuy rằng nhiều, nhưng lại có rất ít người thật sự thời thời khắc khắc ngồi canh trong đó, cho nên căn bản không phát hiện viện nghiên cứu khoa học hạn chế cái này.
Cho tới thời điểm hiện tại, những người có ý đồ truy cập vào Viện Nghiên Cứu Khoa Học Official để xem video lại chỉ có thể nhìn dòng nhắc nhở duy nhất trên màn hình —— [ Bạn hiện tại đang xếp hàng sau 4543682 người, hãy kiên nhẫn chờ đợi.]
[ Tui vừa nhận được thông báo liền vào xem luôn, thế mà lại xếp sau hơn 4 triệu người???? ]
[ Lầu trên, tui đến chậm hai phút, xếp sau 20 triệu người.....]
[ Tui đã độc thân 200 năm, chỉ muốn nhìn ấu tể xù xù mềm mại làm động lực để kết hôn, vậy mà lại đối xử với tui như vậy?]
[ Tui đã kết hôn 200 năm, một đứa con cũng không thấy, khóc chết tui! Để tui vào! Tui muốn xem! Hứa chỉ xem một chút thôi!! ]
[ Mấy người đừng nói nữa, tui xếp đầu tiên, xếp đầu tiên đó! Biết gì không? Đợi nửa tiếng, đến giờ vẫn chưa được vào! Tui cho nó 5 phút, trong vòng 5 phút tui muốn nhìn thấy ấu tể, nếu không tui sẽ.... Tui sẽ tiếp tục chờ thêm một chút! OÀAAAAAAA....!!!]
Tống Trường An không biết trên Tinh Võng gió tanh mưa máu cỡ nào, cũng không rảnh mà quan tâm.
Arnold vốn có ý kiến với từng người một muốn hôn hôn sờ sờ tiểu ấu tể, bọn họ kêu rên hắn không thèm quản, chỉ là sự cuồng nhiệt này có chút vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Nhưng mà nhân viên viện nghiên cứu khoa học mượn cớ thân phận mà giờ nghỉ trưa đều chen chúc hết trong phòng của tiểu ấu tể, nhìn chằm chằm Arnold hết 2 tiếng đồng hồ, bọn họ hình như cũng không muốn đi nơi khác.
Thân là người đưa ra cái ý tưởng này, Keikatsu tùy ý phủi tay: "Biết trang web sập phải tốn bao nhiêu thời gian sửa chữa không? Ảnh hưởng của Tường An như thế nào? Nói sập là có thể sập, dứt khoát phải thật ổn định, từ từ rồi tất cả đều sẽ được thấy hết."
Nếu người ta biết lão nói như vậy, cho dù có "người già" biết ơn thành tích lão đã làm ra hay "người trẻ tuổi" làm công việc dựa trên thành tích của lão sẽ chỉ muốn dành cho lão một câu —— Quý hoá quá!
Nhưng dù cho thế nào đi nữa, những người đó vẫn chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng, còn người đã vào được lại vui vẻ lặp đi lặp lại đoạn video đến quên cả trời đất, căn bản không muốn thoát ra.
Mãi đến khi các phương tiện truyền thông lớn của đế quốc lấy được thông tin chính gốc từ viện nghiên cứu khoa học rồi đưa lên trang web chính thức thì mới giảm được phần nào áp lực "Chặn cửa" của Viện Nghiên Cứu Khoa Học Official.
Nhất thời toàn bộ chủ đề trên Tinh Võng đều là video và bài viết về tiểu ấu tể lông vàng, thời đại thuộc về bộ lông xù xù chính thức mở ra.
***
Sau lần ăn cá đó, Tống Trường An tạm thời từ bỏ quyết định sai lầm tự mình tìm thức ăn, ngoan ngoãn dùng đồ ăn được đưa đến mỗi ngày lấp đầy bụng.
Không thể không nói, có đồ ăn ngon cám dỗ, mỗi ngày trôi qua đều thật sảng khoái, Tống Trường An mỗi ngày ăn, ngủ, ngủ rồi lại ăn, hơn nửa thời gian chỉ để ngủ, thời gian còn lại dành để ra ngoài đi dạo đến suối tắm rửa, rửa chân sau đó đi tới xích đu rồi nằm trên đó ngủ, thoải mái vô cùng.
Nhưng tháng ngày thần tiên như thế chưa qua không bao lâu thì di chứng ngày càng lộ rõ —— cậu béo.
Tống Trường An ngồi trong bát, cúi đầu nhìn bụng mình, ban đầu khô quắt bây giờ lại căng lên còn có thêm mấy cái ngấn, cậu có chút buồn rầu cắn hạt ngũ cốc trong tay, hương vị khô cứng cậu ăn cũng đã quen, hơn nữa cảm giác gần đây hình như càng ăn càng thấy ngon.
Ném vỏ hạt chuẩn xác vào thùng rác, Tống Trường An thở dài lại cắn một miếng, thật là, không nghĩ tới có một ngày cậu lại có thể vì béo mà phiền não, quả nhiên cuộc sống thật quá hạnh phúc.
Chỉ là cậu không biết rằng, những hạt ngũ cốc này kỳ thật không phải là những hạt ngũ cốc mà cậu biết.
Trong chiếc hộp nhỏ nơi ấu tể bị phát hiện Keikatsu tìm được rất nhiều hạt đồ ăn nhưng lại không thể tìm thấy loại tương tự, những hạt còn sống đều bị mang đi làm giống, còn số còn lại đương nhiên là dùng để nghiên cứu.
Hơn nữa ấu tể lại không ăn dịch dinh dưỡng chuyên dụng của họ chuẩn bị, sau một phen tự hỏi, Keikatsu liền chế tạo ra loại hạt nhân tạo chứa hầu hết các loại dinh dưỡng cần thiết cho sự phát triển của ấu tể, thậm chí cả mùi hương và độ cứng cũng bắt chước rất giống, tiểu ấu tể cũng không có phát hiện ra có gì không đúng.
Sờ sờ bụng, Tống Trường An bò dậy chạy đến bên chậu nước ở một góc sân rửa rửa hai chiếc răng cửa của mình.
Cậu biết răng của Hamster lông vàng vốn là màu vàng nhạt, nhưng cậu từng là người làm cậu rất khó bỏ thói quen đánh răng, qua loa một chút coi như tượng trưng để tự mình an ủi.
Xử lý xong vấn đề vệ sinh, Tống Trường An lần nữa trở lại sân, cố sức bò lên xích đu, cả người cuộn trên miếng đệm nhung mềm mại lắc lư nhẹ nhàng trong gió làm cậu có chút buồn ngủ, bắt đầu cuộc ngủ trưa của cậu.
Béo thì cứ béo, cậu là một con Hamster lông vàng đáng yêu, càng béo càng đáng yêu!
Không chỉ có cậu phát hiện ra chính mình béo, Arnold và đám người Keikatsu luôn chú ý đến sức khoẻ của cậu cũng phát hiện ra điểm này.
Trong mắt bọn họ, Tống Trường An không phải là một con thú cưng dùng để mua vui mà chính là một ấu tể trân quý, cho nên sức khoẻ của cậu luôn phải được chú ý, kể cả thân hình của cậu cũng phải để ý, không thể để cậu tiếp tục béo lên.
Tống Trường An vừa mới nằm xuống không bao lâu liền thấy một cái bàn tay thật lớn từ trên trời giáng xuống, ngón tay ở bên cạnh cậu gõ gõ.
Là Arnold.
Hắn dưới cái nhìn chăm chú của Tống Trường An duỗi ngón tay chọc chọc khối mỡ bị dàn sang hai bên vì tư thế nằm xấp của cậu.
Tống Trường An kêu vài tiếng: "Anh muốn gì?"
Arnold nhéo nhéo, Tống Trường An vung tay loạn xạ đánh ngón tay, xúc phạm cái bụng của cậu, dù có là Arnold cũng không được.
Tống Trường An hướng về phía Arnold nhe răng: "Còn sờ nữa là tôi cắn anh đó!!"
Cậu vừa kêu vừa di chuyển, cuộn thành một cục trên xích đu hoàn mỹ giấu đi hai miếng mỡ.
Bị ấu tể uy hiếp, Arnold một chút cũng không để vào mắt, ở chung lâu như vậy, Arnold cũng đã sớm để ý tính cách của tiểu ấu tể, nó chỉ giả vờ cắn người thôi, còn kêu nó cắn người thật thì chính nó còn không dám làm.
Vậy là cục mỡ Tống Trường An đang cuộn thành quả bóng lông vẻ mặt đau khổ bị xách gáy, hai chân hai tay không có điểm tựa mà quơ loạn trong không trung, sau đó lại cuộn thành một cục che đi cái nơi xấu hổ của mình, cái đó mà lộ ra thì có hơi ngại đó nha.
Arnold nhịn không được cười một tiếng, một tay khác nâng cái mông của bé ấu tể đang giận dỗi lên, để nó ngồi xổm trong lòng bàn tay mới nói: "Trường An, hình như em béo lên thì phải?"
Tống Trường An phản xạ có điều kiện lắc lắc đầu: "Không! Tui không có béo! Một chút cũng không béo!"
Tống Trường An lừa mình dối người cũng không thể ngăn Arnold đưa lên bánh lăn, ngoại trừ hôm đầu tiên bò lên chạy vài vòng, từ đó không hề leo lên lần nào nữa — Tống Trường An: "....."
Cậu đáng thương nhìn Arnold, phải biết rằng cậu một chút cũng không muốn chạy, chạy một chút liền mệt, hiện tại Hamster lông vàng đáng yêu nên đi ngủ chứ không phải tội nghiệp nằm bò trên vòng lăn đâu.
Arnold nhẹ nhàng vuốt lưng bé con đã từng gầy đến trơ xương mà sau một thời gian ngắn liền phát triển theo hướng ngược lại, thậm chí còn đã vượt quá chỉ tiêu.
"Trường An ngoan, béo quá không tốt cho cơ thể, hôm nay chạy một chút nha?" Arnold nói.
Biết đối phương cũng chỉ là muốn tốt cho mình, Tống Trường An trầm tư một hồi cuối cũng vẫn quyết định nghe lời Arnold vận động một chút, cùng lắm thì buổi tối ăn nhiều hơn, hôm nay ngủ sớm hơn thôi.
Vậy là Tống Trường An đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rầm rì vài tiếng, gật gật đầu với Arnold rồi cất bước chạy.
Có lẽ bản thân có chút thiên phú chạy vòng xoay, rất mau sau đó Tống Trường An liền chạy với tốc độ nhanh nhất, con quay bằng gỗ quay tròn, móng vuốt nhỏ vù vù đạp lên tấm ván gỗ phát ra âm thanh lạch cạch có tiết tấu.
Arnold nhìn ấu tể ngoan ngoãn chạy bộ liền cổ vũ vài tiếng.
Khó lắm ấu tể mới chịu vận động, không chỉ có Arnold ở một bên nhìn, Keikatsu cùng với rất nhiều người cũng ghé vào nhìn nó, mặt đầy cảm xúc cổ vũ bé con.
Bị nhiều người vây xem chạy bộ, Tống Trường An có hơi ngại ngùng lại có chút gì đó hưng phấn kì lạ, cảm giác được khen này không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng vui sướng, lúc trước cậu chưa từng được trải qua cái đãi ngộ này.
Tống Trường An càng chạy càng hăng.
Một lát sau, Tống Trường An thở hổn hển thả chậm bước, cuối cùng trụ không được mà văng khỏi vòng lăn.
Tuy rằng thời gian không lâu nhưng ấu tể đã bước những bước đầu tiên trong công cuộc kiểm soát cân nặng của mình, Arnold sờ sờ đầu bé con, cho nó chút khen thưởng vì sự cố gắng của mình.
Tống Trường An kiêu ngạo gật đầu, bị Arnold bế về lại tiểu viện.
Bởi vì chạy bộ tiêu hao rất nhiều năng lượng, bụng Tống Trường An lại đói, bò đến bên bát đựng đồ ăn chuẩn bị lấp đầy bụng, giây tiếp theo cậu như bị sét đánh.
Nhìn cái chén chỉ còn hai hạt ngũ cốc của mình, Tống Trường An hai mắt vô thần, sửng sốt hồi lâu mới không dám tin nhìn về phía Arnold, duỗi tay khoa tay múa chân: "Cà rốt tui đâu? Hai củ cà rốt to như thế này tui để ở đây đâu mất rồi??"
Arnold nhìn biểu tình hoảng hốt của ấu tể: "Trường An ngoan, sau này lượng thức ăn cũng phải hạn chế."
Tống Trường An: "OÀAAAAAAA!!! Đồ ăn của tui đâuuu!!!"