Tất cả những ký ức của ta đã thức dậy. Ta không phải là thái tử, ta là con trai của Thiên đế.
Mà vị “thần linh” kia, khi ta bị giáng chức thì nàng ấy rất đặc biệt, nhưng sau mấy ngàn năm, nàng ấy cũng từ “thần linh” thành một kẻ vô danh trong ký ức của ta.
Có thể có hồi tưởng một chút, nhưng cũng không có gì đặc biệt.
Khi mới quay lại vị trí cũ, ta từng có suy nghĩ muốn trả ơn nàng nhưng sau khi tìm hiểu, ta mới biết nàng là người viết lên số phận của ta.
Nàng ấy là người thuyết phục ta t.ự. s.á.t để kết thúc công việc của mình sớm.
Kẻ gây ra là nàng, kẻ gây ra nắng hạn gặp mưa rào* cũng là nàng.
*: Ý kiểu nu9 là người gây ra gian khổ cho nam9 xong đoạn cuối cũng là người giúp nam9.
Ta có thể tức giận, có thể thất vọng nhưng bây giờ ta chẳng có cảm xúc gì.
Tuổi thọ của ta rất dài, nàng ấy chỉ gây ra một chút bọt nước.
Những gì ta đã từng ngưỡng vọng bây giờ đã trở nên tầm thường.
Ta đã từng nương tựa vào nàng nhưng giờ ta được hàng ngàn người vây quanh.
“Thần linh” trong mắt người phàm giờ nhỏ bé, bình thường như vậy.
Không có cảm xúc, không có nỗi nhớ.
Nàng ấy đã bị đánh chìm trong ký ức của ta.
Ta là thần linh, nguyện ý tha thứ cho tội lỗi bỏ bê nhiệm vụ của nàng, thù lao của nàng là đã được làm bạn với ta ở thế gian.
Lần sau thần linh gặp lại Tư mệnh thậm chí còn chẳng biết nàng là Tư mệnh.