Côn Luân Ma Chủ

Chương 176: Cút Ra Ngoài



Tổng cộng Sở Hưu mời mười hai thế lực tới, bọn họ đã là gần như toàn bộ các thế lực võ lâm có chút danh tiếng tại Kiến Châu Phủ.

Có điều mười hai vị trí này giờ vẫn chưa đầy, còn một người chưa tới.

Mọi người ở đây sắc mặt đều có điểm lạ, người không đến kia là Cao gia của Vấn Thành, thực lực cũng không mạnh. Trong số các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ này chỉ có thể xếp cuối.

Bọn họ thật sự không ngờ người của Cao gia lại kiên cường như vậy, đối mặt với Sở Hưu mà dám không đến.

Sở Hưu sắc mặt không đổi, chờ tới giữa trưa người còn chưa tới, y mới nói: “Bỏ ghế đó đi cho ta.”

Nghe Sở Hưu nói vậy lập tức có một tiểu bộ khoái đi tới lấy cái ghế đó đi.

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu cười cười nói: “Từ khi ta tiếp quản đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ đến giờ, đây là lần đầu được gặp mặt chư vị, cho nên ta kính chư vị một chén.”

Ngay lúc Sở Hưu vừa cầm chén rượu lên, bên ngoài đột nhiên có một võ giả trung niên mặc áo gấm màu lam tu vi Ngoại Cương cảnh bước vào. Hắn vừa đi vừa cười nói: “Xin lỗi Sở đại nhân, Vấn Thành của tại hạ cách Kiến Châu Thành hơi xa cho nên mới tới chậm, mong Sở đại nhân ngươi thứ lỗi.”

Sở Hưu buông chén xuống đánh giá gia chủ Cao gia kia rồi thản nhiên nói: “Tới chậm? Được, vậy tìm một chỗ ngồi xuống đi.”

Gia chủ Cao gia định ngồi xuống nhưng lại ngạc nhiên phát hiện trên bàn rượu đã không còn vị trí của mình, không khỏi cười cười xấu hổ nói: “Sở đại nhân, không còn chỗ nữa.”

Sở Hưu sắc mặt lập tức trầm xuống lạnh lùng nói: “Đã biết không có vị trí của ngươi vậy còn không mau cút ra!”

Gia chủ Cao gia biến sắc: “Sở đại nhân ngươi nói vậy là sao? Chẳng qua ta tới muộn một chút thôi mà, ngươi làm vậy là không nể mặt ta? Ngươi làm vậy đúng là còn lớn lối hơn cả chưởng hình quan đại nhân!”

Sở Hưu lạnh lùng đáp: “Con người ta rất không thích kẻ đến trễ. Tự mình mời ngươi dự tiệc đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Giờ ngươi đến muộn chính là tự vứt mặt mũi mình đi.

Đến dự tiệc của ta cũng muộn, vậy chứng minh ngươi không để Sở Hưu ta vào mắt. Đã cho thể diện mà không cần, giờ còn đòi chỗ? Cút ra ngoài cho ta!”

Những lời này của Sở Hưu lập tức khiến gia chủ Cao gia sắc mặt đỏ bừng.

Hắn dẫu sao cũng là kẻ đứng đầu một gia tộc, trong số những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ cũng khá nổi danh, kết quả giờ lại bị Sở Hưu sỉ nhục ngay trước mặt mọi người như vậy, làm sao hắn nhịn cho nổi?

Cho nên gia chủ Cao gia chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi đừng quá đáng! Phải biết…”

Chẳng qua hắn chưa nói hết lời thân hình Sở Hưu đã phát động, chớp mắt đã xuất hiện trước người gia chủ Cao gia, tay niết quyền ấn, Binh Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn!

Tru tà hàng ma, không gì không phá!

Cương khí vàng kim lấp lánh bùng lên trong phòng tiệc, mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất thủ như vậy, ngay chính gia chủ Cao gia cũng không ngờ.

Đến khi khí thế mạnh mẽ vô song cùng ấn pháp đó đã đánh tới trước mặt, gia chủ Cao gia mới xuất chưởng đánh ra, cương khí bộc phát chống đỡ ấn thế này.

Hiện giờ Sở Hưu còn chưa đạt tới cảnh giới Ngoại Cương cảnh đỉnh phong nhưng thực lực y đã áp đảo các võ giả cùng cấp.



Trong số võ giả cùng cấp, những người giao thủ được với y chỉ có đệ tử thân truyền của cường giả như Uất Trì hoặc sát thủ xuất sắc của Thanh Long Hội, sức chiến đấu cực mạnh.

Còn gia chủ Cao gia trước mắt rõ ràng không đạt tới cảnh giới đó, thực lực của hắn thậm chí còn chẳng bằng đám bộ đầu giang hồ như Đỗ Quảng Trọng.

Uy lực của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết vô cùng cường đại, Đại Kim Cương Luân Ấn là thức bá đạo cương mãnh nhất trong Cửu Tự Quyết, không phải thứ gia chủ Cao gia có thể tùy tiện ngăn cản.

Ngay khi ấn pháp của Sở Hưu đánh xuống, cương khí vàng kim ầm ầm bùng nổ, bao trùm lấy thân thể gia chủ Cao gia.

Một tiếng nổ cương khí vang lên kịch liệt, đám người nghe rõ tiếng xương gãy lách cách, hai tay gia chủ Cao gia vặn vẹo không ra hình thù gì, miệng phun máu tươi bay ngược ra ngoài nằm lăn trên mặt đất không rõ sống chết.

Thấy chiêu này của Sở Hưu, mọi người xung quanh nín thở, không ai lên tiếng. Thậm chí ngay hai võ giả tu vi cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh bao gồm cả lão tổ La gia đều không nói gì.

Bọn họ đã từng nghe nói về sức chiến đấu của Sở Hưu, nhưng giờ mới tận mắt chứng kiến Sở Hưu chỉ dùng một chiêu đã phế bỏ một võ giả cùng cấp, đánh hắn sống chết không rõ. Sức chiến đấu kinh khủng đó vẫn khiến mọi người kinh hãi không thôi.

Hơn nữa lần này là gia chủ Cao gia kia tự tìm đường chết, Sở Hưu ra tay giáo huấn, không ai dám nói gì, đương nhiên cũng không ai ra mặt thay cho hắn.

Vấn Thành cách Kiến Châu Thành hơi xa thật, nhưng không xa tới mức ba ngày rồi còn không đến. Đừng nói cưỡi ngựa, có đi bộ cũng đủ.

Tên gia chủ Cao gia này trước đó thật sự có ý định không đến. Nhưng bọn họ lại không yên lòng cho nên đến Kiến Châu Thành từ trước chờ ở ngoài cửa quán rượu xem xem có ai đến không. Nếu những cao thủ cấp bậc như lão tổ La gia không tới thì hắn sẽ bỏ về.

Cho nên gia chủ Cao gia này vẫn luôn đợi ngoài cửa, đợi đến cuối mới phát hiện tất cả mọi người đều đã tới, hành động đó của hắn không phải thông minh gì mà là ngu ngốc.

Nghĩ tới đây gia chủ Cao gia vội vàng bước vào nhưng lại đã chậm, Sở Hưu trực tiếp triệt bỏ vị trí của hắn.

Cơ hội chỉ có một, thể diện Sở Hưu cũng chỉ cấp cho một lần. Gia chủ Cao gia không nắm chắc được thì cũng chẳng trách được người khác.

“Mau ném tên ngu ngốc này đi cho ta, đừng quấy rầy nhã hứng của mọi người.”

Sở Hưu phân phó một tiếng, lập tức có người tiến lên nâng gia chủ Cao gia sống dở chết dở đem xuống.

Sở Hưu giơ tay, Quỷ Thủ Vương tự mình cầm một chiếc khăn lông màu trắng đưa lên. Y quay người lại vừa lau máu tươi trên tay vừa mỉm cười nói: “Chư vị, tiếp tục nào. Không nên vì một tên ngu ngốc như vậy mà làm hỏng nhã hứng.”

Nâng chén rượu lên, Sở Hưu nói: “Vẫn câu nói cũ, chén rượu này xin kính chư vị.”

Dứt lời Sở Hưu trực tiếp uống sạch rượu trong chén.

Những người khác đều làm theo, có vết xe đổ trước đó, giờ không ai dám không nể mặt Sở Hưu.

Sau đó y lại tiếp tục nói: “Chén thứ hai này xin kính Quan Trung Hình Đường.

Đất Quan Trung nằm trong kẽ hở của tam quốc, chư vị có thể nhìn lại lịch sử trước đây, chẳng phải lúc nào cũng cực kỳ thê thảm, lửa chiến tranh luôn bao phủ khắp nơi ư?



Hiện giờ chư vị có thể thoải mái như vậy tất cả là nhờ Quan Trung Hình Đường. Cho nên chén thứ hai này kính lên Quan Trung Hình Đường.”

Sở Hưu nói đường hoàng đến vậy, đám người cũng không nói gì đều cùng uống một chén.

Rót đầy chén rượu trước mặt, Sở Hưu lại nói: “Chén thứ ba này lại không vội uống. Chờ nói xong mọi việc rồi uống cũng không muộn.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng tới màn chính, giờ có thể xem xem tên Sở Hưu định làm gì.

Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đất Quan Trung liên thông ba nước, mặc dù Hình Đường không cho phép làm ăn theo kiểu buôn lậu nhưng chắc hẳn chư vị cũng từng làm không ít, kiếm chác cũng đầy bồn?”

Mọi người ở đây lập tức biến sắc, đây là quy tắc ngầm trên đất Quan Trung. Thân ở Quan Trung, thế lực võ lâm nào chẳng âm thầm làm chuyện này, khác biệt chỉ là người làm nhiều kẻ làm ít mà thôi.

Nhưng bất luận bao nhiêu, nói chuyện này ra giữa ban ngày ban mặt vẫn không ổn.

Cho nên đám người định nói gì đó nhưng lại bị Sở Hưu ngăn lại.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Chư vị, giờ ở đây đều là người mình, không cần che che giấu giấu. Sở Hưu ta khác với tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên. Con người ta thật ra rất dễ nói chuyện, cũng rất hòa ái với người mình.

Con người sống trên đời, lực lượng quyền thế, thanh danh mỹ nữ, hoặc là giàu ngang thiên hạ, hùng bá một phương, đây đều là thứ mọi người theo đuổi. Làm theo ham muốn trong lòng không có gì mất mặt.”

Võ lâm Quan Trung tuy không theo Chính đạo nhưng cũng chẳng phái Tà đạo, giờ Sở Hưu nói thẳng như vậy khiến bọn họ chưa thích ứng nổi.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Trước mắt mọi việc buôn lậu trong Kiến Châu Phủ đều do các ngươi khống chế, cho nên các ngươi có tiền có của, còn ta thân là Quan Trung Hình Đường lại có quyền có thế.

Cả hai hợp một chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn bây giờ. Cho nên chén thứ ba này ta xin kính chuyện hợp tác cùng chư vị. Uống chén rượu này vào mọi người đều là bằng hữu, cùng nhau phát tài, cùng nhìn về tương lai.”

Sở Hưu đặt chén rượu xuống mặt bàn, ánh mắt vẫn nhìn mọi người xung quanh.

Đám người sắc mặt hơi đổi, nhìn nhau một hồi. Lão tổ La gia ho khan một tiếng rồi nói: “Chẳng hay Sở đại nhân nói hợp tác rốt cuộc là hợp tác ra sao?”

Sở Hưu vung tay nói: “Rất đơn giản, trước mắt chư vị làm chuyện buôn lậu trong mắt ta rõ là hỗn loạn, tự mình lén lút làm riêng, không có trật tự gì cả.

Nếu hai bên chúng ta hợp tác vậy phải chỉnh lý lại chuyện làm ăn của mình. Tỷ như La gia chỉ làm khoáng sản, Thần Vũ Tông chỉ làm đan dược còn Hắc Nham Đường chỉ làm binh khí.

Mọi người tự nắm giữ chuyện buôn bán làm ăn riêng đề phòng xung đột lẫn nhau, trực tiếp lũng đoạn hạ thấp giá mua nâng cao giá bán. Chỉ cần đối phương muốn làm ăn tại Kiến Châu Phủ thì phải tuân thủ quy củ nơi này. Cứ như vậy chẳng phải lợi ích của chư vị sẽ tăng lên sao?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người bừng sáng, buôn lậu mà còn làm vậy được sao?

Giờ chuyện buôn lậu tại Kiến Châu Phủ quả thật như lời Sở Hưu, chỉnh thể tương đối hỗn loạn, ai nấy tự làm phần mình, tranh chấp lẫn nhau không ít.

Vì sao mười hai thế lực võ lâm trước mắt không đồng lòng? Chẳng phải vì bọn họ có không ít va chạm về lợi ích ư, thậm chí còn nhiều lần xuất thủ, thậm chí giết người, kết thù kết oán rất nặng.

Nếu làm theo phương pháp của Sở Hưu, mọi người liên hợp lại lũng đoạn chuyện buôn bán, như vậy quả thật có thể đề phòng tình huống trước đây phát sinh. Mà phương thức này cả đối nội đối ngoại đều rất có lợi.