Côn Luân Ma Chủ

Chương 44: Chuyện Của Hai Mươi Năm Trước



Chuyện đột nhiên diễn ra ở Sở gia khiến tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm cả Thẩm Mặc.

Với địa vị của Sở gia tại Thông Châu Phủ còn có ai dám trắng trợn đánh vào Sở gia? Chỉ Thẩm gia hắn mới có năng lực này, nhưng giờ bản thân hắn đang ngồi trong Sở gia, vậy người đánh tới cửa là ai?

Lúc này Sở Tông Quang cũng chẳng kịp lo chuyện trừng phạt Sở Hưu, vội vàng mang người tới tiền viện.

Có điều hắn vừa tới tiền viện, một mùi máu tươi gay mũi đã ập vào mặt, một số nữ quyến của Sở gia thậm chí hét lớn tại chỗ.

Toàn bộ tiền viện Sở gia lúc này như một trường tu la, thi thể vài chục hạ nhân của Sở gia nằm la liệt trên mặt đất, một số người thậm chí chết không toàn thây.

Giữa đống thi thể, ba võ giả khí thế cường đại đứng ngay chính giữa, chính là ba cao thủ kỳ quái mà Sở Hưu từng thấy trong khách sạn!

Trong ba người này, một người mặt có vết roi cầm một thanh Quỷ Đầu Đao tạo hình dữ tợn, hai người khác tay cầm trường thương.

Vừa thấy ba người này, Sở Tông Quang lập tức biến sắc, như gặp phải ma quỷ.

Người mặt có vết roi nhìn Sở Tông Quang cười gằn nói: “Trương Tông Hải! Không, phải gọi ngươi là Sở Tông Quang mới đúng. Tên tiểu nhân hèn hạ âm hiểm vô sỉ này, không ngờ đúng không? Chúng ta còn sống, mà còn tìm được tới tận đây!

Hơn hai mươi năm qua, chúng ta đã tìm khắp toàn bộ Đông Tề vẫn không phát hiện tung tích nhà người. Hóa ra lúc gia nhập Long Kỵ Cấm Quân, ngươi lại dùng tên giả!”

“Long Kỵ Cấm Quân!”

Bốn chữ này vừa thốt lên, mọi người ở đây lập tức biến sắc, Thẩm Mặc nhìn Sở Tông Quang kinh hãi nói: “Ngươi là người của Long Kỵ Cấm Quân?”

Ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, y cũng thật không ngờ Sở Tông Quang còn có thân phận như vậy.

Cái gọi là Long Kỵ Cấm Quân là một nhánh quân đội thuộc về Đông Tề, có điều lại là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trong đó người yếu nhất cũng có thực lực Tiên Thiên cảnh.

Hơn nữa Long Kỵ Cấm Quân mặc dù trên danh nghĩa thuộc về quân đội nhưng trên thực tế chỉ có hoàng tộc Đông Tề mới có quyền chỉ huy. Đây là lực lượng tinh nhuệ chuyên nghe theo lệnh hoàng thất.

Thân là tinh nhuệ trực thuộc hoàng tộc Đông Tề, thân phận Long Kỵ Cấm Quân cao hơn hẳn gia chủ một gia tộc nhỏ tại Thông Châu Phủ. Kết quả hai mươi năm trước Sở Tông Quang lại chọn thoát ly Long Kỵ Cấm Quân, chuyển toàn bộ gia tộc tới Thông Châu Phủ làm vương làm tướng trên vùng đất hẻo lánh này, rốt cuộc trong đó có chuyện gì, thật khiến người ta suy ngẫm.

Người gương mặt có vết roi nhìn thoáng qua biểu cảm của mọi người xung quanh, gương mặt lộ ra ý hận: “Xem ra các ngươi cũng không biết gốc gác tên Sở Tông Quang này. Vậy hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết tên gia chủ Sở gia này trước kia rốt cuộc là thứ gì!

Long Kỵ Cấm Quân ta cứ năm người là một ngũ, hơn hai mươi năm trước Sở Tông Quang gia nhập Long Kỵ Cấm Quân chúng ta, được phân vào trong một ngũ của chúng ta.

Lúc trước chúng ta nhận lệnh phối hợp với cường giả trong Long Kỵ Cấm Quân âm thầm lẻn vào khu vực Tây Sở Miêu Cương, cướp đoạt một món chí bảo cho nhị hoàng tử.

Sau khi những cường giả đó cướp được món đồ đó, bọn họ phụ trách câu giờ, mười ngũ chúng ta phụ trách cầm vật thật hoặc vật giả bỏ trốn, phân tán mục tiêu.



Vừa hay ngũ của chúng ta cầm theo bảo vật chân chính. Ngay lúc chúng ta liều chết chống cự kẻ đuổi giết, tên tiểu nhân ti bỉ vô sỉ Sở Tông Quang này lại dám cầm bảo vật bỏ trốn!”

Võ giả mặt có vết roi sắc mặt dữ tợn chỉ vết roi trên mặt mình căm hận nói: “Khi đó đại ca vất vả lắm mới dẫn chúng ta bỏ trốn khỏi kẻ đuổi giết, nhưng vì bảo vật đã mất, chúng ta thiếu chút nữa bị nhị hoàng tử giết chết. Vết roi trên mặt ta chính là do nhị hoàng tử giận chó đánh mèo.

Đại ca thân là ngũ trưởng còn phải chịu tới một trăm roi Thanh Long, bị đánh tới chết tươi! Ba người chúng ta mặc dù may mắn thoát được một mạng nhưng mỗi người cũng bị quất vài chục roi, bản thân trọng thương, căn cơ hao tổn, đời này chỉ có thể dừng bước ở Ngự Khí Nội Cương cảnh!”

Phía sau Sở Hưu thở phào một hơi, rốt cuộc y cũng hiểu vì sao Sở Tông Quang lại kỳ lạ như vậy, cũng minh bạch biến cố vốn có của Sở gia trong nội dung cốt truyện gốc là thế nào.

Thực lực Sở Tông Quang không yếu, xuất thân Long Kỵ Cấm Quân, hắn chắc chắn mạnh hơn võ giả cùng giai, đây cũng là lý do Sở Tông Quang có thể tùy ý đặt chân tại Thông Châu Phủ.

Chỉ có điều suốt hai mươi năm vừa qua, Sở Tông Quang vẫn luôn nghiên cứu món bảo vật mình chiếm được, thậm chí không tiếc bỏ dở tu hành, không buồn ngó tới gia tộc, bỏ qua hết thảy.

Chẳng trách Sở Tông Quang không để tâm tới bất cứ chuyện gì, ngày ngày bế quan, một lòng mong an ổn.

Đối với Sở Tông Quang mà nói, trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng nghiên cứu bảo vật kia.

Võ giả mặt có vết roi nhìn Sở Tông Quang, lạnh giọng nói: “Lúc trước khi ngươi gia nhập Long Kỵ Cấm Quân, thực lực yếu nhất, đại ca cũng chăm sóc cho ngươi nhiều nhất. Kết quả lại bởi ngươi mà đại ca bị hại chết. Nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không thấy hổ thẹn sao?”

Sở Tông Quang thở phào một hơi nói: “Ngươi không vì mình, trời tru đất diệt! Món bảo vật ta cầm trong tay lúc trước là chí bảo có thể khiến người ta một bước lên trời! Nếu đổi lại là các ngươi chẳng lẽ các ngươi không động tâm?”

Võ giả mặt có vết roi cười lạnh nói: “Hay cho câu người không vì mình trời tru đất diệt! Lúc trước ngươi dám phản bội chúng ta, nhưng ta cho ngươi biết, lần này chúng ta thuận lợi tìm được ngươi là do có người báo tin cho chúng ta, chúng ta mới biết lúc trước ngươi dùng tên giả!”

“Là ai?” Sở Tông Quang biến sắc nói.

Sở Hưu bước ra từ đám người, đứng sang một bên thản nhiên nói: “Là ta.”

Sắc mặt Sở Tông Quang lập tức trở nên hết sức khó coi, hắn chỉ vào Sở Hưu quát lớn: “Nghiệt chướng! Ngươi có biết rốt cuộc mình đã làm gì không? Ngươi làm vậy là hủy diệt toàn bộ Sở gia đấy!”

Sở Hưu lạnh giọng đáp: “Phụ thân đại nhân, là do ngài ép ta thôi. Ta giết một người hầu của Thẩm gia, ngươi lại muốn phế võ công của ta. Ngươi cũng biết đối với môt võ giả điều này mang ý nghĩa gì không? Sống không bằng chết! Ta không muốn chết, cho nên kẻ chết chỉ có thể là các ngươi.”

Võ giả mặt có vết roi cười lạnh nói :”Sở Tông Quang, ngươi cũng có ngày hôm nay! Lúc trước ngươi dám phản bội chúng ta, hôm nay lại bị con trai mình bán đứng, đây chính là quả báo!”

Ánh mắt Sở Tông Quang hiện vẻ ngoan độc, hắn trầm giọng nói: “Ba vị, chuyện lúc trước quả thật là sai lầm của ta. Có điều mọi chuyện đều đã qua, ta nguyện giao bảo vật ra, bốn người chúng ta cùng hưởng chung, các người tha cho ta lần này được không?”

Người mặt có vết roi cười lạnh một tiếng nói: “Tha cho ngươi? Ta có đồng ý, đại ca dưới suối vàng có biết cũng chẳng đồng ý!”

Nói xong, người kia mở hộp phía sau lưng mình, lấy ra một thanh đao.

Thanh đao đó lưỡi đao trong suốt, thân đao đỏ ửng, như thủy tinh trong suốt được khảm lên xương sống đỏ thẫm, cực kỳ yêu dị.



“Thanh đao này tên là Hồng Tụ Đao, là bảo vật ba huynh đệ chúng ta thu thập được cho nhị công tử mấy năm nay, mong dùng thứ này cầu xin nhị hoàng tử tha thứ.

Giờ giết ngươi, cầm bảo vật về, không chỉ sửa oan được cho đại ca, chúng ta cũng có thể đặt chân lại vào Long Kỵ Cấm Quân, không bị người khác chế nhạo nữa!”

Thẩm Mặc thấy ánh mắt ba người bừng lên sát cơ, hắn vội vàng nói: “Ba vị, ta không phải người của Sở gia, các vị muốn giết cứ giết, để ta rời khỏi!”

Võ giả mặt có vết roi hai mắt đỏ bừng cười lạnh nói: “Không phải người của Sở gia? Hôm nay Sở gia mở tiệc chắc là định mời ngươi? Ngươi với Sở Tông Quang đều là cá mè một lứa, chẳng phải thứ tốt gì, chết cả đi!”

Thẩm Mặc âm thầm kêu khổ, ba người này mắt thấy đại thù hai mươi năm sắp báo được cho nên giết tới đỏ mắt, bất kể là ai cũng muốn giết.

Sở Hưu vội vàng nói: “Ba vị hảo hán, vừa rồi các vị cũng thấy quan hệ giữa ta và Sở Tông Quang rồi đấy, hắn định phế võ công của ta, ta cũng hận hắn tới thấu xương!

Hơn nữa ta biết rất rõ tình hình trong Sở gia, lát nữa ta sẽ giúp các vị tìm hết tài vật trong gia tộc, mong ba vị lưu lại cho ta một mạng!”

Hai người khác đưa mắt nhìn võ giả mặt có vết roi, người kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên cứ để lại cho tên tiểu tử này một mạng. Lão tứ, ngươi đi giết hết nhưng kẻ khác trong Sở gia!

Sở Tông Quang hại chết đại ca, lừa chúng ta hơn hai mươi năm, hôm nay ta muốn để cả Sở gia này chôn cùng hắn!”

Dứt lời một võ giả trong đó trực tiếp cầm thương đánh về phía Sở gia, bất kể hạ nhân của Sở gia hay người già trẻ em, hắn đều ra tay không hề lưu tình.

Ủy khuất tới hơn hai mươi năm, giờ đại thù đã được báo, bọn họ cũng bất kể mình có giết nhầm người vô tội hay không.

Đám người Sở Khai quên cả ngăn cản, lúc trước hắn còn cười trên nỗi đau sắp bị phế của Sở Hưu, sung sướng vì bản thân thoải mái thành người thừa kế gia chủ. Mà bây giờ hắn lại chỉ hận sao bản thân lại là người của Sở gia!

Nhìn những tộc nhân của mình bị đồ sát, ánh mắt Sở Tông Quang hiện vẻ quyết liệt, nói thật ra, cảnh tượng này hắn đã mơ thấy vô số lần.

Phản bội huynh đệ gì hắn cũng không buồn để ý, chí bảo trên tay, hắn thậm chí mặc kệ cả con trai ruột của mình, còn để ý gì tới huynh đệ?

Chuyện khiến Sở Tông Quang thật sự e ngại là nhị hoàng tử Đông Tề, là những Long Kỵ Cấm Quân khác.

Lúc trước hắn cầm chí bảo hốt hoảng chạy trốn về Sở gia, trực tiếp dẫn người của Sở gia tới Ngụy Quận. Hắn sợ nhất là bị người của Long Kỵ Cấm Quân đuổi theo, bắt hắn về Tề Quốc, bị nhị hoàng tử phẫn nộ dùng cực hình.

Kết quả đã bao năm trôi qua vẫn bình an vô sự, hắn còn tưởng mọi chuyện đều đã qua đi, không ngờ rốt cuộc vẫn không thể thoát nổi.

Đã không thoát nổi, vậy chỉ có thể cược một lần!

Nếu là cường giả của Long Kỵ Cấm Quân đánh tới, vậy Sở Tông Quang còn chẳng có tâm tư phản kháng, thậm chí trực tiếp lựa chọn tự vẫn, bằng không nếu bị mang về sẽ là sống không bằng chết.

Có điều nếu giờ chỉ có ba người này, hắn vẫn có can đảm đọ sức một phen.