Côn Luân Ma Chủ

Chương 517: C517



Thấy nhát đao của chấn nhiếp toàn trường, Lý Nguyên quay đầu về phía ba khách khanh của thái tử nói: “Giờ các ngươi còn cho rằng ta để các ngươi ra tay là dùng dao mổ trâu giết gà không?”

Ba võ giả kia hai mặt nhìn nhau, thực lực Sở Hưu quả thật vượt ngoài tưởng tượng của họ.

Giờ những võ giả bên phía Tây Nam tạm thời không dám tới gần, bọn họ chỉ có thể xung phong gánh việc.

Lý Nguyên nhìn về phía đám người không hề ra tay như Trịnh Thiên Đồ, cau mày nói: “Trịnh môn chủ, các. ngươi có ý gì đây? Nếu đã gia nhập dưới trướng thái tử, vậy đừng có ba tâm hai ý. Mọi người cùng ra tay giải quyết tên Sở Hưu này đi sau đó dựa theo công lao phong thưởng. Các ngươi yên tâm, đi theo thái tử điện hạ, với danh tiếng nhân hậu của điện hạ, chắc chắn sau này các ngươi sẽ không chịu thiệt đâu.”

Trịnh Thiên Đồ gật nhẹ đầu, cũng đi theo ra ngoài. Có điều đúng lúc này Trịnh Thiên Đồ, gia chủ Lưu gia Lưu Cát, chưởng môn Điểm Thương Kiếm Tông Hàn Đình Nhất, trại chủ Thanh Phong Trại Tống Liêm không hẹn mà cùng xuất thủ, đánh lén đồng bọn bên cạnh!

Đặc biết là Trịnh Thiên Đồ, hắn vừa vặn đi sau lưng một khách khanh thủ hạ của thái tử, chuôi kiếm sắt rất bình thường không đáng chú ý kia khi rời vỏ lại tỏa ra vẻ sắc bén lạnh lẽo thấu xương, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn. Nhất kiếm pháp vạn pháp, không ngờ lại trực tiếp gi ết chết tên khách khanh không hề phòng bị kia tại chỗt

Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Lý Nguyên cũng bất ngờ, ngay cả các võ giả Tây Nam khác. cũng bất ngờ. Bốn người Trịnh Thiên Đồ không ngờ lại đột nhiên phản bội ra tay đánh lén.

Sau khi đánh lén, bốn người không dám tiếp tục ở lại mà trực tiếp quay người chạy sang phía Sở Hưu, đám người kinh hãi không ai kịp ra tay chặn đường.

Bốn người Trịnh Thiên Đồ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ kỳ dị.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng chỉ có bản thân là phản đồ, không ngờ lại có nhiều “đồng đạo như vậy.


Lúc này Lý Nguyên mới phản ứng lại, hắn chỉ đám người Trịnh Thiên Đồ nổi giận quát lớn: “Trịnh Thiên Đồ! Bốn người các ngươi dám phản bội thái tử điện hạ, muốn chết phải không?”

Lý Nguyên tới giờ vẫn không hiểu, rốt cuộc Sở Hưu làm sao làm được. Không ngờ còn khiến bốn nhà đã mở miệng đồng ý gia nhập dưới trướng thái tử điện hạ cùng nhau phản bội.

Hay nên nói đây vốn không phải là Sở Hưu làm mà do nhị hoàng tử đã sớm phát giác ra động tác của bọn họ cho nên ra tay trước.

Có điều giờ không phải lúc cho Lý Nguyên suy nghĩ những chuyện này, bởi vì sau khi bọn Trịnh Thiên Đồ phản bội, bên phía bọn họ lại mất đi một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, ba người bị đả thương, thế cục đã nghịch chuyển.

Quan trọng nhất là những võ giả Tây Nam bảo trì trung lập lúc trước chuẩn bị theo xu thế của đa số, lúc này đã dao động.

Một bên là thái tử, một bên là nhị hoàng tử. Thật ra bọn họ chọn thần phục ai cũng không quan trọng, phương pháp đơn giản nhất là ai mạnh hơn thì bọn họ gia nhập dưới trướng người đó.

Trước đó họ còn thấy lực lượng của thái tử rất mạnh, còn giờ lại thấy lực lượng bên phía nhị hoàng tử có vẻ càng mạnh.

Lúc này đối mặt với câu chất vấn của Lý Nguyên, sắc mặt ba người Trịnh Thiên Đồ khá khó côi, không phải bọn họ thật sự muốn phản bội mà là bị ép không còn cách nào.

Trịnh Thiên Đồ chắp tay nói: “Lý đại nhân, có một số việc cho dù chúng ta không muốn nhưng lại không biết làm thế nào. Tạo hóa trêu ngươi, giờ chúng ta chỉ có thể đứng ở phái đối lập với thái tử điện hạ.”

Tống Khiêm bên cạnh bĩu môi, hắn chẳng có nhiều lý do ép buộc như vậy, chẳng qua là nhị hoàng tử hào phóng hơn thái tử nên hắn mới phản bội.

Sở Hưu ở bên cạnh nói: “Trịnh môn chủ, phản cũng phản rồi, sao phải nhiều lời vô dụng như vậy? Sao nào? Giờ hối hận rồi à?”

Đám người Trịnh Thiên Đồ vội vã lắc đầu.

Bọn họ đã phản bội thái tử, nếu lúc này còn đắc tội với bên nhị hoàng tử mới là tìm đường chết.

“Không hối hận thì tốt.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên vung tay lên quát lớn: “Giết!

Sở Hưu vừa dứt lời, cả Lý công công và Phương Trấn Kỳ cùng dẫn người lao tới.


Mặc dù từ khi kế hoạch bắt đầu tới giờ, Lý công công và Phương Trấn Kỳ luôn chỉ phụ trợ Sở Hưu, nhưng thực. lực chân chính của hai người bọn họ đều không yếu.

Lý công công xuất thân thái giám đại nội hoàng cung, giờ lên làm thái giám thân cận bên cạnh Lữ Long. Quang, điều này đã đủ chứng minh thực lực của Lý công công.

Lý công công không dùng binh khí, hai tay của hắn là binh khí tốt nhất.

Mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo hàn ý băng phong lãm liệt, trực tiếp đông cứng kinh mạch cùng cương khí của võ giả, vô cùng âm tà.

Bên phía Phương Trấn Kỳ lại vừa vặn tương phản với Lý công công. Võ đạo của hắn cương mãnh tới cực điểm, tay cầm trường thương, mỗi thương đánh xuống đều như thái sơn áp đỉnh, phá sơn đoạn nhạc.

Có Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công dẫn đầu, lại có đám người Trịnh Thiên Đồ đồng loạt ra tay, bên phía thái tử lập tức bị áp chế.

Còn đám võ giả bên khu vực Tây Nam, ngoại trừ một số ít người vẫn lựa chọn đứng về phía thái tử, phần lớn mọi người đều chỉ quan sát.



Võ giả khu vực Tây Nam này thật ra chẳng hề trung thành với thái tử. Đối với những kẻ phần lớn thời gian dùng vào việc chém giết lẫn nhau ở khu vực Tây Nam hoang vu này, kẻ thăng mới là chân lý. Giờ phải lựa chọn đối tượng thần phục, đương nhiên họ muốn chọn người mạnh nhất.


Sở Hưu cầm đao lao thẳng về phía Lý Nguyên, y tính †oán nhiều như vậy ngoại trừ để trả thù thái tử, còn một nguyên nhân nữa là muốn gi ết chết Lý Nguyên, đoạt lấy cơ duyên của hắn!

Thấy Sở Hưu đánh về phía mình, Lý Nguyên biến sắc. hét lớn: “Ngăn Sở Hưu lại!”

Theo tiếng la của Lý Nguyên, vài võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng một khách khanh Thiên Nhân Hợp. Nhất dưới tay hắn đồng loạt đánh về phía Sở Hưu. Một người không ngăn được Sở Hưu, vậy thì nhiều người!

Mặc dù thực lực Lý Nguyên không bằng đám khách khanh này nhưng hắn lại là tâm phúc của thái tử. Địa vị của hắn trong số những người dưới trướng thái tử rất cao, cho nên hôm nay ở đây ngoại trừ Trần công công và Lý Nguyên, ai cũng có thể xảy ra chuyện nhưng chỉ hai người đó không được có vấn đề gì.

Khách khanh ra tay với Sở Hưu sử dụng một loại binh khí hết sức hiếm thấy trên giang hồ, đó là một lưỡi rìu bản to, cao cỡ một người.

Bản thân hắn cũng là người to cao, xem ra đi theo con đường lực lượng cơ thể, một rìu chém ra, cương khí đều bị lực lượng của nhất rìu này khuấy động, mang theo khí thế hùng hồn mạnh mẽ chém thẳng xuống đầu Sở Hưu!

Võ giả tu luyện theo hướng này thường không mấy kỹ xảo, khi lực lượng đạt tới cực hạn trực tiếp dùng lực. phá vạn pháp.

Nhưng đáng tiếc cung phụng này còn chưa đạt tới cảnh giới đó. Ít nhất giờ đối đầu với Sở Hưu, lực lượng bản thân hắn căn bản không phát huy ra nổi.

Hai mắt Sở Hưu đã hóa thành tinh thần luân chuyển, nhật nguyệt biến ảo. Uy năng Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, đồng thời phối hợp với Nội Phược Ấn bộc phát ra tốc độ cực hạn, tùy ý né tránh tất cả công kích từ lưỡi rìu lớn này.