Côn Luân Ma Chủ

Chương 564: C564



“Đồng loạt ra tay!”

Đổng Tương Bình quát lên một tiếng chói tai, hắn cùng vài chục võ giả Đổng gia đồng loạt ra tay, cương khí đồng nguyên ngưng tụ lại một chỗ, uy thế mạnh mế vô song. Không ngờ cương khí của họ trực tiếp hội tụ thành một thanh trường kiếm, mang theo khí thế hùng. hồn đón lấy thế đao của Sở Hưu.

Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm cương khí vỡ vụn nhưng một đao mang theo ma khí mãnh liệt của Sở Hưu cũng bị chém vỡ.

Hai mắt Đổng Tương Bình lập tức sáng lên, hẳn biết cho dù Sở Hưu này đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, cho dù khả năng chiến đấu có mạnh hơn nưa, xuất nhưng hắn không phải tông sư võ đạo, lấy một địch nhiều vẫn nằm trong thế yếu.

Có điều chờ tới khi ma khí tiêu tán, thứ xông tới trước mặt lại là phật quang chói mắt vô cùng!

Sở Hưu tay niết Vô Úy Ấn, phật quang quanh người bừng lên rực rỡ, pháp tướng trang nghiêm.

Phía sau hắn một hư ảnh Đại Nhật Như Lai tương hợp cùng thân hình Sở Hưu, một chưởng đánh ra, phật quang rực rỡ, chiếu rọi vạn giới!

Hoán Nhật Đại Pháp!

Nói thật ra, Sở Hưu vẫn lừa Đàm Uyên đại sư.


Hắn đáp ứng với Đàm Uyên đại sư không dùng Hoán Nhật Đại Pháp giết người, nhưng nếu là võ công, làm sao lại không giết người cho được?

Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, một chưởng của Sở Hưu trực tiếp đánh lui mấy chục võ giả Đổng gia một bước. Một số kẻ yếu một chút trực tiếp phun ra máu tươi, đã bị chấn thương.

Trận thế mà Đổng Tương Bình vừa dựng thành lập. tức bị Sở Hưu đánh tan, ánh mắt hắn đầy kinh hãi, mãi tới giờ hắn mới hiểu thực lực tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng rốt cuộc kinh khủng tới mức nào.

Sở Hưu cường đại không phải chỉ ở một điểm riêng biệt gì mà là rõ ràng ngươi và hắn cùng một cảnh giới, nhưng hắn lại cường đại tới mức ngươi hoàn toàn tuyệt vọng!

Hoán Nhật Đại Pháp có uy lực đoạt thiên địa tạo hóa thâu thiên hoán nhật, có điều trạng thái đó cũng như bản thân đang thiêu đốt, Sở Hưu hiện giờ còn chưa thể hoàn †oàn nắm giữ. Cho nên vừa rồi y chỉ xuất một chưởng, không tiếp tục vận dụng Hoán Nhật Đại Pháp.

Tay niết Nội Phược Ấn, tốc độ của Sở Hưu lập tức gia tăng tới cực hạn, tiếp đó ánh đao bùng lên, A Tỳ Đạo Tam Đao chém thẳng xuống, ba đao hợp nhất đao ý cũng hợp nhất. Trường kiếm trong tay Đổng Tương Bình ầm ầm vỡ vụn, bản thân cũng bị đao mang gây thương tích, trước ngực lưu lại một vết đao khổng lồ, máu tươi không ngừng phun ra.

Không đợi Đổng Tương Bình kịp nói một chữ, đao trong tay Sở Hưu đã lại chém xuống.

Lần này những võ giả Đổng gia còn định ngăn cản, nhưng tay trái Sở Hưu đã niết thành Trí Quyền Ấn, tiếp đó lĩnh vực cương khí của y bùng ra. Thân hình những võ giả Đổng gia như bị chậm lại, giam cầm trong đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu xuất đao chém bay đầu Đổng Tương Bình!


Thi thể không đầu ngã trên mặt đất, đầu của Đổng Tương Bình tiếp đó cũng rơi theo, phát ra một tiếng “cạch nhỏ. Trong mắt hắn vẫn giữ nguyên vẻ không cam lòng, muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc vĩnh viễn không còn cơ hội.

Thật ra Đổng Tương Bình này cũng xem như người tài, khi vừa thấy Sở Hưu, hắn đã biết rõ người trước mắt chính là hung thủ giế,t chết đệ đệ mình. Thế nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, bày mưu tính kế, có vẻ vô cùng lý trí phối hợp với Sở Hưu tấn công Viêm Xích Tiêu.

Nói thật, khi đó ngay cả Sở Hưu cũng không hề nghi ngờ. Có điều thực lực lại là điểm không may của Đổng Tương Bình. Cho dù âm thầm đánh lén, Đổng Tương Bình cũng chẳng thể làm Sở Hưu bị thương.

Lúc này Sở Hưu cũng đưa mắt nhìn sang những võ giả Đổng gia khác, khiến bọn họ trong lòng phát lạnh.

Thật ra danh tiếng của Đổng Tương Bình tại Đổng gia cũng không lớn, tuổi tác không lớn cũng không nhỏ. thực lực lại chỉ vừa mới bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất. Sức chiến đấu bản thân Đổng Tương Bình cũng chẳng xuất sắc gì nhưng dẫu sao cũng là lực lượng trung kiên của Đổng gia. Ngay hắn Sở Hưu còn nói giết là giết, chẳng lẽ y còn tha cho bọn họ hay sao?

Sở Hưu này e rằng đã sớm có tâm tư giết người diệt khẩu!

Những võ giả Đổng gia kia không hổ danh xuất thân thế gia, bọn họ không bị dọa chạy tán loạn mà hét lớn: “Đồng loạt ra tay, gi,ết chết tên Sở Hưu này, bằng không chúng ta đều không sống nổi!"

Dứt lời một loạt võ giả Đổng gia lao thẳng về phía Sở Hưu, còn nghênh đón bọn họ... lại là một trường giết chóc! Đồ sát nghiêng về một bên!


Bước ra một bước, Sở Hưu đã tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh.

Huyết Luyện Thần Cương được Sở Hưu phát huy tới cực hạn, trên ma đao phủ kín một màu đỏ máu quỷ dị.

Một đao chém ra, ma khí và lực lượng huyết sát xen lẫn, dưới lực lượng cường đại này, hầu như không ai đỡ nổi một đòn của Sở Hưu.

Hơn nữa giờ y đang trong trạng thái Vong Ngã Sát Cảnh, mặc dù cảm giác lực bị áp chế nhưng trong Vong Ngã Sát Cảnh, ngũ giác của Sở Hưu đều được tăng cường, quần chiến cơ hồ không có địch thủ. Thân hình Sở Hưu như một cơn bão màu đỏ máu, những nơi y đi qua để lại vô số hài cốt đứt chân gấy tay!

Viêm Xích Tiêu không nhúng tay vào, lúc này hai hốc mắt trên đầu lâu hắn

bập bùng hai ngọn lửa màu xanh, lung lay theo một quy luật, tựa như đang quan sát Sở Hưu.

Nói thật ra, sát tính của Sở Hưu khiến ngay chính hắn cũng phải kinh ngạc, người trẻ tuổi này sát tính mạnh tới mức không kém gì bọn họ.

Ngày trước trong thời kỳ thượng cổ, Lã Ôn Hầu tung hoành thiên hạ, không tính là chính nhưng cũng không đơn thuần là ma, dùng chữ tà có vẻ thích hợp hơn. Tóm lại bọn họ đi theo Lã Ôn Hầu một thời gian dài như vậy, đắc tội với không ít người, có Chính đạo, có Ma đạo, thậm chí có lần bọn họ còn từng khiến cả hai giới Chính Ma cùng hoàng triều nhân gian liên thủ vây giết bọn họ.

Thời gian đó chính bọn họ cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu người. Cái danh Ma Thần - Lã Ôn Hầu cũng từ đó lan truyền khắp thiên hạ.


Còn trạng thái hiện tại của Sở Hưu đã rất giống bọn họ, sát tính thấm sâu tận xương tủy.

Trong mắt Sở Hưu, Viêm Xích Tiêu chỉ chứng kiến vẻ hờ hững, không phải hung ác, nhưng như vậy mới là kinh khủng nhất.

Trong mắt Sở Hưu đã không có chính tà đúng sai, chỉ có người hắn có thể giết và không thể giết. Hững hờ thu gặt nhân mạng như vậy, cảm xúc sẽ không phát sinh bất cứ xao động nào, trạng thái đó thậm chí còn kinh khủng hơn đám ma đầu lấy giết người làm thú vui.

Bởi vì những ma đầu đó mặc dù giết người đổi lấy niềm vui, nhưng chí ít bọn họ còn biết mình đang giết người. Còn Sở Hưu thì sao? Đối với hắn mà nói giết người chỉ là một loại công cụ, một loại thủ đoạn mà thôi.

Còn lúc này giữa trận, không có Đổng Tương Bình cầm đầu, các võ giả Đổng gia còn không chịu nổi một đòn. Không tới nửa khắc đồng hồ sau đã bị Sở Hưu chém giết gần hết. Trên mặt đất lúc này thậm chí không có một thi thể hoàn chỉnh, vô cùng kinh khủng.

Còn lúc này những võ giả tán tu đã hoảng sợ tới cực điểm.

Bọn họ muốn trốn nhưng hai sợi xích sắt bừng bừng ngọn lửa của Viêm Xích Tiêu lại nhanh chóng lượn quanh phía ngoài, với thực lực bọn họ căn bản không cách nào xông ra.

Chứng kiến Sở Hưu mang theo ánh mắt đỏ rực như máu nhìn về phía mình, đám võ giả tán tu đã hoàn toàn hỏng mất.

Những võ giả khác không nhịn được cầu khẩn: “Sở đại nhân, tha cho chúng ta đi, chúng ta cũng chỉ bị ép bất đắc dĩ mới phải ra tay với ngươi mà thôi. Chúng ta thề sẽ tuyệt đối không nói ra chuyện hôm nay!”

Sở Hưu nhìn người kia một hồi, trường đao trong tay thu lại. Ngay lúc người kia vừa thở phào một hơi, Sở Hưu đã đấm ra một quyền, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền.