Thanh âm này giống như lá bùa đòi mạng, cách tôi càng ngày càng gần.
Tôi nỗ lực bước đi thật nhanh về phía cửa ra, nhưng cái cơ thể mập mạp này đã liên lụy tôi, khiến tôi chạy rất chậm, làm tôi gấp muốn chết.
Cuối cùng, tôi sờ đến cửa, nhưng cái khoá đầu chó kia nằm ở bên ngoài, bên trong chẳng có cái hết, tựa như nó là một cánh cửa chỉ có thể vào chưa không thể ra.
"Khanh khách" thanh âm từ sau lưng rôi truyền đến, tôi sợ hãi đến nỗi khóc không ra nước mắt, thân thể cứng đờ, không dám quay đầu lại.
Đột nhiên, tay hắn bắt lấy hai bả vai tôi, tôi sợ hãi kêu lên: "A......"
Sau đó, tôi cảm giác được hắn chậm rãi cúi người, ghé vào bên tai tôi, rồi từ từ trượt xuống cổ, tham lam ngửi.
Tôi khóc lớn nói: "Tôi đã ba ngày không tắm rửa, rất thối, không thể ăn, huhuhu..."
Tôi vừa khóc, hai tay cũng vừa sờ lung tung trên cánh cửa.
Đột nhiên tôi sờ thấy một sợi dây.
Tôi không chút nghĩ ngợi mà kéo sợi dây, cũng đúng lúc hắn đang há mồm cắn cổ tôi.
Đột nhiên, không gian bỗng sáng lên.
Thì ra tôi sờ thấy công tắc bóng đèn trong mật thất.
Tuy rằng ánh sáng mong manh, nhưng cũng đủ để thấy rõ khuôn mặt của một người.
Bất ngờ có ánh sáng làm tôi không kịp thích ứng phải nhắm hai mắt lại, ngay cả hắn cũng không thể mở mắt, hắn buông tôi ra, duỗi tay che đi ánh đèn.
Tôi nhân cơ hội, cuống quýt dịch sang bên cạnh.
Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng trốn khôn thoát.
Tôi mới bước được vài bước thì đã ngã chổng vó trên mặt đất.
Tôi đưa hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Ngũ quan hắn đầy đủ, sắc mặt thì như tờ giấy trắng, hàm răng sắc nhọn.
Vậy mà lại là một con cương thi, hơn nữa nhìn bộ dạng hắn thì chắc hẳn là con lai, trang phục trên người là kiểu quan phục phương Tây cổ xưa.
Hắn nhìn vào tôi, bước chân đột nhiên ngừng lại, biểu cảm đầu tiên là giật mình, lại là nghi hoặc.
Mấy cái biểu cảm này thật ra so với chương trình cương thi trình diễn trên TV thì phong phú hơn nhiều.
Tôi sợ hãi nhìn hắn, trong lòng chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Có lẽ lại kéo dài thêm một cái chút thời gian, có lẽ tôi có thể kiên trì đủ ba ngày, sau đó về nhà.
Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, sau đó hắn lại bắt đầu đi về phía tôi.
Tâm tôi lạnh buốt, khóc ròng nói: "Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ? Gặp phải con ma cực phẩm Hạ Khải Phong còn chưa tính, còn phải bị một con cương thi như anh cắn chết."
"Cô biết Hạ Khải Phong?" Cương thi rất có hứng thú, nhìn tôi nói.
Hắn có thể nói? Thì ra là một con cương thi cao cấp.
Lòng tôi thoáng may mắn, có lẽ tôi có thể nói chuyện với hắn vài câu, thuyết phục hắn buông tha tôi.
Nhưng vấn đề này nên trả lời như thế nào? Tôi phải suy nghĩ thật kỹ.
Tôi muốn trả lời tôi biết Hạ Khải Phong, hơn nữa chúng tôi là bạn tốt.
Cầu xin hắn buông tha tôi.
Nếu hắn với Hạ Khải Phong là kẻ thù, vậy thì chẳng phải tôi sẽ chết chắc sao?
Ngược lại, nếu hắn và Hạ Khải Phong là anh em tốt, mà tôi lại ở trước mặt hắn nói xấu về Hạ Khải Phong, đến lúc đó kết cục của tôi cũng sẽ rất thê thảm.
Có lẽ tôi có thể tìm cái tin tức an toàn để lựa chọn đáp án phù hợp.
Tôi nhìn hắn, nói: "Vừa rồi hắn nói với tôi, người bị nhốt ở đây xấu hơn hắn, tôi nói tôi không tin, cho nên tôi liền tiến vào nhìn thử.
Chính là tôi nhìn xong thì cảm thấy anh đẹp hơn hắn rất nhiều."
Tôi run sợ nói, nhìn hắn không chớp mắt.
Tôi muốn xem sau khi nghe được lời này hắn sẽ có biểu cảm gì.
Vẻ mặt của hắn, đầu tiên là oán giận cùng khinh thường, sau đó là nghi vấn, cuối cùng là đắc ý, nhịn không được mà cong miệng cười, bộ dáng rất trẻ con.
Sau đó hắn ra vẻ không sao cả, nói: "Trời, La Đức Liệt ta dám nhận đẹp trai thứ hai Minh giới, ai dám nhận thứ nhất? Hạ Khải Phong thì đứng thứ ba còn chưa được tính.
Không thể tưởng được ta mới ngủ mấy năm, hắn đã bịa đặt nói xấu ta, hừ để ta gặp hắn xem ta thu phục hắn như thế nào."
Tôi nghe hắn nói như vậy, liền đại khái hiểu được quan hệ của hắn và Hạ Khải Phong chắc chắn không phải là địch nhân.
Xác nhận được quan hệ của bọn họ, tôi định "nhận thân".
Nhưng lại bị hắn giành trước một bước, hắn đột nhiên tới gần tôi, nhìn tôi với ánh mắt mãnh liệt, nói: "Cô không cần nói cho ta biết quan hệ của cô và Hạ Khải Phong.
Bởi vì, từ giờ trở đi cô nữ nhân của La Đức Liệt ta."
"......" Tôi nhất thời không kịp phản ứng, tưởng mình nghe lầm.
Vừa rồi rõ ràng còn muốn ăn tôi, hiện tại cốt truyện đột nhiên chuyển biến, muốn tôi làm nữ nhân của hắn?
Tại sao chứ? Chẳng lẽ trông tôi rất giống ma? Bằng không tại sao lại bị ma nhìn trúng? Ngay cả cương thi cũng nhìn trúng?
Rốt cuộc tôi nên cao hứng hay là khổ sở?
La Đức Liệt nhìn tôi ôn nhu nói: "Không nói lời nào, ta liền coi như cô ngầm đồng ý nha? Phải biết rằng bước đầu tiên để làm nữ nhân của cương thi, chính là cũng biến thành cương thi, cho nên...!Để ta cắn cô một ngụm đi?"
Ặc, thì ra là vẫn muốn cắn tôi!
Biến thành cương thi còn không bằng để hắn ăn tôi, tôi sợ tới mức gương mặt tê dại, không dám thở mạnh.
Hắn nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh, từ từ tới gần cổ tôi.
Tôi hít hà một hơi, nhắm mắt lại kêu to: "Không cần, tôi không muốn biến thành cương thi.
Tôi, tôi đã là nữ nhân của Hạ Khải Phong, anh muốn cắn tôi thì anh phải nhận được sự đồng ý của Hạ Khải Phong trước đã."
Hắn đột nhiên bay đi.
Giờ phút này, tôi nhìn thấy một bóng dáng.
Không phải cương thi La Lức liệt, mà là Hạ Khải Phong.
Hắn rất có khí phách, che chắn trước người tôi.
Mà La Đức Liệt lại bị hắn đánh một chưởng, bay ra xa.
La Đức Liệt che ngực, ngẩng đầu nhìn hắn cười.
Tuy rằng Hạ Khải Phong chỉ đưa lưng về phía tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được lửa giận của hắn.
Thanh âm hắn âm trầm, lạnh lẽo: "La Đức Liệt, cô ấy chỉ giống Hàn Như Ngọc thôi, chứ thực ra không phải là nàng."
La Đức Liệt cười trào phúng: "Thì ra ngươi biết cô ấy chỉ giống nàng? Chẳng lẽ không phải ngươi dùng này cô ấy để thay thế Hàn Như Ngọc sao?"
"Chuyện này không liên quan đến ngươi.
Ta nói lại một lần nữa cô ấy không phải Hàn Như Ngọc.
Trước kia ta thừa nhận Hàn Như Ngọc là của ngươi, hiện tại cô ấy là của ta, cũng mong ngươi quý trọng tình nghĩa huynh đệ của chúng ta."
La Đức Liệt ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười, đi tới vỗ bờ vai Hạ Khải Phong rồi ghé vào tai hắn.
Không biết hắn ta nói cái gì mà tôi thấy sắc mặt Hạ Khải Phong dường như có vẻ xấu hổ, còn liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi cảm giác mình giống như một loại hàng hóa, bị bọn họ tới cướp đoạt.
Mà nguyên nhân tôi bị cướp đoạt là bởi vì tôi trông giống người trong lòng của bọn họ.
Trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, tôi oán giận nghĩ: Tôi là tôi.
Tôi không muốn làm thế thân của người khác.
Cho dù tôi có giống người ta, bọn họ cũng không thể xem tôi là thế thân.
La Đức Liệt không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt tôi rồi ôm lấy bả vai tôi, nói: "Mỹ nữ, nhớ kỹ, nếu cô không thích hắn thì có thể quang minh chính đại tới tìm ta.
Ta chờ cô ngoại tình nha!"