Quý Tu Quân cũng không biết động vật be bé vô hại nằm trong bàn tay đang suy nghĩ gì, mà sức mạnh của anh cũng đã khôi phục được phân nửa, nên cuối cùng cũng đứng dậy được.
Nghĩ đến vật nhỏ trắng như tuyết thích sạch sẽ, anh liền cẩn thận đặt vật nhỏ đang choáng váng trong tay xuống giường, nơi còn sạch sẽ duy nhất ở chỗ này.
Tạm thời gọi là giường đi.
Quý Tu Quân mặt không đổi sắc nhìn lướt qua vết máu người trên phiến đá nhìn như giường, cùng với phần bụng có vẻ như vỡ vụn đến nội tạng, xong rồi quay người đi đến khoang thuyền hình bầu dục, mở cánh cửa phía bên còn lại, giơ tay chạm vào một cái nút trên đó.
Lỗ tai Việt An run lên, cậu phục hồi tinh thần, tỉnh lại từ trong sự khiếp sợ bị một tên loài người đùa bỡn lưu manh, nhìn thấy cái thứ màu trắng bên cạnh mình đang thong thả khép kín lại như lúc ban đầu, vội vã vươn mình bò lên rồi nhảy xuống giường.
Cậu tìm một địa phương không bị bẩn để đứng, sau đó trơ mắt nhìn khoang thuyền màu trắng hình vỏ trứng bắt đầu biến to ra, kèm theo tiếng máy móc vận động nho nhỏ, trong mười mấy giây ngắn ngủi biến thành một dãy phòng ở —— nói chính xác, hẳn là một cái phòng mới đúng.
Nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng thấy việc này đã vượt qua khoa học kỹ thuật của Trái Đất ít nhất mấy thập niên, Việt An đi bộ vòng quanh góc tường, sau đó dừng bước trước một nơi có vẻ là cửa.
Hiện tại khoa học kỹ thuật của Địa Cầu đã tiến bộ đến trình độ này rồi sao!
Việt An nhớ đến đồng tộc của mình không thích đi tìm chủ nhân, trái lại hoá thành hình người rồi chơi game đến trầm mê, cậu cảm thấy lúc này có thể trở về đi tìm bọn họ, khẳng định lại có thể thu hoạch một đống lớn trò chơi mới mẻ đủ thể loại.
Trải qua mấy chục năm, Việt An cũng hơi nhớ đám mèo trong tộc thỉnh thoảng sẽ tụ tập lại chỉ để phun tào các loại nguyện vọng đa dạng của đám chủ nhân con người kia.
Nếu quan hốt phưn mới nhậm chức của cậu có thể đến được nơi này —— mặc dù xem như là gặp rủi ro, nhưng việc này không liên quan, nếu anh có thể đến được nơi này, thì nhất định sẽ có biện pháp quay trở về.
Dù sao nhìn chung thì loài người cũng là một chủng tộc thông minh.
Trở lại cùng nhóm đồng tộc chào hỏi để báo tin bình an cũng tốt.
Việt An nghĩ như vậy nên tâm tình khá là khoan khoái, vui vẻ quơ quơ chóp đuôi.
Quý Tu Quân khởi động xong trạng thái an toàn, vào nhà liền không thấy cục bông trắng nhỏ đáng lẽ nằm trên giường.
Bước chân của Nguyên soái tiên sinh hơi ngừng lại, lông mày khẽ nhăn lại một chút.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không làm ra động tác dư thừa nào, bình tĩnh lấy ra một bộ quần áo từ trong ngăn kéo nhỏ để thay, lại lấy một cái bình nhỏ, phun chất lỏng ra một mảnh giấy, làm cho nó ẩm ướt, sau đó kề sát dưới mũi mình rồi hít sâu một cái.
Đây là một dụng cụ nhỏ các cư dân ở liên minh tinh tế đều sử dụng, nó là một dạng công cụ đơn giản dùng để cung cấp dưỡng khí, vô sắc lại mềm mại thông khí qua da, chất lỏng được đặc chế sau khi phun kề sát dưới mũi thì hoàn toàn không thấy được dị dạng, một lần sử dụng có thể ở trong hoàn cảnh không dưỡng khí duy trì ba tiếng đồng hồ.
Hiển nhiên, tinh cầu này đối với loài người mà nói cũng không phải hành tinh nghi cư (*).
(*) Nghi cư: Thích hợp để cư trú.
Hàm lượng dưỡng khí(*) thấp, không khí khô ráo, lực hút hành tinh(*) cao hơn tinh cầu nghi cư bình thường, lúc nãy khi di chuyển có cảm giác giống như đang ở trong phòng rèn luyện trọng lực mức sơ cấp.
(*) Dưỡng khí: cái này ý tác giả chắc là Oxy.
(*) Lực hút hành tinh: còn gọi là trọng lực (m/s2), các bạn hẳn biết là trọng lực mặt trăng thấp hơn so với Trái Đất, lên đó mấy bạn nhún một cái là bay lên luôn. Còn nếu cao hơn, thì bạn sẽ có cảm giác mang theo đồ vật nặng khi di chuyển vậy.
Tố chất thân thể Quý Tu Quân rất tốt, trước tiên điều chỉnh hô hấp rồi duy trì cho đến khi thân thể khôi phục, sau khi đến nơi này một lát cũng đã hít dưỡng khí bổ sung.
Động tác của nguyên soái tiên sinh rất trật tự, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.
Anh ngồi dưới đất, thân thủ vỗ vỗ một bên vách tường, ở trên vách hiện ra mấy con số mờ nhạt rồi nhanh chóng hợp lại thành một chuỗi chữ số, lập tức giữa khoảng không trước mắt bắn ra hình ảnh.
Quý Tu Quân đang lựa chọn tiến vào khoang an toàn, từ hệ thống phòng ngự của khoang an toàn thu chế(*) xuống hình ảnh.
(*) Thu chế: thu hồi + phục chế.
Mục đích của thu chế hình ảnh là ghi chép lại chứng cứ và diện mạo người, để phòng ngừa tù binh chạy trốn, hoặc là bị kẻ địch trong nội bộ nhân viên tự ý mở của khoang tạo thành thương vong, đồng thời, cũng có thể giúp người sử dụng sau khi thoát hiểm thành công, thời điểm trở lại có thể cung cấp chứng minh cho toà án vũ trụ.
Thời điểm Quý Tu Quân bị tập kích là lúc đang theo lệ đi dò xét lãnh địa tinh hệ của liên minh.
Liên minh dò xét năm năm một lẫn, mỗi lần kéo dài một năm, trước mắt, đế quốc Sintes cùng điều động hai nguyên soái, một người phụ trách khu vực Đông Nam, một người phụ trách khu vực Tây Bắc.
Quý Tu Quân là người phụ trách khu vực Đông Nam.
Người tập kích anh là đoàn cướp(*) vũ trụ tiếng xấu nổi khắp tinh hệ, mà thời điểm nguyên soái tiên sinh nhìn thấy hình ảnh phi thuyền và cơ giáp của mình bị phá huỷ, ánh mắt không có một tia gợn sóng.
(*) QT ghi là giặc cỏ… mà tui thấy để giặc cỏ sao sao ấy…
——Thời điểm anh bị tập kích là khi bị lạc đội.
Thân là Nguyên soái đế quốc, thông thường bên người Quý Tu Quân luôn có thủ vệ, thời điểm lạc đội vô cùng ít ỏi.
Nhưng mà chính trong những lần ít ỏi đó, anh bị đánh lén bất ngờ.
Rất rõ ràng, bên trong đội thủ vệ của nguyên soái có nội gián.
Có thể là Quý Tu Quân hoàn toàn không có đem hai chuyện bên trong đội cận vệ có nội gián, cùng với bản thân bị cướp vũ trụ tập kích để trong lòng. Ngược lại, anh yên lặng, ngưng thần nhìn khoang an toàn sau khi thoát khỏi phạm vi phòng giữ của kẻ địch.
Anh cần phải xác định toạ độ của mình.
Về phần nội gián, ngài nguyên soái cũng không để trong lòng, bởi vì anh tin tưởng rằng tâm phúc của anh sẽ cấp tốc đem người kia bắt lại.
Vận may của anh vô cùng tốt, khoang an toàn cũng không bị lực hút và sức đẩy của vũ trụ vứt đi quá xa, tinh cầu mà anh hạ xuống thuộc tinh hệ ở rìa lãnh địa của liên minh, thông qua hình ảnh ghi chép về mấy hành tinh có tiêu chí biểu trưng, nguyên soái tiên sinh đại khái xác định được toạ độ của mình.
Anh xem xong hình ảnh, rồi yên tĩnh ngồi dưới đất hít thở một lát, đợi đến lúc nhịp tim đang tăng nhanh dần dần ổn định lại, mới đứng lên.
Quý Tu Quân động tác gọn gàng nhấc lên nệm giường thấm máu tươi, xé mở nệm giường, từ bên trong nệm giường tản ra mùi máu tanh lấy ra một tấm thẻ dính vết máu, trong suốt, to bằng nửa bàn tay.
Nguyên soái tiên sinh bởi vì vết máu dính trên tấm thẻ mà hơi dừng lại một chút.
Tuy rằng con chíp tàng hình này không sợ nước vào, nhưng vết máu sau khi đọng lại sẽ để lại vết tích lồi lõm ở bên cạnh.
Nếu muốn sử dụng thì phải rửa sạch một chút mới được.
Quý Tu Quân nhớ lại một chút lượng nước ngọt dự bị ở trong khoang thuyền an toàn, cảm thấy chính mình vẫn nên đi ra ngoài tìm nguồn nước ngọt.
Anh từ một cái bao nhỏ treo trên tường lôi ra một bình chất lỏng, ôm theo đệm giường cùng quần áo rách rưới cần bỏ, quay người đi về phía cửa.
Việt An vừa nhấc móng vuốt lên chuẩn bị gõ cửa, móng vuốt còn chưa hạ xuống, cánh cửa trước mắt đã lập tức mở ra.
Cậu ngửa đầu nhìn về phía nhân loại đang ôm đệm giường mỏng manh cùng với quần áo bẩn thỉu, có vẻ như đang chuẩn bị đi ra ngoài vứt, mềm mại “Miao” một tiếng.
Nguyên soái tiên sinh cho rằng vật nhỏ này chạy theo không kịp, liền dừng bước chân lại.
“Miảo.” Việt An lại kêu một tiếng.
Cậu thấy con người này mặc một cái áo ngắn tay, cách quần áo vẫn có thể thấy rõ ràng đường nét cơ nhục như trước, chỉ là cảm giác đối phương mặc quần áo chỉnh tề thì vừa mắt hơn nhiều.
Cậu đi vòng qua cặp chân dài mặc quần dài đen của nguyên soái tiên sinh, hoàn toàn không có ý tứ xem mình là mèo ngoài(*), trực tiếp nghênh ngang đi vào cái thứ có vẻ là kết quả của khoa học kỹ thuật đen này.
(*)Chúng ta có người ngoài thì An bệ hạ có mèo ngoài.
—— Có ai sẽ nhẫn tâm từ chối một chú mèo con đáng yêu?
Ít nhất là nguyên soái tiên sinh không có từ chối.
Cũng không phải Quý Tu Quân không có tâm đề phòng, chỉ là sinh vật nhỏ này dùng mắt cũng có thể thấy thân thiện với người, thời điểm thân cận anh đều cố ý đem răng ranh và vuốt nhọn thu vào, chỉ để lại đệm thịt mềm nhũn.
Bộ tộc có trí tuệ cũng được xem là động vật độc nhất, con người đối với thiện ý cùng ác ý đến từ bên ngoài có thể phán đoán phần lớn, chỉ là tư duy trí tuệ sẽ gây trở ngại bọn họ làm việc theo bản năng, làm cho bọn họ khắc chế dục vọng của chính mình, dùng đạo đức trói buộc chính mình.
Mà nguyên soái tiên sinh quanh năm ở bên ngoài ác chiến đối với bản năng nhận xét so với người thường còn cao thâm hơn nhiều.
Cùng động vật tư duy đơn giản lại thiện ác rõ ràng ở chung, thuận theo bản năng là đủ rồi.
Nhóc con thân thiện, nói không chừng còn cứu mạng anh.
Quý Tu Quân nhìn động vật nhỏ đang hiếu kỳ tản bộ chung quanh khoang thuyền an toàn, thỉnh thoảng đụng đụng chỗ này vỗ vỗ chỗ kia, anh ôm lấy nệm giường cùng quân phục rách nát ném ra ngoài cửa, sau đó mở cái nắp của lọ chất lỏng trong tay, nghiêm chỉnh rót chất lỏng lên.
Việt An nghe được động tĩnh, ngồi ở trong phòng, quay đầu nhìn về phía cửa.
Nệm giường và quần áo dính vết máu ở ngoài cửa, lúc cậu nhìn kỹ, dần dần hoá thành hơi nước nóng bốc lên, biến mất không còn một mống.
Thật sự là khoa học kỹ thuật đen!
Mắt mèo Việt An trợn tròn, nhìn Quý Tu Quân trở lại trong phòng, đậy nắp bình lại, nhét lại vào trong bao nhỏ trên vách tường.
Sau đó, anh kéo ra một cái tủ, trong tủ chồng chất mười mấy ống giống như ống nghiệm đựng chất lỏng màu xanh lam nhạt được sắp xếp chỉnh tề, Quý Tu Quân lấy ra một ống từ giữa một hàng, trực tiếp mở nắp uống một ngụm.
Hiếu kỳ và tham ăn là bản năng của mèo, đặc biệt là thời điểm nhìn thấy đồ ăn mà con người ăn trước mặt mình.
Việt An nhịn không được đi đến bên người nhân loại, ngồi thẳng lên, vươn hai chân trước khoác lên bắp chân của đối phương, duỗi cái cổ dài, meo meo gọi làm nguyên soái tiên sinh chú ý đến.
Quý Tu Quân cúi đầu nhìn nhóc con dính sát mình, nhìn theo ánh mắt đối phương thấy được dịch dinh dưỡng mình cầm trên tay.
“Muốn ăn?”
“Meo.”
Nguyên soái tiên sinh cho rằng tiếng kêu có thanh độ cao kia là trả lời.
Thật ra mà nói, mùi vị của dịch dinh dưỡng cũng không tốt đẹp gì.
Anh hơi dính một chút lên trên ngón tay, cẩn thận đưa đến trước mặt Việt An.
Hẹp hòi.
Việt An nghĩ như thế nhưng vẫn duỗi đầu ngửi một cái, một luồng mùi trái cây nhạt nhẽo quanh quẩn chóp mũi.
Mèo nhỏ vươn ra đầu lưỡi phấn nộn non mềm, cẩn thận liếm liếm giọt dinh dưỡng trên ngón tay con người, một giây sau liền nhảy lên chạy thật xa, trên mặt mèo viết hai chữ ghét bỏ.
Nguyên soái tiên sinh nhìn nhóc con rõ ràng là chính mình muốn ăn thử, hiện tại lại cực kỳ ghét bỏ, không biết xuất phát từ tâm thái gì, giải thích: “Chúng tôi bình thường không ăn thứ này.”
Việt An ngẩng đầu nhìn anh một chút, meo một tiếng.
Cũng không biết tin hay không tin.
Tiếng mèo kêu làm Quý Tu Quân nhìn một chút chất lỏng không có mùi vị tươi đẹp trong tay, sau đó đem dịch dinh dưỡng còn lại uống một hơi cạn sạch.
Không gian trong khoang an toàn rất quý giá, đồ ăn mới mẻ hiển nhiên không có, tuy rằng dịch dinh dưỡng chiếm một ít không gian, nhưng bên trong chứa năng lượng cùng với hàm lượng dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể người, một ống có thể giúp một người trưởng thành chống đỡ hai ngày, nếu lượng vận động không lớn, cũng có thể chống đỡ đến bốn ngày.
Trước khi đi ra ngoài tìm nguồn nước, Quý Tu Quân cần phải bổ sung nguồn năng lượng cho khoang an toàn.
Việt An ngồi xổm ở một bên, nhìn Quý Tu Quân đi tới một mặt tường, ấn hai tay bàn tay lên tường, liền có một luồng ánh sáng quét qua thân thể anh, sau đó mặt tường kia mở bung ra một cái khe, một cái tủ có hình thức giống với tủ đặt dịch dinh dưỡng bị đẩy ra, nhưng cái thử được thả chồng chất ở bên trên không phải dịch dinh dưỡng.
Việt An đột nhiên vểnh tai lên, hai mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm khối khoáng thạch dạng tinh thể màu tím nhạt mà Quý Tu Quân cầm lên, chân sau giẫm một cái liền hướng khoáng thạch trên tay Quý Tu Quân nhào tới!
Ánh mắt Quý Tu Quân sắc bén, nhận ra mục tiêu của Việt An, đẩy một cái đem cửa tủ nhanh chóng khép lại, tay vừa thu lại, toàn thân lui đến một góc, tránh được sinh vật nhỏ đột nhiên tập kích anh.
Việt An vồ hụt một cú, nhìn thấy tủ thu về, liền duỗi móng vuốt vỗ đến mấy lần cũng đều không mở ra, gấp đến độ meo meo gọi, không ngừng nhảy lên bàn chân Quý Tu Chân, xoay quanh chân anh.
Cậu tuyệt đối không nhìn lầm, thứ Quý Tu Quân cầm trong tay, chẳng phải là linh thạch mà đám lão tiền bối trong tộc đã hơn trăm năm, tình nguyện tiếp thu việc uy lực phép thuật của chính mình không ngừng giảm xuống, đến cuối cùng không thể hoá thành hình người nhưng cũng không nỡ gặm một cái sao!
Người này lại có một tủ!!
Nguyên một tủ!!!
Ăn xong tủ linh thạch này, cậu có thể giống như nhóm đại tiền bối tích luỹ hơn mấy trăm ngàn năm linh khí, hoá thành hình người đi ra ngoài chơi rồi!
Nói không chừng còn có thể du ngoạn đến một hai năm!
Trong lúc hoảng hốt, Việt An phát hiện mình hình như ôm được một cái đùi vàng cực kỳ lớn, cực kỳ tráng kiện.
Quý Tu Quân nhận ra được sinh vật nhỏ đang để ý tinh thạch năng lượng trong tay anh, sau đó quơ quơ cục đá trong tay.
“Em muốn?”
Âm thanh của nguyên soái lạnh lùng như băng vạn năm không tan, biểu tình cũng vô cùng lạnh lẽo cứng rắn, ngay cả ánh mắt cũng mang đến cảm giác mát (lạnh) mẻ (giá).
Quý Tu Quân từ nhỏ đã ở trên chiến trường mò lăn đánh bò(*) mà lớn lên, quân hàm Nguyên soái cũng là mạnh mẽ dùng chiến công mà đi lên, mặc dù anh đã dùng toàn lực để trở nên ôn hoà, nhưng vẫn biểu hiện lãnh khốc cứng rắn.
(*)Mò lăn đánh bò: mò mẫm (dò tìm) + lăn lê + đánh đấm + bò trườn
Sát khí cùng tinh lực không thể che giấu được, Quý nguyên soái mặc dù là tình nhân trong mộng của vài tỷ thiếu nữ, nhưng đồng thời cũng là một người không được trẻ con thân cận, động vật đều cách xa ba dặm và đi vòng qua tên sát thần là anh.
Tiểu tử lông bù xù này nguyện ý cùng anh thân cận, đã cực kỳ vượt khỏi dự liệu của Quý Tu Quân.
Mắt Việt An không chớp một cái, nhìn chằm chằm tinh thạch trong tay Quý Tu Quân, nghe thấy vấn đề của anh, vội vã trả lời một tiếng: “Miao!”
Quý Tu Quân cúi mắt xuống nhìn cậu, tựa hồ đang nghĩ ngợi gì đó, không nói gì.
Việt An nhìn Quý Tu Quân mặt mày lạnh nhạt, tức giận đến mức muốn duỗi móng vuốt cào anh.
Lão tử phế bỏ một cái đuôi để cứu anh!
Anh một miếng linh thạch cũng không cho trẫm!
Anh có cả một tủ luôn!
Nhưng ngay cả một viên cũng không cho trẫm!!
Việt An tức muốn chết rồi.
Cậu trơ mắt nhìn khối linh thạch, lại quay đầu nhìn mặt tường có tủ linh thạch đang đóng, tâm lý cân nhắc lợi và hại của việc bây giờ có được một tủ linh thạch cùng việc sau đó có thể có càng nhiều linh thạch.
Thoạt nhìn tên chủ nhân mới này cực kỳ có tiền lại không thiếu linh thạch.
Nếu cùng anh rời khỏi nơi này, có phải là có thể có thật nhiều thật nhiều linh thạch để ăn.
Ăn càng nhiều linh thạch, cậu có thể giống với đại yêu quái ở trong truyền thuyết, vung lên móng vuốt liền khiến thiên địa biến sắc, dời non lấp biển trong chớp mắt.
Nghĩ lại thì cảm thấy phi thường khốc huyễn!
Việt An cảm xúc dâng trào, ngẩng đầu nhìn về phía khối linh thạch, ánh mắt nóng rực thêm mấy phần.
Quý Tu Quân châm chước hồi lâu, mở miệng nói: “Dùng thiên phú sản sinh nguồn nước một lần nữa.”
Anh ngay cả một miếng linh thạch cũng không cho trẫm!
Còn muốn kêu trẫm sử dụng phép thuật!!
Linh khí không cần trả tiền hả!
Việt An trừng Quý Tu Quân, cậu cực kỳ muốn xoay người dùng cái mông đối mặt với anh để bày tỏ kháng nghị.
Quý Tu Quân mơ hồ hiểu một chút ý tứ, anh bổ sung: “Làm, thì khối tinh thạch năng lượng này liền cho em.”
Lời còn chưa dứt, Việt An đã phi thường lưu loát vung móng vuốt lên, ở trong bầu không khí cực kỳ khô hanh ngưng tụ ra vài tia nước nhỏ bé.
Quý Tu Quân quan sát một chút, cảm thấy so với lúc trước nhìn thấy thì hơi nhỏ hơn một tí.
Đầu tiên, anh dùng dòng nước tẩy rửa sạch sẽ con chíp tàng hình bị dính máu, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía Việt An đang gấp gáp cào ống quần của anh.
Anh nói rằng: “Em nghe hiểu tôi nói gì.”
Việt An gấp gáp đáp: “Meow!”
« Là em đã cứu tôi. » Quý Tu Quân lại nói.
« Méo ! » Đúng đúng đúng!
Anh là đàn ông mà còn phiền hơn con gái là sao!
Việt An nhìn chằm chằm linh thạch, quả thật gấp đến mức muốn cắn người.
Quý Tu Quân nhìn tiểu khả ái trong chốc lát rồi cúi người đem tinh thạch năng lượng đang cầm trong tay đặt bên cạnh chân cậu.
« Cám ơn em đã cứu tôi. » Nguyên soái tiên sinh nói xong liền tự giới thiệu mình, « Tôi là Quý Tu Quân, còn em? »
Mèo trắng đang vội vội vã vã đem linh thạch ôm vào trong ngực mình nghe anh nói thế, hơi sững sờ mà ngẩng đầu nhìn Quý Tu Quân vẫn mang thần sắc lạnh lẽo cứng rắc như trước.
Cậu do dự hồi lâu, ôm chặt linh thạch vào ngực, cuối cùng vẫn đáp lại đối phương.
« Mẻo. »
Tên tôi là Việt An.
« Tôi nghe không hiểu em. » Nguyên soái tiên sinh nói vậy, sau đó anh suy nghĩ một chút, « Tạm thời gọi em là Tiểu Bạch đi. »