“Tài liệu! Tôi... tôi vô tình đọc được... anh tránh xa tôi ra!”
“Vô tình?”
“Đúng... đúng!”
Thẩm Lăng gật đầu như giã tỏi, chỉ sợ tên đàn ông điên này không tin, lại tiếp tục giở trò ђàภђ ђạ cô thêm. Những điều cô ta nói đều là sự thật, trong lúc ngồi đợi Bách Hàng ở phòng làm việc riêng của hắn, Thẩm Lăng bất chợt nổi hứng lục lọi đồ trên bàn máy tính, bất chợt cầm phải một tập tài liệu bìa ngoài trống không, cho nên cô mới tò mò lật vài trang xem thử.
Y Hành Sinh – kẻ Gi*t ૮ɦếƭ Cẩn Liên, ông ta dàn dựng hiện trường thành một vụ tai nạn xe cộ. Và bất ngờ hơn nữa, con gái của Y Hành Sinh lại không hề hay biết người mà ông ta đâm ૮ɦếƭ lại chính là mẹ ruột của Bách Hàng.
Bách Hàng kết hôn với Y Nghiên chỉ để trả thù.
“Kéo cô ta ra ngoài.” Vu Thần gằn từng chữ một. Bên ngoài ngay lập tức liền xuất hiện ba người đàn ông cao lớn vận đồ đen từ đầu đến chân, sừng sộ tiến tới nắm lấy bả vai Thẩm Lăng.
“Anh... anh làm cái khỉ mốc gì thế?” Thẩm Lăng hoảng hốt vùng vẫy theo bản năng. “Buông tay ra! Tôi sẽ báo cáo với chủ tịch của các người!”
“Cô đã biết quá nhiều. Tạm giữ cô, tôi muốn tốt cho cô thôi, Thẩm Lăng.” Vu Thần nở một nụ cười quỷ dị.
Sống lưng Thẩm Lăng thấm đẫm mồ hôi lạnh, cô nuốt nước bọt đắng nghét, hoảng sợ co rúm người lại.
“Tôi không nói cho ai cả! Anh... anh...”
“Đề phòng. Đợi chủ tịch về, muốn xử lý cô như thế nào còn tùy thuộc vào ngài ấy, tôi vốn không có quyền quyết định.”
Dứt lời, Vu Thần ung dung rảo bước quay đi. Thẩm Lăng nghiến răng chửi rủa, khuôn mặt bỗng chốc trở nên dữ tợn, không còn tìm thấy chút dáng vẻ hiền dịu nào của vài phút trước.
...
Bách Hàng đấm mạnh tay lên vô lăng, hắn cáu kỉnh chửi thề đôi câu. Ôm con bỏ trốn? Người phụ nữ này quả thật không sợ ૮ɦếƭ sao? Sức khỏe chưa phục hồi hoàn toàn, ốm yếu như vậy, cô có thể chạy đi đâu xa được?
Gân xanh nổi đầy trán Bách Hàng, bờ môi mỏng mím lại, hắn nhíu chặt mày, mắt phượng như tóe ra tia lửa. Cho dù cô có ૮ɦếƭ, hắn cũng phải tìm thấy xác của cô đem về.
Hắn đang hoảng loạn sao? Lòng hắn rối như tơ vò, tâm trí hắn vào giờ phút này tràn ngập bóng hình của cô.
Cô tươi cười gọt táo, vì mải nhìn hắn nên lỡ cứa dao vào đầu ngón tay, máu tươi rỉ ra, cô vẫn cười, miệng cô méo xệch hẳn, đau nhưng vẫn cố tỏ ra là bản thân ổn.
Cô nằm ngủ cạnh hắn lúc đêm tối sấm sét, thân hình nhỏ nhắn dính sát lên người hắn như một chú thỏ con nhát gan. Hắn giấu đi con dao găm xuống dưới gối.
Chẳng phải chỉ cần đâm một nhát, khiến cô ૮ɦếƭ đi. Hắn sẽ trả được thù cho mẹ sao?
Hắn không làm. Hắn rung động khi cô ôm hắn.
Bách Hàng cuồng mê truy tìm ký ức về Y Nghiên, hắn đau khổ vì tình, day dứt vì cái ૮ɦếƭ của mẹ.
Yêu và hận đan xen nhau, hai mũi tên đâm xuyên tim hắn. Vết thương mãi mãi không xóa nhòa được, thậm chí càng thêm thối rữa, mỗi lần chạm tới sẽ đau lan cả hồn hắn.
“Kít!”
Bách Hàng giật mình tỉnh lại, hắn phanh gấp xe, phía trước là một đám đông hỗn loạn, chen chúc tạo thành một vòng tròn chật kín chiếm hết đường đi.
Hắn mệt mỏi mở cửa xe bước xuống, có ý định để xe tại chỗ này và gọi thêm vệ sĩ đến. Điện thoại chưa mở sáng, Bách Hàng bất chợt nghe thấy những tiếng xì xào rì rầm không rõ.
“Trời ơi! Cô gái tội nghiệp! Chậc chậc...”
“Đứa bé có sao không? Vẫn cứu sống được chứ?”
“Cứu được đâu mà cứu. Bà già rồi, không nhìn thấy rõ ràng đâu, máu me đầm đìa như thế kia...”
“Đáng thương thay...”
Tim Bách Hàng tan vỡ. Hắn điên cuồng đẩy đám người nọ ra, lao vào hiện trường tan nát bên trong.
“Ơn trời cái cậu này! Đi đứng cẩn thận chút, xô đẩy cả bà lão già...”
“Y Nghiên!” Bách Hàng gào to khiến mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh nhìn nghi ngờ lên người hắn.
Tiếng còi xe cứu thương vang dội khắp một khoảng trời đen ngòm. 12 giờ đêm, dòng người vẫn lũ lượt lướt qua không ngừng nghỉ. Mùi máu tanh xộc lên khoang mũi Bách Hàng, hắn gần như gục ngã trước khi chạy đến bên chiếc cáng có người nằm sắp sửa được khiêng vào khoang sau xe cứu thương.
Tấm vải màu trắng che kín cơ thể phía dưới bị nhuốm ướt bởi màu máu đỏ chói. Giống như màu đỏ của tám năm trước, hắn cầu xin người đó hãy sống tiếp, cầu xin người đó hãy mở mắt ra nhìn hắn lấy một lần duy nhất.
Cuối cùng, bà ấy vẫn nhẫn tâm bỏ rơi hắn.
Bách Hàng cuồng loạn tóm chặt bàn tay máu me buông thõng không được tấm vải che khuất kia, hắn run rẩy cất giọng khàn khàn:
“Y Nghiên... Y Nghiên... Đừng bỏ tôi một mình. Tôi sai rồi, tôi hối hận rồi, em không được phép ૮ɦếƭ!”