"Kêu ca cái gì, em đã làm nhẹ hết mức rồi đó, ai bảo anh cứ để như vậy nhỡ bị nhiễm trùng thì phải làm sao đây"
Minh An vừa trách móc vừa sát trùng vết thương cho Gia Ngôn. Anh thì không ngừng kêu than vì đau
"Em băng bó xong rồi đó, dù sao thì cũng cảm ơn anh vì đã cứu em"
"Không cần phải cảm ơn đâu, anh là chồng của em cơ mà, bảo vệ em là trách nhiệm của anh" - Gia Ngôn nháy mắt, vỗ ngực tự hào khả năng của bản thân thì vô tình chạm vào vết thương mà kêu đau
Minh An thấy vậy thì cười lớn. Thế là cả hai có một trận cười bể bụng. Có lẽ việc kết hôn này thật thú vị, nó không tồi tệ như suy nghĩ lúc trước của Minh An
..
"Đây là đống tài liệu cậu cần phải xử lí trong hôm nay, coi như đó là một sự hối lỗi cho sự cố đêm qua"
Nhìn chồng giấy chất đống từng đợt từng đợt làm Gia Ân phải nuốt nước bọt trước nó. Sự cố hôm qua là lỗi của cậu, làm cho Gia Ngôn bị thương và khiến Minh An sợ đến mức ám ảnh
"An An, cậu thực sự muốn mình thể hiện sự hối lỗi bằng cách này sao ?"
"Đúng vậy, dù sao gần đây tập đoàn chúng ta cũng bận rộn cho những khách hàng mới và khó tính, đây cũng là cách cậu cống hiến cho tập đoàn một phần không lớn nhưng cũng không nhỏ rồi còn gì"
Nói xong Minh An rời đi. Nói thật cô cũng thực sự ám ảnh cảnh tượng đêm qua, một Gia Ân tinh tế, thánh thiện lại trờ thành một người cuồng loạn, mất kiểm soát
Khuôn mặt đáng sợ và điệu cười kia cứ luôn văng vẳng mỗi khi cô nghĩ đến. Đó thực sự là một nỗi sợ hãi kinh hoàng, cứ như Gia Ân chỉ muốn độc chiếm cô là của riêng vậy
"Alo?"
"Hôm nay anh rất rảnh rỗi, vậy em có muốn đi ăn trưa với anh không An An ?"
"Cũng được thôi, dù sao hôm nay em cũng đẩy chút việc cho "người khác" xử lí nên cũng gọi là rảnh"
"Vậy em xuống luôn đi, anh đỗ xe ở dưới chờ em rồi"
Nghe xong Minh An chạy ra cửa kính ngó xuống tầng thì thấy chiếc xe ô tô màu đen của Gia Ngôn đúng thật là đã đỗ ở đó rồi. Anh còn ngước lên vẫy tay với cô nữa chứ
Khi Minh An xuống dưới thì thấy mấy cô nhân viên cứ không ngừng nhìn chăm chăm vào Gia Ngôn đang đứng dựa vào xe
"Trước sau gì em cũng đi ăn trưa với anh thì anh hỏi để làm gì vậy ?"
"Haha, hỏi như vậy chỉ cho có thôi đó mà, lên xe đi nào Tiểu An An"
"Tiểu An An ?"
Trên đường đi thì Gia Ngôn nói không ngớt miệng với Minh An. Anh hỏi hết câu này đến câu khác, thậm chí còn nói mấy câu nhảm để cô cười nữa. Rõ ràng bề ngoài anh toát ra vẻ sắc lanhk và khó gần nhưng bây giờ ngồi bên cạnh Minh An là một cỗ máy nói không ngừng
"Gia Ngôn, hình như hôm nay anh có vẻ nhiều năng lượng, từ nãy tới giờ thấy anh nói không ngừng"
"Ha, có thể nói là vậy, chỉ là đêm qua anh đã nghĩ rằng mình đã kết hôn trong khi mấy tháng trước còn tối tăm mặt mũi vào công việc" - Nói xong thì Gia Ngôn lại toe toét còn Minh An thì cũng ngại ngùng
Có lẽ cô cũng có suy nghĩ giống như anh vậy. Rõ ràng mấy tháng trước còn vùi đầu vào đống giấy tờ và máy tính vậy mà bây giờ đã có người để cô gọi là chồng
Tuy nhiên dù có thế nào thì đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch không hơn không kém. Sau 3 năm thì tất cả sẽ về với chỗ vốn dĩ nó phải thuộc về
"Rồi sẽ trở về như trước à..." - Minh An gác tay vào cửa sổ ô tô mà thì thầm