Cơn Mưa Mang Nỗi Nhớ

Chương 2: Xin Lỗi



Bên ngoài trời mưa tầm tã, mưa như trút nước, cứ như đang khóc thương cho cuộc tình này vậy. Cô và anh đã cùng nhau vung vén cho tình yêu này, cái ngoắc tay hứa cùng nhau bước trên lễ đường vào một ngày không xa, những lời nói yêu thương, tất cả mọi thứ trong suốt 2 năm gầy dựng đều đã bị cuốn trôi theo những cơn gió thổi qua mặt như cái tát

Không lẽ cuộc tình này đối với anh ta chỉ là một trò đùa thôi sao ? Vậy là bao niềm tin bấy lâu cô đặt cho anh đều đã bị đạp đổ

Minh An chẳng thể nghĩ suy được gì nữa. Cô muốn biết lí do tại sao mà anh lại nói lời chia tay, có lẽ cô thực sự muốn níu kéo mối quan hệ này

Minh An đã tự dằn vặt bản thân suốt mấy ngày liền. Cô không ăn gì cả cũng chẳng thèm ra ngoài, đêm nào cũng chùm chăn âm thầm rơi nước mắt. Minh An vốn là cô gái mạnh mẽ nhưng trong chuyện tình cảm cô lại yếu đuối đến lạ, rõ ràng là người hiếm khi khóc vậy mà vì một người con trai đã rơi lệ mấy ngày liền

"Hôm nay Minh An lại không đi học sao ? Cậu ấy là trưởng hội học sinh vậy mà đã không đi học được một tuần rồi !? Cậu có liên lạc được với Minh An không Gia Ân"

"Không, cậu ấy..chặn liên lạc của mình rồi, cậu có bị vậy không ?"

Thanh Nhã mở điện thoại kiểm tra rồi nói

"Mình không bị chặn như cậu nhưng lại không liên lạc được với Minh An, mà cậu với Minh An có chuyện gì mà cậu ấy chặn liên lạc cậu rồi ?"

Gia Ân ngậm ngừng, trong đầu cậu như đang nhớ lại cái khoảnh khắc đó. Từng lời nói đến xé tâm can, như từng mảnh thuỷ tinh đâm vào người cậu

"Ừm..khônh có gì"

..



"Ân Ân sang chơi đó à, dạo này con khoẻ đó chứ.?"

"Dạ con khoẻ, con muốn hỏi về tình hình của Minh An, cậu ấy đã không đi học được một tuần rồi, không biết là do Minh An bị bệnh hay là bị sao không ạ ?"

Mẹ Minh An lắc đầu ngao ngán mà than

"Cô với chú mới vừa đi công tác và về rạng sáng hôm nay nên cũng chẳng biết được, cô cũng thử lên phòng hỏi con bé nhưng nó chỉ nói là không sao và đuổi cô đi luôn, con bé không nói chuyện gì, cứ như người mất hồn ấy còn xin nghỉ học vì nói là mệt, thậm chid còn chẳng thèm ăn uống gì cả"

Gia Ân cười gật đầu. Có lẽ cậu ngầm hiểu được có chuyện gì xảy ra, không thể nào một người đang bình thường lại trở nên như vậy trừ khi họ đang gặp một vấn đề nào đó

"Vậy để con lên xem thử"

"Ừm, vậy cô nhờ con nhé Ân Ân"

Gia Ân đi lên tầng hai, đi trên hành lang dài dăng dẳng bỗng cảm nhận một sự lạnh lẽo vô biên toả ra từ căn phòng của Minh An. Nó cứ như chứa đựng một thứ gì đó tối tăm và lạnh lẽo vậy

Gia Ân gõ cửa phòng cô. Không thấy động tĩnh gì, cậu gõ lần nữa và nói

"An An, cậu có trong đó không ? An An"

Một giọng nói đáp lại, nghe thật kì lạ

"Cậu đến đây làm gì, đã bảo hãy tránh xa tôi ra cơ mà và đừng gọi tôi là An An như vậy !!!"



Giọng nói vang vọng đi cùng tiếng "uỳnh" lớn va vào cửa từ bên trong. Ở phía đó Minh An đang giận dữ quát mắng và ném chiếc gối vào cửa để đuổi Gia Ân đi

"Mình không gọi cậu là An An nữa nhưng mà vì mình và Thanh Nhã lo lắng cho cậu nên mới đến đây, cậu đã gặp chuyện gì sao ? Nếu được thì mình sẽ giúp cậu mà"

Minh An bên trong ôm đầu hét

"Cậu im đi ! Cậu thì giúp được cái quái gì chứ, cậu không hiểu được đâu !!"

Có vẻ Minh An đã thực sự mất kiểm soát rồi. Cô không chấp nhận chuyện chàng trai kia nói lời chia tay, cô đâu làm gì sai chứ

Gia Ân bất lực, cậu ngồi xuống, tựa lựng vào cửa rồi nói

"Cậu và anh ta kết thúc rồi đúng chứ ?"

Nghe vậy đầu bên kia im thin thít, không nói gì nữa. Thấy vậy cậu nói tiếp

"Vậy là đúng rồi, cậu là một người mạnh mẽ vậy mà hà cớ gì lại trở nên như vậy trừ khi đang đối mặt với thứ gì đó tồi tệ"

Cậu thở dài, mặt ngước lên trần nhìn

"Xin lỗi nhé, mình đã không hiểu cảm xúc của cậu rồi kiểm soát vô cớ, nói này kia và còn bắt cậu chia tay anh ta nữa, xin lỗi nhé Minh An"