Cơn Mưa Mang Nỗi Nhớ

Chương 36: Ăn Tối



Lúc này Mộng Khiết cũng đã chụp xong nên cô chạy long nhong ra chỗ Cảnh Du rồi nhào đến ôm cổ anh thật chặt với nụ cười rạng rỡ. Cả hai giống như một cặp đôi tích cực, một người năng nổ và hoạt bát còn một người thì hiền hoà, dịu dàng

“Mộng Khiết này, chị có thể cởi bỏ trang phục này không, đuôi váy hơi dài làm chị có chút vướng víu”

“Tiếc quá đi, chị đã chụp ảnh gì chưa, bao nhiêu công sức của em đó”

“Thì có những thợ chụp tập sự ở đằng kia có chụp chị rồi nên chị nghĩ nên cởi bỏ trang phục này”

“Thế đâu có tính chứ, hay là để em chụp cho chị và chủ tịch mấy tấm nhé, vợ chồng thì nên tạo ra những kỉ niệm đáng nhớ trong đời chứ, nào chị đứng bên cạnh chủ tịch đi”

Mộng Khiết dìu Minh An ra đứng cạnh Gia Ngôn để chụp ảnh. Mộng Khiết đã mượn máy ảnh của thợ chụp vừa chụp ảnh cho cô để tạo ra mấy tấm ảnh kỉ niệm cho Gia Ngôn và Minh An

“Nào được rồi, tạo dáng nhé, 2 3”

Lúc này Gia Ngôn lấy tay phải quàng vào eo của Minh An để kéo cô lại gần một chút rồi nhẹ nhàng nói

“Thả lỏng một chút đi An An, không là lên hình không đẹp đâu”

Minh An có chút ngại ngùng nhưng cũng đành nghe theo anh mà thả lỏng người một chút

*tách*

Cuối cùng buổi chụp cũng đã kết thúc và mọi người đã sắp xếp đồ đạ và đi về. Khi bước ra ngoài cửa thì Mộng Khiết đề nghị

“Dù sao trời cũng tối rồi hay là chúng ta đi ăn tối luôn đi, món ăn thich hợp cho thời tiết se se lạnh này như này thì phải gọi tên món lẩu, vừa rẻ lại vừa ngon và quan trọng hơn là có thể làm ấm cả người”

“Anh chị có thẻ đen ở đây thì muốn ăn gì cho sang không?” - Minh An và Gia Ngôn “vô tình” rút hai tấm thẻ đen ra

“Thôi mà, em biết hai người rất giàu rồi nhưng mà cũng lâu lâu tạm gác mấy thứ sang trọng đó đi, ăn những món như lẩu ở quán bình dân một chút thì mới gọi là mỹ vị nhân gian kìa”

Vừa nói Mộng Khiết chỉ vào quán lẩu đối diện kia. Nhìn quán khá bình dân và có hơi cũ kĩ một chút nhưng theo lời giới thiệu của Mộng Khiết thì lẩu ở đó phải gọi là ngon không chỗ nào chế, một cao lương mỹ vị không chỗ nào kiếm tìm

Thế là cả đám dẫn nhau vào trong quán ăn đó để dùng bữa tối. Minh An vào trong đó thì thấy khá ngạc nhiên vì bên ngoài dù có cũ kĩ một chút nhưng bên trong vô cùng sạch sẽ và thoáng mát

“Bà chủ ơi, cho một nồi lẩu như cũ và hai chai rượu táo nha”

“À, Tiểu Khiết đó sao, lâu không gặp, dạo này ít thấy đến quán dì ăn lắm đấy”

“Dạ tại công việc hơi dày đặc nên không có thời gian nhưng hôm nay con rảnh nên đến ủng hộ dì đây”

“Rồi rồi, ngồi vào chỗ đi”

Mộng Khiết như một chiến thần ngoại giao vậy. Ở đâu cũng thân thiết với cô cả

“Em hay đến ăn ở đây nên quen biết luôn cả bà chủ nữa, mọi nguòi vào chỗ đi, lẩu ở đây phải gọi là cực kì ngon, nhất định phải ăn thử một lần trong đời”

Cô phấn khích đập bàn nói. Mỗi lần nhắc đến cái gì bắt tần số thì Mộng Khiết trở nên kích động hơn mà kể lể chi tiết hơn về nó

“À được rồi, vậy chị sẽ ăn thử”.

"Anh không biết là em hay ăn chỗ này đó Tiểu Khiết

“Gì chứ, anh cũng từng hay ăn ở đây với em mà không phải sao, là cái lần anh đến đón em xong tiện thể ghé qua đây ăn bữa tối luôn, mấy lần rồi, bộ anh không nhớ gì sao?”